Những ngày sau đó, Carolina bắt đầu làm quen được với cuộc sống mới. Tôi khá kinh ngạc trước sự thích nghi nhanh chóng của cô ấy, người đã quen sống một lối sống xa hoa với người hầu kẻ hạ và những bữa tiệc trà sang chảnh.
"Hừm, như này cũng không tệ đâu, anh không biết em đã phải cực khổ thể nào khi phải trải qua khóa học nghi thức như địa ngục để trở thành hoàng hậu tương lai đâu, Alviss!" Carolina nói vậy trước sự ngạc nhiên của tôi.
Là người sẽ đứng bên cạnh vị vua trong tương lai, Carolina luôn phải nghiêm khắc với bản thân để bảo vệ sự tôn nghiêm của giới quý tộc. Chính vì vậy, cô ấy cao ngạo, và rất khắt khe trước sự thiếu lễ nghi của những người xung quanh, đặc biệt là những người bình dân. Có lẽ điều đó khiến mọi người hiểu lầm về nhân cách của cô ấy.
Tôi cảm thấy đau nhói trước những gì mà Carolina đã phải chịu đựng, vô thức đưa tay xoa đầu cô ấy.
"Không sao đâu, chuyện đó đã chấm dứt rồi, bây giờ em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mỗi người nên có sự tự do của mình mà."
Carolina mở to mắt trước những lời của tôi, đôi mắt màu ngọc bích dần mờ đục.
"Em ước gì mình có thể gặp anh sớm hơn, Alviss!"
Mắt cô ấy ươn ướt, tựa mặt vào vai tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tuyệt đẹp của cô ấy.
Hôm sau, Carolina trang trí căn phòng của mình thành thành một cung điện mini với chiếc tủ áo lớn mới đem đến, những tấm thảm sang trọng, bộ tách trà gốm sứ dát vàng, cùng nhiều đồ nội thất khác. Theo đúng phong cách của cô ấy!
"Căn phòng khá chật, em đã phải bỏ bớt chiếc giường cỡ hoàng gia đi. Nhưng không vấn đề gì vì mỗi tối em sẽ ngủ ở phòng anh..." Carolina nháy mắt với tôi. Tôi luôn không thể cưỡng lại sự khiêu khích của cô ấy.
...
Tôi đang tận hưởng cuộc sống tân hôn cùng người vợ mới cưới của mình. Tuy nhiên sẽ là nguy hiểm nếu tôi sao nhãng nghĩa vụ của mình. Tôi cần bắt tay vào việc cải cách lãnh địa, một nền tài chính vững vàng sẽ là sự đảm bảo cho hạnh phúc trong tương lai.
Cha tôi vốn là con thứ của ông nội tôi, nam tước tiền nhiệm. Tước vị nam tước lẽ ra thuộc về bác của tôi, nhưng ông ấy đã qua đời khi chưa kịp có người thừa kế, nên cha tôi được thay thế tiếp quản lãnh địa. Vì lẽ đó, cha tôi vốn không được đào tạo để trở thành lãnh chúa của thái ấp này, gặp khó khăn trong việc quản trị.
Vì lãnh địa nghèo nàn nên dinh thự của nam tước cũng nhỏ bé. Gọi là dinh thự chứ nó giống một ngôi nhà lớn trong một trang viên hơn. Trong nhà chỉ có một người hầu đứng tuổi cùng với hai hiệp sĩ bảo vệ.
Dưới quyền của cha tôi là một nhóm mười hiệp sĩ, một con số tối thiểu với một nam tước. Lính nghĩa vụ khi cần sẽ tuyển từ nông dân. Ở nơi nghèo nàn này thì hầu như chiến tranh không chạm đến, tuy nhiên khi nhà vua trưng binh thì mọi quý tộc đều phải góp quân hoặc trả một khoản phí nghĩa vụ. Thông thường thì cha tôi sẽ gửi quân để tránh phải trả khoản phí quá lớn. Có nhiều thanh niên một đi không trở về khiến cho nhân lực lãnh địa càng sụt giảm. Tuy cha tôi đã cố gắng hết sức nhưng đời sống người dân chỉ ở mức đủ ăn. Do đó cha tôi rất kỳ vọng tôi sau khi tốt nghiệp học viện ở vương đô, sẽ có thể trợ giúp công việc quản lý lãnh thổ của gia đình.
Tôi đã xin phép cha cho mình được quản lí xưởng rèn của gia đình. Và ông ấy đồng ý rất dễ dàng, có lẽ bởi tôi đã mang lại một số tiền quá lớn cho gia đình. Của hồi môn từ gia đình công tước Partria, 100.000 đồng vàng tương đương với thu nhập trong 10 năm của cả lãnh địa.
Tuy nhiên, để phát triển bền vững thì cần câu cần thiết hơn con cá. Thay vì tiêu pha số tiền đó một cách bừa bãi. Tôi quyết định dùng một phần số tiền để đầu tư sản xuất. Tôi đem chuyện này bàn với Carolina.
"Carolina, anh muốn phát triển xưởng rèn của gia đình thành một doanh nghiệp lớn. Anh sẽ phụ trách mảng sản xuất, còn em có thể quản lí việc kinh doanh cho nó không?"
"Chuyện nhỏ thôi, em quản lí tài chính của cả công quốc còn được."
"Thật sao?"
Carolina thật sự rất tài năng! Không hổ danh là nữ phản diện! Tôi nghĩ mình thật may mắn khi có một người vợ như cô ấy.
Tôi lập danh sách những nguyên vật liệu cần thiết cho việc sản xuất. Và nhờ vào các mối quan hệ của nhà công tước, Carolina dễ dàng liên hệ với các thương nhân. Tôi đã có thể nhập về những nguyên liệu tốt nhất cho công việc sắp tới.