Không lâu kể từ khi áp dụng ma pháp của Charlotte vào cây trồng, những cánh đồng lúa đã chín vàng nặng trĩu hạt, nông dân đang tất bật chuẩn bị cho vụ thu hoạch trước thời hạn. Bằng cách nào đó thì tôi cũng đã thuyết phục được họ tin rằng điều thần kỳ này là do loại phân bón mới phát minh.
Lúa mì sau đó được đem đến nhà xay bột, một công trình mới tôi đã xây dựng. Tại đây, thay vì xay bằng sức người, những cối xay xử dụng động cơ ma pháp sẽ thực hiện việc đó. Nếu là ở các lãnh địa khác thì nông dân sẽ trả một phần nông sản thu hoạch được như tiền thuế cho lãnh chúa và giữ phần còn lại. Tuy nhiên tôi đang áp dụng chính sách thu mua tất cả, sau cùng thì nguồn thu chủ yếu của tôi không đến từ thuế mà từ việc kinh doanh. Điều này càng khuyến khích nông dân tham gia khai khẩn và trồng trọt hơn nữa. Diện tích đất canh tác đang ngày được mở rộng.
...Trong phòng làm việc, đặt tờ báo cáo thống kê xuống, tôi cảm thấy rất hài lòng với những thành công đạt được. Ngồi phía trước tôi là Carolina và Charlotte đang chăm chú lắng nghe.
"Không thể tin được! Điều này thậm chí sẽ thay đổi cả thế giới!" Charlotte dường như vẫn chưa hết kinh ngạc, sau khi biết tiềm năng từ ma pháp của mình.
"Ừ..." Tôi thờ ơ gật đầu.
Thật ra không dễ thế đâu, ma pháp này vẫn chưa có ai giải mã được và viết thành ma pháp thức, bởi vì nó tác động lên sinh vật sống nên quá khác với lí thuyết thông thường. Và người có năng lực tương tự Charlotte ngoài anh trai cô ta ra, chắc chắn cũng không nhiều.
"Bây giờ tớ đã hiểu tại sao hoàng gia lại sợ hãi lãnh địa Ashville như vậy. Với một thiên tài như cậu, lẽ hiểu biết thông thường không thể áp dụng được. Nếu điều này ứng dụng vào trong chiến tranh, sẽ có tác động rất lớn."
"..."
Tôi giữ im lặng, Charlotte đang đụng đến vấn đề nhạy cảm. Đúng là tôi đang có ý định sử dụng công nghệ này trong cuộc xung đột với phe hoàng gia. Việc cô ta đến đây vô tình lại khiến sức mạnh của lãnh địa Ashville gia tăng đáng kể. Nếu Charlotte biết mình đã tiếp tay cho chúng tôi chống lại chính gia tộc của mình, thì sẽ rất khó xử.
Carolina dường như cũng nhận thấy điều đó, cô ấy hắng giọng.
"Thôi! Tập trung vào làm công việc giấy tờ đi, Ciel, cậu phải lấy lại thời gian đã mất đấy!"
"Vâng, được rồi..."
Charlotte vội vàng lật giấy tờ ra và làm việc, dưới sự kèm cặp của Carolina thì khả năng của cô đã tiến bộ rất nhanh. Việc này giúp ích cho chúng tôi khá nhiều, tất nhiên thì những tài liệu bí mật quan trọng vẫn phải do đích thân tôi và Carolina xử lí.
"Vậy không làm phiền hai người nữa, anh sẽ đi thị sát một lúc, nhé?"
"Vâng!" Carolina mỉm cười, vẫy tay tiễn tôi đi.
Rời khỏi văn phòng làm việc, tôi lên ngựa và hướng đến trại huấn luyện quân sự nằm không xa thị trấn. Đây là tổ hợp các công trình nhà ở và thao trường dành cho binh sĩ sống tập trung và huấn luyện hàng ngày.
Đã ba tuần kể từ khi Charlotte chạy trốn tới đây, nhà Maine vẫn chưa có động thái công khai nào, nhưng tôi biết chắc chắn họ đang rất sốt ruột. Nếu cô dâu không đến lãnh địa Anjou, hôn ước giữa hai nhà sẽ sụp đổ và kế hoạch lợi dụng nhà Anjou để chống lại chúng tôi sẽ phá sản.
Tuy vậy, việc này cũng chỉ giúp chúng tôi tạm thời có thêm thời gian để chuẩn bị. Khi mẫu thuẫn giữa phe hoàng gia và nhà Partria lên đến đỉnh điểm, mồi lửa sẽ nhanh chóng lan rộng đến đây thôi. Việc quan trọng nhất vẫn là xây dựng một lực lượng đủ sức phòng vệ trước mọi kẻ thù...
"Lãnh chúa đến! Tất cả, nghiêm! Chào!"
"Chào!"
Các binh sĩ ngay lập tức xếp thành đội ngũ nghiêm chỉnh khi tôi bước vào doanh trại. Khó mà tin được cách đây vài tháng họ chỉ là những người dân bình thường, phương pháp huấn luyện kiểu mới chắc chắn đã có tác dụng tốt.
"Tình hình thế nào rồi, chỉ huy?"
Tôi lên tiếng hỏi người quân trưởng đang đứng nghiêm trước mặt. Ông ta là người hiệp sĩ giàu kinh nhiệm nhất của cha tôi, nên tôi đã thăng cấp cho ông làm chỉ huy quân đội, chỉ dưới quyền tổng tư lệnh là tôi.
"Vâng, thưa ngài, các tân binh đang tập luyện việc sử dụng vũ khí, sẽ không mất quá nhiều thời gian để thành thạo."
"Tốt lắm, trong quân đội, thì kỷ luật là quan trọng nhất. Cần thưởng phạt nghiêm minh, biến họ thành một thể thống nhất."
"Vâng, tôi đã rõ, thưa lãnh chúa!"
Mô hình quân đội truyền thống của các lãnh địa phong kiến sẽ bao gồm các hiệp sĩ quy tụ những dân binh trong điền trang của anh ta, tập hợp thành một đội quân dưới trướng của lãnh chúa. Trong trận chiến thì hầu như các hiệp sĩ sẽ tự chỉ huy người của anh ta, dẫn đến sức chiến đấu rời rạc, không thống nhất. Đó là một mô hình lỗi thời, phản ánh hệ thống của phong kiến phân quyền.
Vì thế tôi đã thực hiện cải cách theo đường lối mới, binh lính sẽ do tôi trực tiếp tuyển mộ từ dân chúng, sau đó giao cho các hiệp sĩ làm đội trưởng quản lý theo mô hình thập phân, 10 người lính tạo thành một tiểu đội, và 10 tiểu đội tạo thành một đại đội.
Tôi cũng vừa tăng số quân thường trực lên đến 300 tay súng, nhờ lương thực và vũ khí đã đáp ứng đủ. Ngoài ra còn có một đội quân gồm 200 lính đánh thuê đã được tập hợp, họ là những đồng đội cũ trong tổ chức đánh thuê của Hans và Jean. Tôi đã nhờ hai người đó liên hệ và kí kết hợp đồng dài hạn với họ. Tuy không thể hoàn toàn tin tưởng những người chiến đấu vì tiền, nhưng những chiến binh kinh nghiệm này sẽ là bổ sung tốt cho đội quân non trẻ của tôi, vốn chưa trải qua một trận thực chiến nào.
Như vậy lực lượng của tôi đã lên đến 300 quân chính quy, 200 lính đánh thuê, cùng với hàng trăm quân dự bị khác. Tôi tin với quân lực và vũ khí của mình, lãnh địa Ashville đủ sức đánh bại bất cứ lãnh chúa tầm trung nào.