Sau màn khiêu vũ, tôi và Carolina ngồi nghỉ ngơi và từ chối tất cả những lời mời khác. Cảm giác thấy có ai đang dò xét mình, tôi bỗng chú ý đến nhóm người thái tử, hai tên mục tiêu chinh phục còn lại cũng đã tề tựu. Tên tóc xanh lá là Charles Maine, con trai công tước và tên tóc nâu kia là Leonardo Luwich, con trai trưởng pháp sư hoàng gia. Có vẻ chúng đang bàn tán về việc gã Albert bất ngờ thảm bại trước tôi, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang đây. Chà, mặc kệ chúng mưu tính gì, chỉ cần không làm phiền chúng tôi là được.
"Chúng ta hãy về thôi Carolina!" Tôi nắm tay cô ấy, mong muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Vâng, dường như cha em đã đi trước rồi."
Vừa ra khỏi sảnh tiệc, người nhà Partria nhanh chóng mời chúng tôi lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Bỏ lại sau lưng những tiếng náo nhiệt của buổi tiệc, chiếc xe ngựa rời đi, đưa tôi và Carolina đến căn biệt thự của nhà công tước.
Trước mắt tôi là tòa nhà cao bốn tầng, trên cổng là gia huy sư tử vàng, biểu tượng của nhà Partria. Màu chủ đạo của nó là vàng kim, những cây cột, phù điêu đều được dát vàng. Độ xa hoa của nó thể hiện sự giàu có của gia tộc công tước. Nhưng đây thậm chí còn không phải cơ sở chính của công tước. Lâu đài của họ ở lãnh địa Partria có lẽ còn hoành tráng xa xỉ hơn nhiều lần.
"Đã nửa năm em mới trở lại nơi này, trông không có gì thay đổi nhiều!" Carolina nhìn dinh thự đầy hoài niệm.
Chúng tôi đang ngắm nghía ở cổng trước thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết.
"Làm ơn tha cho tôi!"
Tiếng kêu phát ra từ con hẻm gần dinh thự. Tôi vội vàng chạy đến đó, có tiếng bước chân Carolina theo sau. Nhìn vào trong hẻm, tôi thấy một người ăn xin rách rưới đang bị ba bốn người đàn ông đánh đập. Mặt mũi ông ta bê bết máu, bò lăn lóc trên mặt đất, luôn miệng van xin.
"Các người đang làm gì vậy?" Tôi bình tĩnh hỏi chuyện.
Carolina cũng đã bước đến cạnh tôi. Bất ngờ, những người đàn ông cúi mình một cách kính cẩn.
"Xin thứ lỗi đã làm kinh động, thưa tiểu thư Carolina và ngài Dart."
Nhìn phản ứng của họ, tôi chợt nhận ra, những người này là thuộc hạ của nhà Partria.
"Vậy gã này là thế nào?" Carolina cao giọng hỏi, liếc gã ăn xin đang nằm lăn trên đất.
"Thưa tiểu thư, chúng tôi phát hiện gã này đang rình mò xung quanh dinh thự, rất có thể gã là gián điệp của phe đối lập, chúng tôi đang tra hỏi..."
Carolina lạnh lùng nói, "Các người không phải là những tay chuyên nghiệp sao, hãy làm một cách kín đáo và nhanh gọn! Sao lại gây ồn ào như vậy!"
Bọn họ trông sợ hãi và bối rối khi nghe Carolina khiển trách. Có vẻ như uy quyền của tiểu thư nhà công tước vẫn không giảm sút dù cô ấy đã được gả cho gia tộc khác.
"Vâng, chúng thuộc hạ xin ghi nhớ!"
Carolina thở dài, chỉ ngón tay cái xuống đất.
"Được rồi. Đem tên này vào phòng 'chăm sóc đặc biệt', nếu hắn còn chưa khai thì các ngươi biết phải làm gì rồi đấy!"
Tôi rùng mình trước biểu cảm lạnh như băng của cô ấy. Những thuộc hạ vâng dạ và nhanh chóng kéo gã ăn xin kia đi.
Carolina quay sang tôi, nở nụ cười tươi tắn, như thể nãy giờ là hai con người khác nhau vậy!
"Ổn rồi. Chúng ta hãy đi gặp cha thôi, Alviss."
"À, được rồi..."
Quả nhiên là cô ấy chỉ ngọt ngào với tôi. Nụ cười ấy chỉ dành cho một mình tôi. Dù có thế nào, tôi vẫn yêu Carolina, yêu cả mặt đáng yêu lẫn mặt tối của cô ấy. Đó là điều không nghi ngờ gì.
Sau khi bước qua ba lớp cảnh vệ, tôi và Carolina đã có mặt trong phòng họp của công tước. Biện pháp an ninh đã được triển khai nghiêm ngặt. Những ma cụ chống nghe lén cũng được kích hoạt. Tôi ngồi cạnh Carolina, còn công tước ngồi trên ghế đối diện, không khí khá căng thẳng.
Im lặng một lúc, công tước mở đầu câu chuyện, "Các con có lẽ cũng nhận ra, nhà vua không có mặt ở bữa tiệc hôm nay."
"Vâng... chuyện này thật bất thường."
Tôi cũng nhận thấy điều này khi dự lễ phong tước cách đây vài ngày. Có lẽ sức khỏe của nhà vua không được tốt, mặt ông ta tái nhợt và di chuyển rất khó khăn.
"Bệnh tình của nhà vua ngày càng trầm trọng, có lẽ ông ấy không còn sống được bao lâu nữa."
Lời tiết lộ của công tước cho thấy nó còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, điều này sẽ gây ra một thay đổi lớn đây.
"Vậy chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào?"
"Vấn đề là ở đây, dường như ông ấy đã quyết định một động thái nhằm dọn đường cho thái tử kế vị."
Ồ, nhà vua đang cố gắng sửa chữa sai lầm ư. Hay là ngay từ đầu, ông ấy đã cố gắng tạo sự độc lập cho hoàng gia nhưng thất bại?
"Đó có phải là? Giảm bớt quyền lực của nhà Partria?" Tôi dè dặt hỏi.
Công tước ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng gật đầu ngay.
"Đúng vậy. Trưởng pháp sư hoàng gia Luwich, đội trưởng ngự lâm và công tước Maine đang liên kết với nhau dưới trướng hoàng gia. Thông qua trung gian là thái tử Sirius và những người thừa kế của họ."
Hừm, vậy là gia tộc của các mục tiêu chinh phục đang hợp tác để đối phó với nhà công tước à. Chả trách hôm nay tôi thấy thái tử và mấy tên kia trông rất thân thiết. Đúng như kịch bản của một otome game, luôn có một kẻ phản diện để tập hợp các nhân vật chính lại.
Chờ đã, vậy hóa ra tôi cũng thuộc phe phản diện à! Mà thôi, điều đó không quan trọng. Tôi ngay từ đầu đã theo phe của Carolina. Trong trò chơi vương quyền này, vốn không có chính tà, chỉ có kẻ thắng và kẻ bại. Tôi không có ý định làm một anh hùng trong light novel đâu, miễn sao bảo vệ được gia tộc của mình.