Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 20: Phong tước!






Sau khi trở về nhà khách, Jean và Hans vội nói với tôi rằng có một vị quan chức đang đợi.

"Thưa ngài Dart, có lệnh của Đức vua triệu ngài vào tiếp kiến."

"Hả, tôi ư?"

Tôi ngạc nhiên khi một viên chức của hoàng gia đến thông báo như vậy.

"Không biết Đức vua có ý đồ gì đây?" 

Carolina tỏ ra khá lo lắng, tôi liền trấn an cô ấy.

"Em cứ yên tâm, anh lo liệu được mà."

Sáng hôm sau, tôi vận trang phục chỉnh tề và bước vào cung điện theo sự dẫn đường của viên quan chức. Carolina muốn đi cùng nhưng lời triệu tập chỉ nhắc đến mình tôi nên đành chịu.

"Ồ, con rể, con đã đến rồi à!"

Công tước Marion Partria, cha vợ của tôi, xuất hiện ở đại sảnh, mỉm cười đắc ý. Tôi có linh cảm chẳng lành về điều này. Tôi cá việc này là do công tước nhúng tay vào.

"Con trai nam tước xứ Ashville, Alviss Dart tiếp kiến!"

Tôi bước lên chánh điện, chậm rãi tiến đến gần ngai vàng. Người ngồi trên ngai là Đức vua Leopold đệ tam, người cai trị vương quốc Fraencia.

"Kính chào bệ hạ, thần là Alviss Dart..."

"Ừm, hãy ngẩng đầu lên."

Đức vua là một người đàn ông lớn tuổi, làn da ông trông nhợt nhạt và thiếu sắc, biểu hiện của sức khỏe không tốt. Tôi liếc nhìn sang hai bên. Một bên là công tước Partria, cha vợ tôi. Và phía bên kia, nếu tôi nhớ không lầm, ông ta là công tước Maine, cha của một mục tiêu chinh phục.

Đức vua hắng giọng vài lần, sau đó lên tiếng.

"Ta triệu tập ngươi đến đây, vì một chuyện tốt..."

Đức vua đảo mắt sang công tước Partria, sau đó lại nhìn tôi.

"Vì những đóng góp của ngươi cho vương quốc, Công tước Partria đã đề nghị vinh dự hoàng gia cho ngươi, Alviss Dart. Nói cách khác, ta sẽ phong cho ngươi một danh hiệu quí tộc."

A, là nó! Tôi bí mật liếc công tước, ông ta đang cười nhếch mép. Lão già này!

"Lãnh thổ được phong là quận Uran. Nay ta sẽ phong cho ngươi là tử tước Uran, Alviss Dart."

Ra vậy, tôi đã hiểu rồi! Lãnh địa Uran vốn thuộc lãnh thổ của công tước Partria. Công tước đã lợi dụng hoàng gia, đặt tôi làm lãnh chúa Uran, điều đó gián tiếp coi tôi như là chư hầu của nhà Partria.

Công tước đã từng nói sẽ coi nhà Dart như đồng minh ngang hàng, nhưng với tôi thì khác!

Đức vua chậm rãi bước từng bước, đặt thanh kiếm nghi lễ lên vai tôi, sau đó đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực của tử tước vào ngón tay tôi. Qua nghi thức này, tôi đã chính thức trở thành tử tước của Uran, một danh hiệu độc lập với danh hiệu nam tước của nhà Dart.

Sau khi buổi lễ phong tước kết thúc, tôi bước ra sảnh lâu đài, công tước Partria tiến tới vỗ vai tôi.

"Chúc mừng con rể, giờ con đã có danh hiệu quý tộc của riêng mình rồi!"

"A, vậy giờ con có nên coi ngài là chúa tể không, công tước Partria?"

Công tước bật cười khùng khục, sau đó ông làm bộ mặt nghiêm túc.

"Con không cần thiết phải là chư hầu của nhà Partria, lãnh thổ Uran con có thể cai trị trên thực quyền của mình."

"Sao cơ?"

Tôi không hiểu, công tước sẽ đạt được gì với việc này.

"Ta làm việc này vì ba điều. Thứ nhất điều này sẽ tăng quyền lực cho con, không chỉ danh hiệu nam tước, mà còn thêm danh hiệu tử tước được hoàng gia công nhận."

Tôi gật đầu.

"Thứ hai, ta tin từ bỏ một phần nhỏ lãnh thổ cho con có lợi nhiều hơn là mất. Sẽ không có lãnh chúa nào nhăm nhe muốn đặt con làm chư hầu nữa, điều đó sẽ là lời tuyên chiến với nhà Patria này. Và thứ ba..."

Giọng ông trầm xuống.

"... Ta muốn lấy lại danh dự cho Carolina. Con bé sẽ không chỉ là phạm nhân bị trừng phạt, nhưng sẽ là tử tước phu nhân. Đó là lời xin lỗi muộn màng của ta cho con bé..."

Tôi sững người, nhìn công tước quay lưng bước đi. Sau cùng, tôi có lẽ cũng đã hiểu một chút về con người này. 

Jean và Hans há hốc mồm ngạc nhiên khi tôi trở lại và kể chuyện được phong tước cho họ.

"Hừm, vậy là cậu chủ của chúng ta chỉ vừa đi vài tiếng thôi, khi quay lại thì đã là tử tước rồi."

"Ha ha ha, nếu chúng ta trở thành thuộc hạ của ngài tử tước đây chẳng phải là vinh dự lớn sao, hả Jean?"

Tôi cười trừ, trong khi Carolina đang cọ xát vào người tôi. Cô ấy tỏ ra rất vui mừng.

"Vậy là Alviss đã được mọi người công nhận rồi, chúc mừng anh!"

"Cám ơn em, Carolina!"

Thật sự thì tôi cũng không quan tâm đến việc đó lắm, nhưng nếu điều này giúp địa vị của Carolina tăng lên thì cũng tốt thôi.

"À, nhân tiện, cha em vừa cho người gửi đến những bộ trang phục dự tiệc mới cho em này. Thật ngạc nhiên là ông ấy lại biết quan tâm đến người khác như vậy!"

"Vậy sao, thế thì tốt quá..."

Tôi định mở miệng nói về mục đích thật sự của công tước khi để tôi làm tử tước, nhưng lại thôi, có lẽ ông ấy cũng quan tâm đến con gái theo cách của mình.