Đang lúc sống một giây bằng chờ đợi một năm, xe cứu thương cuối cùng cũng đã tới.
Diệp Tình Bắc bị đưa lên xe cứu thương.
Trên xe, Diệp Lâm Đông liên hệ cho chuyên gia ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện số 1, Lý Triệu Khang - phó viện trưởng bệnh viện số 1.
Ô tô chạy như bay trên đường, khi vừa tới bệnh viện, Lý Triệu Khang đã dẫn theo bác sĩ và y tá chờ sẵn ngoài tòa nhà cấp cứu.
Ô tô dừng lại, Lý Triệu Khang dẫn các bác sĩ và y tá tới nhấc cáng của Diệp Tình Bắc lên giường lăn.
Lý Triệu Khang nhìn kim châm cắm trên ngực Diệp Tình Bắc, ông ta giật mình hỏi: "Ai cắm kim này vào?"
Hứa Liên Kiều nãy giờ vẫn luôn canh giữ bên cạnh Diệp Tình Bắc quan sát tình hình của Diệp Tình Bắc, nghe vị bác sĩ kia hỏi vậy thì lập tức đáp: "Tôi cắm đấy, để bịt tĩnh mạch cầm máu."
“Bịt tĩnh mạch để cầm máu?" Lý Triệu Khang đột nhiên cất cao giọng.
Diệp Lâm Đông bị hoảng sợ, gấp giọng hỏi lại: "Chú Lý, có gì không ổn sao?"
“Không, không, không, không có gì không ổn hết!” Lý Triệu Khang vừa thúc giục mấy tên bác sĩ và y tá đẩy Diệp Tình Bắc chạy về tới phòng cấp cứu, vừa chạy theo cáng xe cẩn thận đánh giá mấy cây kim châm ghim trên ngực Diệp Tình Bắc, mở miệng hỏi: "Sau khi cắm kim vào, có thật sự cầm được máu không?"
“Hình như là…” Diệp Lâm Đông nói: "Trước đó lúc không cắm kim, Bắc Bắc ho rất dữ dội, miệng không ngừng chảy máu, còn sau khi cắm kim, con bé dần dần không còn ho khan nữa, vừa nãy khi chúng cháu nâng Bắc Bắc lên xe cấp cứu, miệng Bắc Bắc cũng không hề chảy máu."
“Thần kỳ! Quá thần kỳ!” Lý Triệu Khang nói: "Dùng kim châm bịt tĩnh mạch để cầm máu tôi mới chỉ nghe nói qua, chứ chưa từng nhìn thấy, hôm nay lại được mở mang đầu óc rồi."
Ông ta hỏi Hứa Liên Kiều: "Xin hỏi cô đây theo học từ vị nào?"
Năm nay ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, xuất thân trong một gia đình có truyền thống y học, chẳng những là phó viện trưởng bệnh viện số 1, mà còn là phó viện trưởng viện y học Dạ Đô, đứng ở địa vị cao, tài năng lỗi lạc nổi danh khắp thiên hạ, vậy mà lại dùng kính ngữ xưng hô với một Hứa Liên Kiều năm nay mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu.
Ông ta là thầy thuốc Trung Quốc kiêm bác sĩ Phương Tây, là một người "biết hàng".
Cách thức dùng kim châm bịt kín tĩnh mạch của Hứa Liên Kiều, ông ta xem thế là đủ hiểu rồi.
Đây là một kỹ năng độc nhất vô nhị mà trước đây ông ta chỉ nghe nói đến trong truyền thuyết, thật không ngờ, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến, khiến ông ta cảm thấy vô cùng kích động.
Ánh mắt Hứa Liên Kiều vẫn không rời khỏi mấy cây kim châm trên người Diệp Tình Bắc một khắc nào, cũng không ngẩng đầu lên, đáp trả: "Bí mật!"
Lý Triệu Khang: "..."
Diệp Lâm Đông ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Bác sĩ Hứa, để tôi giới thiệu với cô, vị này chính là phó viện trưởng bệnh viện số 1, viện trưởng Lý - Lý Triệu Khang, đồng thời viện trưởng Lý đây cũng là phó viện trưởng viện y học Dạ Đô."
“Ồ." Hứa Liên Kiều vẫn tiếp tục không ngẩng đầu lên như cũ, cô ấy nói: "Ông ta là ai thì có liên quan gì tới tôi sao?"
Diệp Lâm Đông: "..."
“Không sao hết, không sao hết." Lý Triệu Khang không để bụng, mở miệng nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi..."
Những người có bản lĩnh tính tình đều rất kỳ lạ, điều này ông ta hiểu!
Mấy người hàn huyên vài câu đã đi tới phòng phẫu thuật rồi, Lý Triệu Khang nhìn Hứa Liên Kiều nói: "Bác sĩ Hứa, phiền cô theo tôi vào phòng phẫu thuật."
Trong lúc mổ cần phải rút kim châm ra, mặc dù ông ta đã học qua y học cổ truyền Trung Quốc, nhưng chỉ ở trình độ gà mờ, không biết lúc gỡ kim châm của Hứa Liên Kiều xuống có cần lưu ý gì không, nên ông ta không dám tự mình nhúng tay.
Hứa Liên Kiều gật đầu, quay đầu nhìn Đường Dạ Khê nói: "Khê Khê, cô đi về trước đi, ca phẫu thuật này sẽ rất mất thời gian đấy."
Giúp người thì giúp tới cùng, cô ấy không cho phép bệnh nhân đã qua tay cô ấy xử lý chết trên bàn mổ, và cô ấy sẽ không ra ngoài cho tới khi tận mắt nhìn thấy kết quả của ca phẫu thuật.
Đường Dạ Khê lắc đầu, nói: "Không sao hết, tôi chờ cô."
Lần tới bệnh viện này cô không dẫn theo Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Lần trước anh Băng của cô và Cố Hoài bị thương, hai đứa nhỏ cùng theo cô chạy tới bệnh viện, về đến nhà Đường Tiểu Thứ lập tức đổ bệnh, vậy nên cô bị bóng ma tâm lý ám ảnh. Lần này Đường Tiểu Thứ khóc oa oa cũng không chịu tách khỏi cô, cô kêu Cố Tần dẫn cậu bé tới công ty tìm Cố Thời Mộ, Đường Tiểu Thứ lập tức vui vẻ trở lại.
Cô sợ sẽ làm phiền tới Cố Thời Mộ, nên trên đường đi đã gọi cho Cố Thời Mộ một cuộc điện thoại, nói với anh hai đứa nhỏ đang tới công ty tìm anh, hỏi như vậy có quấy rầy tới công việc của anh không, nếu phiền thì để Cố Tần dỗ dành hai đứa nhỏ quay về Tình Viên.
Cố Thời Mộ nói, cứ để hai đứa nhỏ tới, đúng lúc anh cũng đang nhớ con.
Anh còn nói, cô là nữ chủ nhân của công ty, hai đứa nhỏ là chủ nhân tương lai của công ty, công ty chính là địa bàn của bọn họ, muốn đến khi nào cũng được.
Cô có thể nghe ra được, dường như anh vô cùng vui vẻ đối với chuyện hai đứa nhỏ tới tìm mình, trong giọng nói như cố giấu sự hưng phấn nhảy nhót trong lòng, giống hệt một đứa trẻ chuẩn bị nhận được món quà yêu thích của mình.
Anh phản ứng như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô ấy không thể ngừng vui mừng vì sự may mắn xảy đến vô số lần trong cuộc đời cô, bố ruột của bọn nhỏ là Cố Thời Mộ, anh mạnh mẽ như vậy, lại còn yêu thương bọn nhỏ.
Đây có lẽ là sự may mắn lợn nhất cuộc đời cô và bọn trẻ!
Hứa Liên Kiều không thuyết phục được cô, nên đành quay đầu tạm biệt đi vào trong, dù sao thì Cố Tần và Cố Tửu đã dẫn Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ tới tập đoàn Cố thị, còn Cố Cận thì đi theo bảo vệ cô, nên cũng không cần lo lắng cô gặp nguy hiểm hay bị người ta bắt nạt. ngôn tình hoàn
Sau khi cô ấy và Lý Triệu Khang chuẩn bị xong xuôi cho ca mổ, bọn họ cùng đi vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Diệp Diệp Lâm Đông đứng chờ bên ngoài, tim anh ta giờ phút này như treo trên đống lửa, hận ca phẫu thuật không thể kết thúc ngay lập tức, rồi anh ta nhận được tin ca phẫu thuật đã thành công và Diệp Tình Bắc bình an vô sự.
Anh ta ở bên ngoài phòng phẫu thuật xoay vài vòng, nghĩ tới Diệp Tri Nam, nhìn xung quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Anh ta hỏi Diệp Á Lâm: "Nam Nam đâu rồi?"
“Tôi không nhìn cô cả..." Diệp Á Lâm nói: "Tôi mải lo tình hình của cô Bắc Bắc nên..."
Diệp Lâm Đông cố gắng kìm nén cơn bực tức trong lòng, ra lệnh: "Chạy đi tìm mau!"
"Vâng, cậu chủ." Diệp Á Lâm lấy điện thoại di động ra bấm số gọi.
Một lát sau, anh ta tắt điện thoại rồi quay lại báo tin: "Cô cả hiện vẫn đang ở chỗ bác sĩ Diệp."
Bác sĩ Diệp, Diệp Miểu, bác sĩ riêng của nhà họ Diệp.
“Con bé đó chạy cũng nhanh thật!" Diệp Lâm Đông tức giận hỏi: "Con bé đó và Bắc Bắc sao lại thành ra thế này? Tại sao Bắc Bắc lại đánh con bé đó? Lại còn đánh tàn nhẫn đến mức đó nữa! Cả cậu nữa, mặt cậu bị làm sao vậy?"
Diệp Á Lâm cúi đầu trả lời: "Cô cả và cô Bắc Bắc xảy ra tranh chấp gì tôi cũng không rõ, tôi và cô cả cùng đi tới cửa hàng trước đó, thì tự dưng cô Bắc Bắc khóc lóc chạy vọt tới, vừa khóc vừa kêu muốn giết cô cả. Khi đó cô Bắc Bắc chưa nói rõ nguyên nhân, cứ thế lao vào ấn cô cả xuống đất... Còn mặt tôi là do tôi tự đánh, tại tôi không cẩn thận va phải cô cả, cho nên..."
Diệp Lâm Đông nhíu mày nói: "Trong cửa tiệm đó sao? Con bé đó bắt cậu tự đánh mình?"
Diệp Á Lâm không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Con bé đó đúng là càng ngày càng kỳ cục!" Diệp Lâm Đông tức đến nỗi thở hổn hển: "Cậu mau chạy đi hỏi thăm thử xem, lý do vì sao nó lại đánh nhau với Bắc Bắc!"
“Được, thưa cậu chủ." Diệp Á Lâm cần điện thoại di động lên, tiếp tục gọi điện một lần nữa.
Gọi liên tiếp mấy cuộc, cuối cùng anh ta cũng bỏ điện thoại xuống nói: "Cậu chủ, tôi nghe được quản gia trong nhà ông hai nói, cô cả bóp chết con mèo mà cô hai nuôi dưỡng."
“Mèo Bắc Bắc nuôi?" Diệp Lâm Đông trừng lớn mắt hỏi lại: "Tuyết Đoàn Nhi?"
Diệp Á Lâm gật đầu: "Đúng vậy."
“Nó điên rồi sao?" Diệp Lâm Đông tức giận đấm vào tường, nói: "Tuyết Đoàn Nhi do một tay Bắc Bắc nuôi lớn, con mèo đó được đưa về nhà từ khi còn nhỏ xíu, Bắc Bắc nuôi cũng được tám chín năm rồi, coi nó như bảo bối, Diệp Tri Nam bị thần kinh rồi hay sao, tại sao lại giết chết mèo của Bắc Bắc?"