Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 338




Diệp Tình Bắc vốn sinh ra đã yếu ớt, lúc mới sinh chỉ nặng có một ký rưỡi, vì vậy khi vừa lọt lòng đã bị đưa vào lồng kính giữ nhiệt.

Sức khỏe của thím hai anh ta không được tốt lắm, vậy nên khi Diệp Tình Bắc vừa ra khỏi lồng kính giữ nhiệt, thím hai đã hết sữa, khi ấy Diệp Tình Bắc chỉ được ăn sữa mẹ trong khoảng thời gian hơn nửa tháng, vì thế, sau này thím hai vẫn vô cùng áy náy chuyện này.

Diệp Tình Bắc phải nằm trong lồng kính giữ nhiệt hơn một tháng mới bảo toàn được tính mạng tới giờ.

Mặc dù mạng sống đã được bảo vệ, nhưng vì bản thân sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật ốm yếu liên miên, một năm chắc phải uống thuốc hơn nửa năm.

Khi còn nhỏ, mạch máu của cô ấy mỏng, mỗi lần truyền dịch phải rút ra rút vào cây kim mấy lần mới chọc đúng mạch máu, mỗi lần như vậy Diệp Tình Bắc đều gào khóc thảm thiết, khiến thím hai anh ta cũng đau lòng khóc theo.

Nhà họ Diệp bọn họ có những quy tắc luật lệ nghiêm khắc, trong số năm anh em bọn họ, ngoài Diệp Tình Bắc ra thì tất cả ít nhiều cũng bị phạt vài lần, chỉ có Diệp Tình Bắc là được thím hai che chở từ khi còn nhỏ, sau khi lớn lên, ông nội và thím hai anh ta vẫn tiếp tục che chở bảo vệ cô ấy, nên chưa có ai động tới được một sợi lông tơ của Diệp Tình Bắc.

Nhưng hiện tại, Diệp Tình Bắc lại đang nằm trong vũng máu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Nếu Diệp Tình Bắc chết, anh ta biết giải thích thế nào với chú hai và thím hai của anh ta đây?

Cho dù anh ta có lấy cái chết ra để tạ tội cũng không thể giải quyết được chuyện gì.

Anh ta càng nghĩ càng sợ, không đợi được tới lúc xe cứu thương đên, anh ta duỗi hai tay đặt dưới cổ và đầu gội Diệp Tình Bắc, định đích thân lái xe đưa Diệp Tình Bắc tới bệnh viện.

Anh ta không động tới Diệp Tình Bắc thì không sao, vừa động vào Diệp Tình Bắc đột nhiên nhắm chặt mắt ho khan, miệng mở ra máu tươi phun ra càng nhanh.

“Nếu anh không muốn hại chết cô ấy thì tốt nhất đừng chạm vào cô ấy nữa!" Hứa Liên Kiều đi tới, vội ngăn Diệp Lâm Đông lại.

Dù Hứa Liên Kiều không nói, Diệp Lâm Đông cũng không dám động tới Diệp Tình Bắc nữa.

Nhìn máu trong miệng Diệp Tình Bắc phun ra nhanh hơn, anh ta sợ tới nỗi muốn ngất tại chỗ.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi như vậy.

Anh ta là con trai cả và là cháu trai của nhà họ Diệp, trong năm anh em họ nhà họ Diệp, anh ta là anh cả, tính cách trầm ổn nhất, xưa nay chưa từng gây họa.

Nhưng hôm nay chính là ngày anh ta gây ra họa lớn.

“Bác sĩ Hứa, nó đây!" Cố Tửu chạy như bay đến, đưa hòm thuốc cho Hứa Liên Kiều.

Vừa nãy, Hứa Liên Kiều thấy tình trạng của Diệp Tình Bắc có vẻ không ổn nên đã lập tức kêu Cố Tửu đi lấy hòm thuốc trên xe mình tới.

Hòm thuốc này là đồ gia truyền sư phụ để lại cho cô ấy, là bảo bối quý giá đối với Hứa Liên Kiều, vậy nên cô ấy có thói quen đem theo nó tới bất cứ nơi nào cô ấy đi, hôm nay cũng đem theo.

Hứa Liên Kiều nhận hòm thuốc, lấy một cái kim châm từ bên trong ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía Diệp Lâm Đông, nói: "Tôi phải dùng kim châm bịt kín huyệt của cô ấy, giúp cô ấy kéo dài thêm thời gian chờ xe cấp cứu tới. Nếu tôi không bịt kín huyệt cô ấy lại thì trong vòng ba phút, chuyện cô ấy mất mạng là điều không phải bàn cãi nữa rồi. Còn giờ, nếu để tôi bịt kín huyệt cô ấy, có thể cô ấy sẽ có thêm một con đường sống, nhưng cũng có khả năng sẽ mất mạng, anh chọn cái nào?"

“Cô nói cái gì?” Diệp Lâm Đông nhìn cô ấy với sắc mặt trắng bệch: "Cô là ai? Cô đang nói bậy cái gì đó?"

“Cô ấy không nói bậy đâu!" Cố Tần nói: "Tổng giám đốc Diệp, bác sĩ Hứa là bác sĩ riêng của nhà họ Cố chúng tôi, y thuật của cô ấy rất tốt, nếu anh muốn cô hai nhà họ Diệp giữ được mạng sống thì tốt nhất nên nghe theo lời cô ấy nói."

Diệp Lâm Đông ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tần.

Bởi vì quá sợ hãi nên đầu óc anh ta trở nên đần độn, phải sửng sốt mất mấy giây mới nhận ra Cố Tần.

Anh ta biết Cố Tần là người của nhà họ Cố, thân phận của Cố Tần khiến anh ta theo bản năng cảm thấy lời Cố Tần nói không phải là giả.

Nhưng anh ta không quen biết Hứa Liên Kiều, vậy nên kêu anh ta đồng ý để một người xa lạ cầm cây kim châm thật dài đâm tới đâm lui trên người em gái anh ta là quá khó khăn.

Nếu như em gái anh ta vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng tự nhiên lại vì cây kim châm đó mà xảy ra chuyện thì sao? Nhỡ vị bác sĩ mà anh ta không hề quen biết kia đâm chết em gái anh ta thì phải làm sao bây giờ?

Anh ta do dự, không thể tin được Hứa Liên Kiều.

Nếu không phải vì tính mạng con người quan trọng thì Hứa Liên Kiều thật sự muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức. Nhưng dù sao cũng là một người vẫn sống sờ sờ, đã thế còn trẻ tuổi như vậy nữa, vừa rồi còn làm chuyện mà cô ấy thích, nên cô ấy không muốn trơ mắt nhìn Diệp Tình Bắc chết ngay trước mặt mình.

Cô ấy lạnh lùng nói: "Phổi của cô ấy từng bị thương, sở dĩ cô ấy không ngừng ho ra máu như vậy là vì bị một vật nặng đập vào người, khiến vết thương cũ của cô ấy tái phát, nếu không cầm máu ngay lập tức thì cô ấy sẽ chết vì mất máu quá nhiều, trước tiên là sẽ chết do ngạt thở vì phổi bị tràn máu."

“Làm sao cô biết được phổi của em gái tôi từng bị thương?" Diệp Lâm Đông hỏi: "Cô quen em gái tôi sao?"

“Tôi không hề quan biết em gái anh, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp em gái anh." Hứa Liên Kiều tiếp tục nói: "Sở dĩ tôi biết phổi em gái anh có thương tích là bởi vì tôi là bác sĩ!"

Nói cách khác, cô ấy nhìn ra điều này.

Cô ấy đã chứng minh cho Diệp Lâm Đông biết cô ấy không phải mấy bọn bịp bợm giang hồ, nếu đến mức này rồi Diệp Lâm Đông còn không chịu tin cô ấy, vậy chỉ có thể nói vận mệnh của Diệp Tình Bắc đã được định sẵn là như vậy.

Cố Tần có ấn tượng rất tốt về Diệp Diệp Tình Bắc, anh ta không đành lòng nhìn cô gái vẫn đang độ tuổi xuân xanh như hoa nở, gấp giọng nói: "Tổng giám đốc Diệp, những gì bác sĩ Hứa nói là thật, đêm qua cô ấy vừa tới đây, cũng chưa được bao lâu đâu, nên không có chuyện quen biết cô hai Diệp!"

Diệp Tình Bắc ho càng lúc càng dồn dập, máu tươi phun ra càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng là hô hấp của cô ấy đang gặp khó khăn, nước da trắng như tuyết dần dần chuyển sang xanh tím, há mồm thở dốc, lồng ngực dâng lên hạ xuống kịch liệt, vẫn là dáng vẻ không thở nổi như cũ, nhìn kiểu gì cũng là... Trạng thái hấp hối.

Diệp Lâm Đông bị dọa đến nỗi hồn xiêu phách lạc, anh ta không dám do dự, gấp giọng nói với Hứa Liên Kiều: "Xin bác sĩ Hứa cứu em gái tôi."

“Tôi có thể cứu." Hứa Liên Kiều nói: "Nhưng giờ đã quá muộn, tôi không thể nắm chắc cơ hội sống cho cô ấy, dù là sống hay chết thì cũng không phải trách nhiệm của tôi."

Cô ấy không muốn đến lúc không cứu được người, bản thân lại là kẻ mang tội.

Diệp Lâm Đông cắn răng gật đầu, nói: "Dù em gái tôi có sống hay chết, tôi vẫn sẽ cảm kích bác sĩ Hứa vì đã ra tay cứu giúp!"

Chuyện đã tới mức này, anh ta không thể không liều đánh cược.

Liều cược, biết đâu em gái anh ta sẽ được cứu, dẫu sao thì không liều cược thử một lần, anh ta cũng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn em gái anh ta chết.

Hứa Liên Kiều không để ý đến anh ta nữa, cô ấy quay sang nói với Cố Tần: "Sơ tán đám người kia đi, mấy người quay người đi đừng nhìn!"

Ngay lập tức, Cố Tần và Cố Cận, Cố Tửu đi giải tán mấy vị khách, Diệp Lâm Đông và Diệp Á Lâm cũng chung tay giúp, Đường Dạ Khê nhìn trái phải, sau đó chạy đến cạnh cửa sổ kéo tấm rèm trong tiệm xuống, ném một góc rèm cho Cố Tần.

Cô và Cố Tần đứng hai đầu mở tấm rèm ra, làm thành vòng tròn quấn quanh Hứa Liên Kiều và Diệp Tình Bắc.

Tấm rèm che khuất tầm mắt của những người xem vây quanh, lúc này, kim châm của Hứa Liên Kiều cũng được khử trùng xong.

Cô ấy kéo áo trên của Diệp Tình Bắc ra, cắm cây kim vào huyệt đạo quanh phổi của Diệp Tình Bắc.

Sau khi cây kim chọc vào người, cô ấy vặn vẹo vài cái, rồi lập tức nằm yên bất động.

Tiếng ho khan của Diệp Tình Bắc càng ngày càng nhỏ, khoảng cách giữa những lần ho cũng càng ngày càng xa, dần dần, không có tiếng ho khan nào nữa.

Ban đầu Diệp Lâm Đông đưa lưng về phía Diệp Tình Bắc, hỗ trợ giữ gìn trật tự, nhưng khi anh ta dần dần không nghe được tiếng ho khan của Diệp Tình Bắc nữa, anh ta sợ Diệp Tình Bắc đã chết, khó khăn quay đầu lại nhìn.

Bức màn được chăng rất cao, che khuất tầm nhìn của anh ta, khiến anh ta không nhìn được bất cứ cái gì.

Anh ta run giọng hỏi: "Bác sĩ Hứa, em gái tôi..."

“Tạm thời vẫn chưa chết được." Giọng nói của Hứa Liên Kiều nghe cực kỳ êm tai, vừa giòn vừa ngọt, tựa như một loại nhạc cụ thượng đẳng, chỉ là ngữ khí có phần cao ngạo, nghe ra như thể cô ấy đang lười giao tiếp với người thường, mùi thiếu kiên nhẫn bao trùm.

Nếu là lúc bình thường, Diệp Lâm Đông chắc chắn sẽ vô cùng chán ghét kiểu con gái nói chuyện với ngữ khí đó như Hứa Liên Kiều, nhưng giờ này phút này, anh ta lại cảm thấy giọng nói của Hứa Liên Kiều chính là giọng của trời!

Chỉ cần Hứa Liên Kiều có thể giữ được mạng của em gái anh ta, Hứa Liên Kiều có dùng thái độ gì anh ta cũng sẽ không so đo!