“Anh hy vọng mỗi lần gặp Hàn Tiêu em đều có thê toát ra khí thê chiêm hữu này.”
“Bởi vì điều đó chứng tỏ, em quan tâm anh.”
Lâm Thiên trợn mắt định phản bác, nhưng lúc này lại có một binh sĩ chạy tới, chặn xe Lý Cần: “Thiếu tướng Lý, chính ủy cho mời, có việc gâp.
“Anh trở về đi, em có thể tự đi được.”
Lâm Thiển thấy Lý Cần bận rộn như vậy, cũng biệt được anh khó khăn lãm mới tranh thủ được nửa ngày.
Lý Cần không nói gì mà rút ra một tờ giây được gâp gọn đưa cho Lâm Thiên, nhưng anh không đợi Lâm Thiển mở ra, liền nói: “Anh nhờ người khác đưa em về.”
Sau đó, Lâm Thiển mở tờ giấy ra thì phát hiện đó là báo cáo xin kết hôn.
Bởi vì bạn đời của quân nhân đều phải trải qua thẩm tra, vì vậy bình thường đêu phải viết báo cáo, đồng thời điêu tra tình hình gia đình của bên nữ. Thông thường sẽ mắt khoảng một tháng.
Mặc dù Lý Cần đã nộp báo cáo, nhưng Lâm Thiện hiểu rõ ý của anh, chỉ cần muốn kết hôn, lúc nào cũng được, anh đã chuẩn bị sản sàng rôi.
Lâm Thiễn gấp lại tờ đơn và bỏ vào túi.
Mặc dù ngay lúc đó, trong lòng cô rất muôn có một mái âm…
Sau khi trở về từ căn cứ, Lâm Thiển ngay lập tức đến tổ tiết mục ‘Tám giờ đêm khuya’ tìm Hạ Hàm Mạt. Nhưng hiện tại Hạ Hàm Mạt với sự giúp đỡ của Châu Thanh đã tiền bộ rất nhanh, cho dù việc đối ngoại cũng có quy tắc của riêng mình.
Đến trường quay, Lâm Thiển chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn Hạ Hàm Mạt và Châu Thanh tương tác.
Bởi vì những lời nói của Hàn Tiêu khiến Lâm Thiên vô cùng khó chịu.
Mặc dù cô là người trong giới giải trí nhưng không có nghĩa sự tôn tại của cô không có giá trị.
Vì vậy, đối mặt với thành công trước mắt của Hạ Hàm Mạt, Lâm Thiên có suy nghĩ mới.
Cô nhất định phải chăm chỉ hơn nữa, mới có thể làm cho Hạ Hàm Mạt không có nỗi lo về sau.
Chẳng máy chốc, đã đến lúc bình chọn giải Thiên Phi, với cương vị là giải thưởng chính thông trong nước, mặc dù bây giờ Đường Ninh không còn là diễn viên nữa, nhưng Mặc, Đình vân yêu câu Phương Dục sắp xếp đề đề xuất Đường Ninh, tác phẩm tham gia bình chọn lần này của cô là Người sông sót.
Lý do của Mặc Đình rât đơn giản, cho dù Đường Ninh không thích nhưng anh không muốn đề người khác lấy đi những thứ thuộc về Đường Ninh.
Tỏng giới này, ngày nào cũng có người mới ra mắt, mỗi ngày đều có rất nhiều người rơi rụng, người mới bắt đầu nổi tiêng, người cũ dân bị mọi người lãng quên. Nhưng Mặc Đình lại không muôn Đường Ninh trở thành quá khứ, anh muôn Đường Ninh trở thành mãi mãi.
Mặc dù cường độ quay phim ‘Kiên chúa’ rất dày đặc nhưng Mặc Đình sẽ luôn đặt việc của Đường Ninh lên hàng đầu.
Chỉ là Cather, người ngập nghé anh, không giờ phút nào buông tha cho anh, cô ta nghiên cứu rât kỹ sở thích của Mặc Đình.
Vì vậy sự biến mắt của cô ta tưởng chừng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực ra cô ta đã thực sự bị người đàn ông phương Đông này mê hoặc rồi.
Diễn xuất tinh tế của anh, sức hút khi anh quay phim đều khiên cô ta vô cùng mê mân.
Quản lý cũng nhắc nhở cô ta, đàn ông phương Đông đều lấy gia đình làm gốc, dặn cô ta đừng tự tìm khó khăn nữa, nếu không chơi dao có _ ngày đút tay thôi, nhưng Cather vẫn ôm hy chút hy vọng cuỗi cùng, cô ta mong ngóng cảnh ân ái đên sớm một chút, bởi vì cô ta không tin có người đàn ông nào lại bỏ qua một thân hình hoàn hảo như cô ta.
“Nếu nói về thân hình, Đường Ninh xuất thân là người mẫu, suýt chút nữa đã được đứng trên sân khấu Victoria’s Secret. Chủ tịch Mặc, ngắm Đường Ninh là đủ rôi, chẳng cân mê mắn thân hình của cô.”
Quản lý luôn cảm thấy Cather rất khó ràng buộc, nhưng trước đây, chơi ra chơi, cô ta sẽ hạn chế. Nhưng lần này cô ta dường như động lòng thật rồi.
“Khi quay cảnh ân ái, tôi sẽ có ý để Mặc Đình tiếp xúc với cơ thê thật của mình, lúc đó nhất định sẽ rất kích thích.”
Quản }ý cảm thầy cô ta tưởng tượng đến sắp điên rồi, bởi vì quản lý nghĩ cho đại cục, cô không muôn vì Cather mà đắc tội với Mặc Đình, chạm tới giới hạn của Mặc Đình.
“Cô sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Quản lý nói thẳng với Cather.