Người bên kia quay đầu lại hung hằng nhìn chằm chằm Lâm Thiền, tựa hồ có ấn tượng rất xấu về cô ấy, nhưng lúc này Lý Cần lại nói: “Tôi chưa cho đi.”
Hai người đều giằng co tại chỗ, không dám cât bước.
“Hôm nay gọi mọi người tới, mọi người đã gặp Thiền Thiền, vậy tôi có chuyện muôn nói trước, Thiển Thiên là bạn gái của tôi.”
“Mọi người có thể không thích hoặc không tôn trọng, nhưng đừng để tôi nhìn thấy như Hàn Tiệu tối hôm qua bắt nạt cô ấy, tôi sẽ liều mạng.”
“Tôi không hy vọng rằng trong tương lai, sẽ có một người phụ nữ sau lưng tôi đến tìm Thiền Thiền để nói nhảm.
Tôi trước giờ đều không ưa nhìn thầy những thứ bân thỉu này.”
“Cho nên, nếu có lần sau, đừng trách tôi không niệm tình cũ.”
Nói xong, Lý Cần vô thức liếc nhìn Hàn Tiêu. Hàn Tiêu chịu đựng sự khó chịu, trực tiệp bỏ đi, bởi vì cô ta chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy.
Cô ta đên căn cứ vì Lý Cần, nhưng người đàn ông này lại vì người phụ nữ khác mà tuyệt tình đến mức này, cô ta nghĩ răng ngay cả khi Lâm Thiển nói ra vẫn đề kia, anh ấy cũng sẽ nói giúp cô ta vài câu, nhưng anh ây đã không…
Tương tự, cô ta nghĩ Lâm Thiên rất đơn giản, nhưng Lâm Thiển không dễ đối phó như cô ta nghĩ.
Nhìn Hàn Tiêu rời đi, Lâm Thiền quay đầu nhìn Lý Cần hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Em còn đi làm.”
Lý Cần biết Lâm Thiển vẫn còn giận, vì vậy xoay người cô lại, nói: “Đê anh đưa em đi.”
“Không cần đâu…” Trong giọng nói của Lâm Thiên có chút lạnh lùng, với vì cô vẫn không tin Lý Cần không biết tâm tư của Hàn Tiêu. Nhưng Lý Cần vẫn đề Hàn Tiêu ở bên cạnh, vậy là có ý gì?
Biết trong lòng cô vẫn còn suy nghĩ, Lý Cân vẫn một mực khoác vai cô bước ra ngoài.
“Chuyện tình cảm không thể ép buộc.
Những năm này, thiêu tướng cũng biệt tâm ý của Hàn Tiêu nhưng anh vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô ấy. Điều đó cũng chứng tỏ thiếu tướng thật sự không thích cô ây.”
“Nhìn thiếu tướng căng thẳng như vậy, có lẽ là thích rôi.”
Lâm Thiền không quan tâm đến những lời bàn tán sau lưng, cô chỉ có chút muốn gạt tay Lý Cần đang ở trên vai cô.
“Thiền…”
“Bỏ em ra.”
“Anh trước giờ luôn giữ khoảng cách với Hàn Tiêu, không hệ vượt quá dù chỉ là nửa phân, càng không cho cô ây một chút hy vọng nào.” Lý Cần giải thích: “Ở căn cứ, anh luôn là một quân nhân, sẽ không và cũng không thê có quan hệ yêu đương ở những nơi như thê này.
“Người anh thích là em, không có ai khác.”
“Chuyện tối hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh đảm bảo.”
Nghe xong câu này, Lâm Thiển xoay người hỏi Lý Cận: “Anh đã thất hẹn bao nhiêu lần rồi, anh lấy gì ra đảm bảo?”
“Đổi với công việc, với đât nước, anh là quân nhân tật cả phải phục tùng mệnh lệnh, anh không còn cách nào khác. Nhưng trong tình cảm cá nhân, anh tuyệt đôi sẽ không để em mắt niêm n” Lý Cần kiên nhẫn nói với Lâm Thiễn: “Anh biết em không có cảm giác an toàn, vì vậy anh đã xin cấp trên rôi. Chỉ cân chúng ta kết hôn, em có thể tùy quân.”
“Ai muốn tùy quân? Em còn có việc phải làm.” Khi Lâm Thiên nói câu, sự tức giận rõ ràng đã giảm đi một nửa.
“Đi thôi, anh đưa em đi làm.”
Thực ra, hôm nay Lý Cần tìm Hàn Tiêu tới đây là vì muôn giải thích rõ ràng trước mặt cô đúng không? Thực tế điều này có thê chứng minh Lý Cần rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm, chỉ là cô không thê chịu nôi việc Hàn Tiêu vân tiêp tục làm việc bên cạnh Lý Cần.
Giống như Hàn Tiêu nói, cô để tâm.
Cô lại có thể để tâm như vậy.
Có lẽ anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thiền, sau khi lên xe Lý Cần liền nâng căm cô lên, trực tiếp hôn cô và nói: “Tự tin chút, nhé?”