Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 641






CHƯƠNG 641: MẤY NGÀY NAY CẬU CÓ XEM TIN TỨC KHÔNG?

Nhìn Ân Tinh, bước chân của Ân Thiên Thiên hơi lui về sau hai bước, đề phòng nhìn cô ta, ai biết Kha Tiềm có đột nhiên lao ra hay không!

Cô bây giờ, không hề dám đánh cược!

Ân Tinh không thèm để ý chút nào, xoay người ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, nhướng mày nhìn Ân Thiên Thiên, giễu cợt mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, cô đây là đang sợ tôi sao? Thật là làm tôi thụ sủng nhược kinh nha, cô lại cũng có ngày sợ tôi!”

Mím môi không nói gì, Ân Thiên Thiên đứng ở một bên chỉ nhìn cô ta, Ân Thiên Tuấn yên lặng không dấu vết cũng đưa ánh mắt phòng bị nhìn cô ta.

Ân Tinh hoàn toàn không chú ý tới sự che chở của Ân Thiên Tuấn, trong đầu cô ta bây giờ đều là Ân Thiên Thiên!

Chính là vì cô, chính là vì cô!

Nếu như không phải bởi vì cô, cô ta và Kha Tiềm bây giờ sẽ không căng thẳng như vậy!

“Ân Thiên Thiên, cô bây giờ có phải cảm thấy bản thân đặc biệt có lỗi với tôi không? Vô cớ cuốn tôi và Kha Tiềm vào trong chuyện của các người, cô không phải nên cảm thấy vô cùng áy náy với tôi sao?” Đột nhiên, Ân Tinh mở miệng nói, trong lời nói đều mang đậm ý trách cứ và bất mãn: “Cô có biết cả đời này của tôi đã bị hủy trong tay cô không! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần khi tôi cảm giác cuộc sống của mình khá hơn một chút, lập tức cô sẽ nhảy vào dễ như trở bàn tay phá hư tất cả mọi thứ tôi cẩn thận bảo vệ!”

Hét lớn một tiếng, Ân Tinh đột nhiên đứng dậy, mắt lộ ra nguy hiểm nhìn Ân Thiên Thiên.

Nhất thời, những người trong phòng cũng thấy hơi khẩn trương.

Ánh mắt Lý Mẫn sáng rực nhìn Ân Tinh, Ân Bách Phú lại nhíu chặt mày không chút buông lỏng.

Ân Thiên Thiên đưa tay vuốt cái bụng nhô cao của mình hơi lùi về phía sau hai bước.

Ân Tinh ngửa đầu thở hổn hển, sau một lúc lâu mới trấn định lại, xoay người nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, cô nói coi hai chúng ta có phải kiếp trước đã dây dưa như vậy rồi hay không, bởi vì không có kết quả, cho nên bây giờ mới tiếp tục như thế?”

Lông mày hơi nhướng lên, Ân Thiên Thiên nhìn Ân Tinh, nhưng Ân Tinh lại không nói gì nữa, xoay người đi thẳng lên lầu trở về phòng, cả người đều lộ ra nét đau buồn chua xót.

Cúi đầu xuống, Ân Thiên Thiên không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu hơi lo lắng.

Ân Tinh, trước giờ đều không phải là người sẽ dễ dàng buông tha như vậy…

Sau khi Đổng Khánh ở trước mặt ký giả không chút kiêng kỵ nói ra một tràng như vậy, nhà họ Ân càng náo nhiệt, ký giả mỗi ngày đi loanh quanh ở cửa thì không nói, chỉ là hàng xóm chung quanh đều khiến Lý Mẫn cảm thấy vô cùng chán ghét!

Vốn là những người này trước kia cũng rất xem thường bà ta, cho rằng bà ta là tiểu tam lên chức, cũng không có văn hóa gì cho nên không muốn lui tới lâu dài với người như bà ta, ai mà biết bây giờ ngay cả sau khi Ân Thiên Thiên bị tuôn ra tin tức ‘Giết người không thành công’ như vậy, Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh đều vẫn vây quanh cô, lập tức chuyển hướng!

Những người đã từng ở sau lưng mắng chửi bà ta có mắt không biết thái sơn đoạn tuyệt quan hệ với Ân Thiên Thiên, bỏ lỡ cơ hội tốt như Cảnh Liêm Uy toàn bộ đều thay đổi sắc mặt, bám váy chờ lấy lòng bà ta!

Nếu là lúc trước nói không chừng Lý Mẫn thật sự sẽ tiếp nhận, nhưng bây giờ bà ta hoàn toàn không vui, thậm chí đóng cửa nhà họ Ân, không mảy may nhường nhịn những người khua môi múa mép đó!

— Các người nói, cậu chủ nhà họ Đổng kia sẽ thật sự như trên ti vi nói tới cưới Ân Thiên Thiên sao?

— Tôi cảm thấy không thể nào, Ân Thiên Thiên bây giờ đang mang thai, Đổng Khánh mặc dù nói như vậy, nhưng ai biết đứa bé kia là của ai chứ? Hơn nữa, trước khi Ân Thiên Thiên mang thai đứa bé không phải còn chưa ly hôn sao?

— Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không chắc.

— Nhưng sẽ không đâu, Cảnh Liêm Uy thích Ân Thiên Thiên thế nào các người hẳn biết chứ, lần này chắc không phải Ân Thiên Thiên thật sự mang thai đứa con của Đổng Khánh, cho nên bọn họ mới ly hôn chứ?

……

Một đám ba cô sáu bà ở cửa tán dóc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua nhà họ Ân ở đối diện, trên mặt có hâm mộ cũng có đố kị!

Nếu bọn họ biết Ân Thiên Thiên sau khi lớn lên sẽ hấp dẫn như vậy, bọn họ cũng sẽ nhận nuôi cô!

Đang lúc mọi người còn đang tán dóc, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng xe cộ lái tới, quay đầu nhìn sang, xe vừa vặn dừng ở cửa nhà họ Ân, giữ lại một khoảng cách ngắn nhưng có vẻ càng thêm lễ phép.

Có người nhận ra đó là xe của ai, lập tức chớp mắt với người xung quanh, nhất thời cửa nhà họ Ân có rất nhiều người vây quanh, cũng may đều ở trong một đại viện, tất cả đều là người ít nhiều có chút mặt mũi không đến nổi làm ra chuyện gì quá đáng.

Quản gia nhà họ Ân từ sớm đã nhìn thấy chiếc xe tới cửa nhà họ Ân, nghiêm túc nhìn người trong xe lập tức nhíu mày, xoay người nhanh chóng đi lên lầu tìm Ân Bách Phú đang nói chuyện với Ân Thiên Tuấn.

Chiếc Rolls-Royce Phantom trầm ổn và vững vàng dừng lại, ông cụ Đổng từ trên xe bước xuống, trong đó Đổng Khánh ăn mặc đặc biệt chỉnh trang, rõ ràng có thể nhìn ra đã sửa soạn một hồi, người vốn đã không tồi giờ phút này càng đẹp trai hơn.

Sau khi xe nhà họ Đổng đậu ổn định, phía sau tiếp tục lại tới một vài chiếc xe, nhìn kĩ thì tất cả đều là xe của ký giả!

Lần này, dù là người nhà họ Đổng còn chưa mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng biết là muốn làm gì!

Ân Bách Phú và Ân Thiên Tuấn dẫn đầu đi ra, sắc mặt hơi không vui, đối với hành động đột nhiên tới cửa như vậy, bọn họ thật sự vô cùng không thích, nhưng cũng không tiện làm mất mặt nhà họ Đổng.

Đổng Khánh hít thở sâu một hơi, tiến về phía trước nhẹ giọng lễ phép mở miệng nói với Ân Bách Phú: “Bác trai, gần đây bác có khỏe không?”

Cười gật đầu một cái, Ân Bách Phú không nhìn ra chút vui vẻ nào.

Ân Thiên Tuấn nhìn ông cụ Đổng từ phía sau chậm rãi đi tới mới quay đầu nói với Đổng Khánh: “Đổng Khánh, mọi người đến chơi dù gì cũng thông báo một tiếng chứ, mẹ tôi nếu không chuẩn bị gì cả, lát nữa tôi sẽ không thoải mái.”

Lời nói đặc biệt ung dung, nhưng cứng rắn xác định rõ mục đích của Đổng Khánh là tới thăm!

Đổng Khánh cũng không biết rốt cuộc có nghe hiểu ý của Ân Thiên Tuấn hay không, khóe miệng hơi cười mới nói: “Anh Thiên Tuấn, hôm nay em và ông nội tới, là có một chuyện rất quan trọng muốn được mọi người đồng ý.”

Vừa nói, Đổng Khánh ngước ánh mắt sáng rực nhìn Ân Bách Phú và Ân Thiên Tuấn, ý không cần nói cũng biết.

Đổng Khánh hôm nay tới chính là để thực hiện lời hứa!

Bất luận phía trước đang chờ mình điều gì, anh ta chính là muốn cưới Ân Thiên Thiên!

Con ngươi hơi nheo lại, Ân Thiên Tuấn nhìn Đổng Khánh cười đặc biệt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Đổng Khánh, tôi cho là cảm tình của cậu và Thiên Thiên nhiều năm như vậy, hẳn là biết nó thích cái gì, không thích cái gì.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Đổng Khánh hơi thay đổi, nhưng không mở miệng nói chuyện.

Anh ấy sao lại không biết Ân Thiên Thiên thích gì, không thích gì? Thậm chí nói không chừng anh ấy hiểu Ân Thiên Thiên còn nhiều hơn hiểu mình….

Nhưng dù vậy thì thế nào, người cô thích bây giờ vốn đã không còn tư cách thích cô!

Cố gắng duy trì nụ cười bên khóe miệng, Đổng Khánh nhẹ giọng trả lời một câu: “Anh Thiên Tuấn, Thiên Thiên quá đơn thuần, em cảm thấy có lúc cô ấy lựa chọn không nhất định là đúng, cô ấy cho là thích cũng không nhất định chính là yêu.”

Nghe như vậy, trong lòng Ân Thiên Tuấn lập tức nóng giận!

Nói thật, anh ấy mặc dù không hài lòng về Cảnh Liêm Uy, nhưng so với Cảnh Liêm Uy, anh ấy bây giờ lại cảm thấy Đổng Khánh càng không đáng tin! Một người ích kỷ chỉ biết hướng tới mục đích của mình, anh ấy nên giao em gái mình ra không? Căn bản là không thể!

Há miệng muốn nói gì đó, ông cụ Đổng sau lưng đã chậm rãi đi tới, Ân Bách Phú và ông cụ Đổng đối mặt, đôi bên cười dối trá bắt tay chào hỏi, hình ảnh kia nhất thời khống chế lửa giận trong lòng Ân Thiên Tuấn, nhưng cũng không thể như vậy đã dập tắt.

“Ông cụ Đổng, ông đột ngột tới nhà tôi thăm hỏi như vậy thật là khiến tôi được quan tâm mà lo lắng à.” Ân Bách Phú cười, ánh mắt hiền hòa, quay lại nói tiếp: “Ông nếu có chuyện gì trực tiếp nói với tôi một tiếng, tôi qua đó hoặc là nói trong điện thoại cũng được mà, sao còn đích thân tới, ai không biết còn tưởng rằng tôi lớn mặt lắm.”

Ông cụ Đổng nghe như vậy rất hưởng thụ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhìn Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối chưa ra nên dời sự chú ý, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ô, tại sao tôi không nhìn thấy Thiên Thiên thế?”

Một câu nói, người của nhà họ Đổng kéo vấn đề lên người Ân Thiên Thiên.

Nụ cười trên khóe miệng của Ân Bách Phú không giảm, nói tiếp: “Thiên Thiên ở trong phòng, thế nào? Tìm con bé có chuyện à?”

Quần chúng xung quanh vây xem thấy nóng lòng, nhưng nhà họ Đổng người ta không nói rõ bọn họ cũng không tiện nói gì, nếu thật sự là tới thăm hỏi, đó không phải là mất thể diện sao?

Thấy Ân Thiên Thiên chưa ra, Đổng Khánh hít thở sâu một hơi nhìn Ân Bách Phú nói thẳng: “Bác trai, chúng ta đi vào nói được không? Có chuyện rất quan trọng cháu muốn cùng mọi người nói chuyện, sau đó, cháu cũng muốn gặp Thiên Thiên.”

“Cậu chủ Đổng tìm tôi có chuyện gì?” Bỗng nhiên, giọng nói ngọt ngào truyền ra, Ân Thiên Thiên được má Dương dìu đang vuốt ve cái bụng nhô cao của mình từ trong nhà đi ra, gương mặt không son phấn càng xinh đẹp, nhìn Đổng Khánh bên này nói: “Người cao quý như cậu chủ Đổng tới nhà chúng tôi, hù dọa ba tôi cũng hù dọa cả mẹ tôi rồi.”

Trong lời nói nồng nặc ý bất mãn với Đổng Khánh, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.

Thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đổng Khánh thậm chí cũng không chú ý cô nói cái gì, khóe miệng bất giác cười lên cứ như vậy bước quá đưa tay ra muốn đỡ cô, ai biết trong nháy mắt anh ấy cử động, Ân Thiên Tuấn cũng tiến lên cắt đứt động tác của Đổng Khánh, đưa tay đỡ em gái mình.

Có Ân Thiên Tuấn ở đây, Đổng Khánh nhất thời cũng không biết làm sao.

Mang giày đế bằng, Ân Thiên Thiên từng bước một đi tới, ánh mắt sáng rực nhìn ông cụ Đổng, đứng yên ở trước mặt ông ta sau đó lại hơi nghiêng đầu nhìn ký giả sau lưng, khóe miệng cong lên nói: “Ông cụ Đổng thật là lớn mặt mà, ra cửa cũng có nhiều ký giả muốn thấy phong thái của người như vậy.”

Nếu lúc này người họ Đổng biết điều không tiếp tục nói những chuyện kia, nói không chừng Ân Thiên Thiên thật sự đã bỏ qua, nhưng Đổng Khánh chết không từ bỏ ý định, tiến lên đứng ở trước mặt Ân Thiên Thiên, mở miệng hỏi: “Thiên Thiên, mấy ngày nay cậu có xem tin tức không?”

Chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh càng lạnh xuống, yên lặng hai giây sau đó mới mở miệng nói: “Cậu nói là, những chuyện cậu mở miệng bêu xấu tôi sao?”

Lời vừa nói ra, cả người Đổng Khánh cũng hơi sửng sốt, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Lần này, toàn bộ hiện trường đều hơi lúng túng, ông cụ Đổng lại nguy hiểm híp mắt nhìn Ân Thiên Thiên!

Cô thật sự cho là mình ưu tú lắm sao? Nếu không phải ông ta quý trọng người cháu Đổng Khánh này, bây giờ làm gì đến phiên Ân Thiên Thiên ở chỗ này đắc ý?