Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 640






CHƯƠNG 640: ĐỔNG KHÁNH CỨU CHỮA BỪA BÃI

Ngay tại khi thành phố T ngờ vực bàn tán sục sôi ngất trời về chuyện của Ân Thiên Thiên thì Cảnh Liêm Uy đang ở một thành phố khác, toàn bộ hành trình ngồi trên xe đều cầm ipad, luôn luôn chú ý đến tình hình ở thành phố T.

Thừa Phó Lân nghiêm túc lái xe, ngay cả Cát Thành Phong ở bên cạnh cũng đang không ngừng chú ý đến tình huống bên kia.

Ánh mắt không tự chủ nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở phía sau qua kính chiếu hậu, Thừa Phó Lân cẩn thận nhìn sắc mặt của anh.

Mấy ngày nay anh ta cảm thấy rõ ràng cảm xúc của Cảnh Liêm Uy không được bình tĩnh hệt như khoảng thời gian trong quá khứ kia…

Chuyện này, có phải sắp phát bệnh rồi không?

Hít thở sâu một hơi, Thừa Phó Lân cẩn thận lái xe, nhanh chóng lái về phía khu vực trung tâm thành phố M.

Cảnh Liêm Uy tùy ý lật xem bình luận của dân mạng, trong mắt phượng đều là hơi lạnh.

— Ân Thiên Thiên này chính là muốn đi cửa sau rồi, nếu như giết người đều không phải ngồi tù, vậy tôi lập tức đi giết cô ta!

— Ha ha, đây chính là chỗ tốt của quyền lực, giết người cũng không sao!

— Người phụ nữ Ân Thiên Thiên này thật đáng chết, làm hại Liên Mẫn thảm như vậy còn không biết xấu hổ sống trên đời này sao?



Ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt trên trang web, sắc mặt Cảnh Liêm Uy càng đen hơn!

Đột nhiên, anh lại nhìn thấy Trần Vũ và Ngôn Tử cùng đăng bài lên Facebook, nhanh chóng giành được ủng hộ và yêu quý của fan hâm mộ, nhất thời khiến Cảnh Liêm Uy khẽ híp mắt chú ý.

Trần Vũ đăng một bài: Chị của tôi, tôi vững tin trong sạch của chị, chờ ngày chị lấy lại được trong sạch!

Ngôn Tử đăng một bài: Chị của Trần Vũ, tôi tin tưởng.

Hai câu nói rất đơn giản, nhưng lại là hai người có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí hiện giờ, bởi vì chỉ một bài đăng đơn giản trên Facebook đã có thể tạo ra tiếng vang to lớn, tất nhiên fan hâm mộ của bọn họ sẽ ủng hộ, lập tức đứng lên đấu tranh với người chán ghét Ân Thiên Thiên, trên internet lập tức nảy ra một cuộc đấu tranh gió tanh mưa máu.

Nhìn Facebook mà Trần Vũ và Ngôn Tử đăng, Cảnh Liêm Uy khẽ híp mắt không chút do dự gọi điện thoại cho cậu ta, khẽ cất lời: “Trần Vũ, chị của cậu cần cậu giúp đỡ.”

Vừa nói dứt lời, Trần Vũ bên kia điện thoại lập tức đồng ý, cậu ta vốn đang quay phim ở nước Pháp xa xôi lập tức vứt bỏ tất cả công việc nhanh chóng về nước, mà Ngôn Tử thì ở lại bắt đầu giúp cậu ta xử lý một chút ‘việc nhà’ đằng sau.

Trần Vũ vừa về nước, lập tức bắt đầu liên hệ với từng người có quan hệ với Ân Thiên Thiên, cho dù là giáo viên trong trường học lúc trước, hay là bạn học lớp bên cạnh, thậm chí còn tìm đến dì bán quà vặt trước cổng trường học, một ngôi sao lớn như cậu ta lại đích thân cầm theo một chiếc máy quay phim đến tận cửa hỏi thăm từng người, chỉ hỏi một câu: “Xin hỏi, trong lòng bạn Ân Thiên Thiên là người như thế nào?”

Gần như mỗi ngày Trần Vũ đều cập nhật thu hoạch ngày hôm nay của mình lên Facebook, giúp Ân Thiên Thiên lấy lại danh dự cũng đồng thời đăng Facebook báo cho fan hâm mộ của mình, nói ‘Tôi vững tin rằng thời gian có thể chứng minh tất cả, hi vọng tất cả mọi người đều tốt.’

Ngôn Tử là người đầu tiên chia sẻ, tiếp sau đó chính là bạn bè trong giới của Trần Vũ và Ngôn Tử.

Trong khoảng thời gian ngắn, vốn dĩ trên internet gần như hoàn toàn nghiêng về phía Liên Mẫn, mang tính chất thắng lợi áp đảo, đột nhiên bị đánh cho trở tay không kịp!

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên vẫn luôn là một cô bé hiền lành có thành tích tốt.

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên là người rất lễ phép, rất thích cười.

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên là một cô gái tốt bụng.



Ân Thiên Thiên trong mắt mọi người không giống nhau, những video Trần Vũ đăng lên không chỉ nói Ân Thiên Thiên tốt thôi, cũng có người nói Ân Thiên Thiên xấu, thật sự đã khiến cho độ tin cậy của cuộc thăm dò này càng tăng cao.

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên hơi bốc đồng, làm việc không suy nghĩ.

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên mang lại cảm giác kiêu ngạo của con nhà giàu có.

— Trong mắt của tôi, Ân Thiên Thiên có phần ham chơi…



Tất cả tất cả những điều này đều được công bố ra ngoài, so với một số phóng viên có ý đồ khác, video của Trần Vũ có độ tin cậy cao hơn, không giống như bọn họ chỉ đăng tin xấu, thậm chí còn cố gắng bóp méo lời của người khác!

Chuyện đã xảy ra được ba ngày, cũng đã ầm ĩ trên internet đủ ba ngày.

Mỗi ngày Cảnh Liêm Uy đều lên mạng, cũng hiểu rõ tiến độ chuyện này qua điện thoại từ người ở thành phố T, dùng thủy quân không đủ độ tin cậy, cũng không thể bôi đen, như vậy anh dứt khoát đánh chính diện.

Trong một tòa nhà cao ốc nào đó ở trung tâm thành phố M, Cảnh Liêm Uy yên lặng đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, cau mày lại.

Thừa Phó Lân vừa tiến vào đã nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng to lớn đối diện đang phát bản tin theo dõi chuyện của Ân Thiên Thiên, sự việc đã trôi qua ba ngày, bây giờ ngay cả cảnh sát cũng gần như thất thủ, nếu không có Mạc Tả gánh vác, có lẽ lúc này cũng quá sức rồi!

“Cậu ba, đây là tài liệu cậu cần.” Đưa tài liệu trong tay lên, Thừa Phó Lân im lặng đứng ở một bên.

— Theo đưa tin, từ khi chuyện giết người không thành xảy ra đến bây giờ, cô Ân vốn là người trong cuộc lại từ đầu đến cuối không hề xuất hiện trước mặt công chúng, không một câu giải thích cho chính mình, cũng không công khai thừa nhận điều gì, tình huống như vậy sẽ kéo dài đến khi nào đây?

Mắt phượng hung ác híp lại, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng xoay người ngồi lên ghế sofa xem tài liệu.

Phía trên đều là tên thuốc, hàng trăm hàng nghìn loại, còn cả danh sách thành phần, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy mệt mỏi!

Ngay tại khi Cảnh Liêm Uy xem kỹ càng, Cát Thành Phong đột nhiên mở cửa mời thầy Mộ Dung đi vào…

“Chào thầy.” Lễ phép đứng dậy chào hỏi, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy thầy Mộ Dung tiến vào, trong lòng chợt hơi căng thẳng.

Trên người thầy Mộ Dung vẫn còn mặc áo blouse, thậm chí trên tay còn đang cầm một ống nghiệm, dường như vừa rồi vẫn đang bận, không để ý mà xua tay ý bảo Cảnh Liêm Uy ngồi xuống, thầy Mộ Dung cũng ngồi xuống đối diện anh, đưa ống nghiệm trong tay cho anh, còn mình thì vội vàng uống mấy ngụm nước mới tỉnh táo lại…

“Sao rồi? Gần đây không nổi giận?” Thở dài một hơi, thầy Mộ Dung hỏi rất trực tiếp, trong mắt đều là lo lắng.

“Đã từng, nhưng em đã có ý thức tự tỉnh táo lại.” Trả lời đúng sự thật, ánh mắt Cảnh Liêm Uy rất kiên định.

Nhìn Cảnh Liêm Uy, thầy Mộ Dung khẽ nhướng mày, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy là tốt rồi, cậu kiên trì thêm chút nữa, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu thuốc và bệnh tình của cậu, bây giờ bước đầu đã có chút kết quả, tiếp theo chính là chờ đợi.”

Gật đầu, Cảnh Liêm Uy nghe thấy lời như vậy cũng có mất mát nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong lại nhìn nhau, không nhịn được nhíu mày lại.

Một ngày Cảnh Liêm Uy chưa bình phục khỏe mạnh thì vẫn sẽ luôn có nguy cơ tiềm tàng….

Sau đó, Cảnh Liêm Uy và thầy Mộ Dung nói rất nhiều chuyện liên quan đến bệnh tình rồi xoay người rời đi, nhưng anh lại không hề rời khỏi thành phố M, bởi vì mấy ngày này anh nhất định phải ở lại nơi này để bọn họ hiểu rõ tình trạng của anh.

Ngay khi Cảnh Liêm Uy không yên lòng tiếp nhận khám và chữa bệnh tại thành phố M, thành phố T bên kia xảy ra một chuyện lớn.

Sáng sớm, Ân Thiên Thiên đang ăn sáng, má Dương đột nhiên lo lắng chạy đến chỉ vào tivi không nói lên lời.

Bây giờ trong nhà họ Ân có thể nói là vô cùng nhạy cảm, nhìn thấy động tác của má Dương, người trên bàn đều thi nhau đặt đồ ăn xuống đi đến phòng khách xem tivi, Ân Thiên Tuấn vội vàng mở tivi, đúng lúc nhìn thấy bản tin thành phố T.

Trên tivi, Đổng Khánh bị một đám phóng viên vây chặt lại, khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ.

— Hôm nay tôi đứng ra chỉ vì muốn nói cho mọi người một chuyện mà thôi, mấy ngày nay trong thành phố T ồn ào chuyện Ân Thiên Thiên giết người không thành, bây giờ Đổng Thị sẽ tiếp nhận toàn bộ, vụ kiện của cô ấy nhà họ Đổng sẽ nhận, danh dự của cô ấy nhà họ Đổng cũng sẽ giữ gìn, Ân Thiên Thiên chính là người trong nhà!

Lời vừa nói xong, đèn flash ở hiện trường liên tục chớp nháy.

Ân Thiên Thiên nghe thấy lời này, lập tức cau mày, Ân Bách Phú nhìn Đổng Khánh trên tivi không nhịn được hung ác híp mắt nắm chặt hai tay lại!

Cho đến bây giờ con gái nhà họ Ân không cần những người này che chở!

— Cậu Đổng, xin hỏi lời cậu nói có nghĩa là gì?

— Cậu Đổng, xin hỏi cậu biết bây giờ cô Ân đang mang thai không?

— Cậu Đổng, xin hỏi nhà họ Đổng có thể tiếp nhận thân phận của cô ấy không?



Vấn đề vừa đưa ra, Đổng Khánh lại tựa như thả lỏng hơn, bình tĩnh hít thở rồi mới nói: “Ý của tôi đã rất rõ ràng, Đổng Khánh tôi quyết định muốn cưới Ân Thiên Thiên làm vợ, lấy lại danh dự cho vợ của tôi cũng… lấy lại danh dự cho con của tôi, ít ngày nữa sính lễ của nhà họ Đổng sẽ đưa đến nhà họ Ân!”

Trong nháy mắt vừa nói xong, toàn bộ thế giới như đang sôi trào!

— Ân Thiên Thiên có quan hệ mờ ám với Đổng Khánh? Sao lại loạn như vậy chứ?

— Rốt cuộc cô ấy đang mang thai con của ai?

— Đây mới là người thành công nha, được hai vị hoàng tử coi trọng…



Cũng bởi vì lời nói của Đổng Khánh, trên internet vốn chỉ lên tiếng phê phán chuyện giữa cô và Liên Mẫn lập tức thăng cấp, bây giờ lại thêm một Đổng Khánh tiến vào!

Nhìn dáng vẻ thâm tình của Đổng Khánh trên tivi, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên buồn bực đến mức quăng gối ôm trong tay vào tivi! Tức giận đỏ bừng mặt!

Anh ta cho rằng anh ta đang giúp cô sao? Cho là có nhà họ Đổng làm chỗ dựa thì người khác không dám nói bậy sao? Cho là lúc này anh ta bày tỏ tấm lòng với cô thì có thể giành được tình cảm của cô sao? Anh ta cho là chỉ cần gả và nhà họ Đổng thì chuyện giữa cô và Liên Mẫn có thể giải quyết rồi sao?

Ha ha, từ lúc nào con của cô lại trở thành con của anh ta chứ?

Nhớ đến câu nói này là Ân Thiên Thiên nổi giận rồi!

Ân Thiên Tuấn nhìn thấy cô như vậy, vội vàng đến gần che chở sợ cô té ngã!

“Người thừa kế nhà họ Đổng? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ba đúng thật không thể tưởng tượng ra, Đổng Khánh lại là một tên ngu xuẩn như vậy?” Ân Bách Phú khẽ lên tiếng, trong lời nói đầy châm chọc, trong đôi mắt lại cực kỳ mỉa mai: “Nói lời như vậy, rốt cuộc cậu ta có nghĩ đến lập trường bây giờ của con không?”

Nghe thấy lời của Ân Bách Phú, Ân Thiên Thiên hận không thể chạy đến tặng cho Đổng Khánh một cái tát!

Chẳng lẽ Đổng Khánh lại ngây thơ cho rằng, chỉ cần giữa cô và Liên Mẫn không còn mâu thuẫn thì cô sẽ không có lý do ra tay, vì vậy mới nói ra lời không có trách nhiệm như vậy sao?

Chỉ cần vừa nghĩ đến điều này, Ân Thiên Thiên có xúc động muốn chết!

Lần này, cố gắng mấy ngày nay của Trần Vũ và Ngôn Tử đã bị giảm xuống rất nhiều.

Ân Thiên Thiên cố nén lửa giận trong lòng, dời mắt nhìn ba mình nói: “Ba, mặc kệ ba nghĩ gì, cho dù thế nào con cũng sẽ không lấy anh ta, càng không thể nào mang theo đứa con trong bụng lấy anh ta!”

Ân Bách Phú gật đầu, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sâu không lường được, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ồ, Ân Thiên Thiên, cô đúng thật là có bản lĩnh, đã như vậy rồi mà vẫn còn nhiều đàn ông ‘người trước ngã xuống, người sau tiến lên’ vì cô như vậy?” Đột nhiên, tiếng nói quen thuộc truyền đến, đảo mắt đã nhìn thấy Ân Tinh lững thững bước vào, trên khóe miệng đều là nụ cười châm chọc: “Một Cảnh Liêm Uy vì cô mà đứng thẳng trước tất cả ống kính, một Đổng Khánh thậm chí sẵn lòng bị cắm cái sừng dài như vậy cũng phải tẩy trắng ác cảm của mọi người cho cô, sức hấp dẫn của cô quả thật không nhỏ nhỉ…”