Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 58: Đóa sen trắng thật lớn




Một câu nói, không có bất kỳ ai lên tiếng.

Sắc mặt Ân Thiên Thiên không thay đổi, Cảnh Liêm Uy yên lặng đứng bên cô, Đào Ninh và Đổng Khánh theo bản năng quay đầu nhìn trái phải, tựa như đang tìm kiếm “người nhà họ Cảnh”.

“Người... người nhà họ Cảnh?” Ân Nhạc Vy theo bản năng lặp lại một lần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh trai mình, miễn cưỡng cười nói: “Anh, anh có nhầm gì không? Ở đây đâu có người nhà họ Cảnh, chỉ có người nhà họ Hướng và nhà họ Ân, còn có hai người bạn học mà thôi, cho dù anh không hài lòng với những lời mẹ nói với chị, cũng không đến mức như vậy chứ...”

Câu này khó tránh khỏi hơi gượng ép, là câu không ai dám nói.

Ánh mắt Hướng Quang Hùng nghi ngờ nhìn Cảnh Liêm Uy, đôi mắt híp lại, một lúc sau mới nói: “Người nhà họ Cảnh? Ở đây có người nhà họ Cảnh?”

Sắc mặt Ân Bách Phú rất xấu xí, căn bản cũng không muốn để ý tới nhiều như vậy, nhưng ban đầu ông ta thật sự nghi ngờ có phải Cảnh Liêm Uy là người nhà họ Cảnh không, thế nhưng cuối cùng vẫn phá vỡ ý nghĩ của mình, dù thế nào Cảnh Liêm Uy cũng chỉ là một bác sỹ khoa ngoại có chút bản lĩnh ở bệnh viện Nam Tự mà thôi!

“Người nhà họ Cảnh đâu có dễ gặp như vậy?” Gầm lên giận dữ, cùng với sự chuyển ngoặt mạnh mẽ, Ân Bách Phú trực tiếp ngồi xuống bàn ăn nói tiếp: “Nơi này quả thật có một người họ Cảnh, chỉ là người họ Cảnh này không phải người nhà họ Cảnh, chẳng qua chỉ là một bác sỹ khoa ngoại mà thôi, nếu không phải có cậu cả nhà họ Cảnh, chúng ta đâu thể vào đây? Đừng nói nhiều như vậy, mau ngồi xuống ăn uống gì đi, bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa trẻ.”

Hướng Quang Hùng nghi ngờ nhìn Cảnh Liêm Uy vẫn không nói gì, nghĩ lại, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc là con rể của Ân Bách Phú, nếu Ân Bách Phú có thể khẳng định anh không phải người nhà họ Cảnh, chẳng qua chỉ là một bác sỹ bình thường mà thôi, vậy thì nói rõ Cảnh Liêm Uy chẳng qua chỉ trùng họ với người nhà họ Cảnh.

Rất nhanh, Hướng Quang Hùng bảo Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực ngồi xuống, Lý Mẫn cũng vội vàng lôi kéo Ân Nhạc Vy ngồi xuống, nhưng lại hoàn toàn bài xích nhóm người Ân Thiên Thiên vốn đang ăn cơm ở đây.

Ân Thiên Thiên nhíu mày, theo bản năng tiến lên, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cắt đứt.

“Mấy người các người, nếu không có chuyện gì thì về đi, đây không phải là nơi các người có thể tùy tiện vào.” Lý Mẫn vênh mặt hất hàm nói, lại nhìn Ân Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, con ngồi xuống ăn thêm chút nữa, món gà sốt chua ngọt vừa mang ra, con cũng nếm thử đi!”

Nói rồi, Lý Mẫn chỉ chủ động gắp vào chén trống bên cạnh, nhìn Ân Thiên Tuấn cười hài lòng.

Lửa giận trong lòng Ân Thiên Thiên bốc lên, từ sau khi bọn họ xuất hiện đã tự coi mình là chủ nơi này, còn ra vẻ mình làm trở ngại bọn họ! Chuyện buồn cười như vậy, quả thật cô chưa bao giờ gặp qua!

Sắc mặt Ân Thiên Thiên trầm xuống, ngực cũng phập phòng, môi mím chặt kiềm nén lửa giận của mình!

Hôm nay, Ân Bách Phú, Lý Mẫn cùng với Ân Nhạc Vy làm tốt lắm! Rõ ràng nhìn thấy hôm nay cô làm chủ nơi đây, có bạn học của cô, có anh trai của cô, còn có chồng chưa cưới của cô, nhưng những người này lại có thể như vậy, không thèm để ý mà trực tiếp ra lệnh đuổi cô!

Thế giới này có cần có người mặt dày như vậy không?

Ân Thiên Thiên tức đến mức muốn bật cười!

Hít sâu một hơi, Ân Thiên Thiên cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh nhìn, cũng không nhúng tay vào, tựa như cũng muốn xem Ân Thiên Thiên rốt cuộc sẽ làm thế nào, Đào Ninh có chút lo lắng, tiến lên kéo tay Ân Thiên Thiên, không cho cô xông lên.

“Thiên Thiên, không sao đâu, dù gì chúng ta đều no rồi, vừa hay có thể ra ngoài hít thở không khí, không phải rất tốt sao?” Đào Ninh cố gắng khuyên Ân Thiên Thiên, cô ấy là bạn thân của Ân Thiên Thiên, vẫn luôn biết tính tình Ân Thiên Thiên rất thẳng thắn, là người không giấu được lời trong lòng nên cố gắng muốn đưa cô đi: “Hay là chúng ta ra công viên đi dạo, tiêu cơm một chút, không phải rất tốt sao?”

Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Đào Ninh và Đổng Khánh, hai người đều rất hiểu không mỉm cười, trong nháy mắt đó Ân Thiên Thiên lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì có những người nhà như vậy. Cô cũng chẳng muốn tranh giành gì, Ân Thiên Thiên theo Đào Ninh định rời đi, chỉ là Lý Mẫn lại không hề có chút xấu hổ.

“Ân Thiên Thiên, cô ra ngoài thì bảo giám đốc Hoàng chuẩn bị thêm một phần gà sốt chua ngọt nữa, một phần này đâu đủ ăn, tôi nghe nói em gái Hướng Thực là Hướng Linh cũng rất thích món này.” Lý Mẫn cứ như lẽ đương nhiên sai bảo Ân Thiên Thiên sắp rời khỏi phòng số 0, đôi mắt cũng không thèm liếc cô một cái, dường như cô chẳng qua chỉ là một người hầu mà thôi: “Thật là, nhìn những món trên bàn này, không có chút thưởng thức nào!”

Ân Thiên Thiên đã đi tới cửa lập tức thở ra một hơi, giễu cợt nhếch miệng cười, lúc này đây cô thật không nhịn nổi nữa! Cô mở cánh cửa trước mặt khiến người trong phòng kinh ngạc.

“Mọi người hãy lập tức mời những người không liên quan trong phòng bao ra ngoài!” Giọng nói của Ân Thiên Thiên có chút thờ ơ và phẫn nộ, xem ra là bị cái nhà này chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm: “Tôi hy vọng lần tới chúng tôi dùng bữa, mọi người đừng tùy tiện để người khác vào trong!”

Nhân viên túc trực ở cửa sững sờ trong chốc lát nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng đã làm việc ở đây lâu rồi, họ nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hơi cúi đầu thì thầm vài câu trong bộ đàm gắn ở cổ áo, nhanh chóng đi vào, trực tiếp nói với người nhà họ Ân và nhà họ Hướng đang ra vẻ chủ nhân ở đây: “Các vị, thật ngại quá, có thể mời các vị ra ngoài không? Khách ở phòng số 0 hôm nay cũng không phải là các vị.”

Một câu nói khiến sắc mặt của tất cả những người trên bàn đều rất khó coi.

Quả thật, ai đối diện với tình huống như vậy đều thay đổi sắc mặt, đây không phải là bị vả mặt trước mặt mọi người sao?

Lý Mẫn phục hồi tinh thần lại đầu tiên, đôi đũa trong tay đập xuống bàn, đứng lên mắng Ân Thiên Thiên: “Ân Thiên Thiên, cái thứ làm mất mặt này, có biết mày đang làm gì không? Mày không muốn thấy em gái mình tốt đẹp, muốn làm loạn ở đây à? Nhà họ Ân tao dạy mày không biết lớn nhỏ như vậy từ lúc nào? Mày cút ra ngoài cho tao, đừng làm mất mặt người khác ở đây!”

Gần đây Ân Thiên Thiên cũng không biết mình làm sao, có lẽ vì sắp gả ra ngoài nên cảm xúc dao động lớn, trước đây nếu thấy Lý Mẫn như vậy cô có thể nén giận, nhưng kể từ khi biết Cảnh Liêm Uy sẽ bảo vệ mình, hơn nữa Ân Thiên Tuấn cũng ở phía sau, lá gan cũng lớn hơn!

Sầm mặt lại, Ân Thiên Thiên không chút biểu cảm nhìn Lý Mẫn: “Bà đã không sợ mất mặt xông vào thì đâu còn để ý có mất mặt hay không? Bây giờ bà mau đi đi, nếu không lát nữa bảo vệ tới thì thật sự là mất mặt với cả thành phố T đó!”

Đào Ninh đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên, vốn muốn kéo tay Ân Thiên Thiên, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại không sợ trời không sợ đất của cô, cô ấy cũng không có cảm giác gì nữa, dứt khoát đứng bên cạnh âm thầm ủng hộ Ân Thiên Thiên.

Trong mấy năm này, người nhà họ Ân quả thật ngày càng quá đáng với Ân Thiên Thiên...

“Ân Thiên Thiên! Mày đúng là đồ oan nghiệt!” Ân Bách Phú lần đầu tiên mất mặt trước mặt Hướng Quang Hùng, hai người đều là những người ngang bằng nhau ở thành phố T, rất nhiều người sau lưng đều lấy hai người ra so sánh, bất kể mọi thứ, nhưng hôm nay Ân Thiên Thiên làm loạn như vậy, thể diện của ông ta trước mặt Hướng Quang Hùng đúng là mất sạch, ông ta tức đến mức trừng mắt hét về phía Ân Thiên Thiên: “Mày cút ra ngoài cho tao! Đây lầ do anh trai mày sắp xếp, mày là con gái của Ân Bách Phú tao! Nào có con gái không nghe lời bố! Mày lập tức cút ra ngoài cho tao! Đừng ỷ anh trai mày yêu thương mày mà không kiêng nể gì cả!”

Ân Thiên Tuấn vẫn đứng bên cạnh nhìn, thậm chí nhiều lần muốn đứng ra nói chuyện đều bị Cảnh Liêm Uy sau lưng kéo lại, cứ nhìn những người thân nhất của mình nói ra những lời như vậy với người em gái anh yêu thương nhất.

Trong lúc nhất thời, Ân Thiên Tuấn muốn hỏi Ân Thiên Thiên một câu, trong suốt năm năm anh ấy không ở đây, cô đã nghe những lời như vậy bao nhiêu lần?

Trái tim đau nhói, Ân Thiên Tuấn rất thương Ân Thiên Thiên...

Ân Thiên Thiên nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn không những không giận mà còn cười, đứng ở đó yên lặng đợi, đôi mắt thẳng tắp nhìn Ân Nhạc Vy, rõ ràng là đang chờ Ân Nhạc Vy nói.

Ở nhà họ Ân từ trước đến nay đều là như vậy, Ân Nhạc Vy không bao giờ buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể sỉ nhục cô trước mặt người khác! Đã nhiều năm như vậy, đây là một trong những lý do danh tiếng của cô không tốt! Em gái tốt của cô đã đóng góp không ít!

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Ân Nhạc Vy kéo cánh tay của Hướng Thực đang ngồi cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng thương, nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Chị, chị đừng cãi nhau với bố mẹ nữa, em biết chuyện này là em không đúng, em không nên kết hôn sớm hơn chị, cũng không nên có lễ đính hôn, chị không vui cũng là đương nhiên, nhưng chị à, chị có thể đừng giận bố mẹ được không, đây đều là lỗi của em...”

Đào Ninh nghẹn họng trân trối nhìn biểu hiện của Ân Nhạc Vy, cả người như ngơ ngẩn, trong đại học T cô thường nghe đồn về cô hai nhà họ Ân, nào là đáng thương, yếu đuối, tinh tế khéo léo... Nhưng chẳng qua chỉ là đóa sen trắng to bự? Trước đây cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt...

Bản lĩnh nói chuyện này quả thật là đóa sen trắng to bự yếu đuối...

Bỗng nhiên trong lúc đó, Đào Ninh có chút thương cảm cho đóa hoa vô tội ấy...

Ngay lúc đó, giám đốc Hoàng đã đưa người đến đứng trước cửa phòng bao, nghe hết những lời Ân Nhạc Vy nói, ai biết ngày mai sẽ có thêm một chuyện cười về cô cả nhà họ Ân nữa hay không.

Hướng Thực vừa nghe Ân Nhạc Vy nói, cũng cảm thấy có phải Ân Thiên Thiên không vui vì chuyện này không, đôi mắt không tự chủ nhìn sang, đôi mắt ẩn chứa tình cảm cất giấu với Ân Thiên Thiên, có phải cô đã hối hận không?

Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh nhìn tình huống đó, khuôn mặt đẹp trai trở nên lạnh lẽo...