Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 57: Phòng số 0 không tiếp khách lạ




Trong góc phòng trên ghế sofa, hai người đàn ông không nói gì một lúc lâu, thời gian như ngừng lại.

Sau một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy tự tay rót thêm rượu vào chiếc ly đã trống rỗng của Ân Thiên Tuấn, sau đó trầm giọng nói: “Em vẫn luôn nhớ rất rõ, vợ của em là Ân Thiên Thiên.”

Bọn họ đều biết rõ, đây có lẽ là một câu nói đùa, cũng có lẽ là một lời hứa, tất cả phải xem Cảnh Liêm Uy anh chọn lựa như thế nào, nếu anh bằng lòng, Ân Thiên Thiên có thể danh chính ngôn thuận trở thành mợ ba nhà họ Cảnh, nếu Cảnh Liêm Uy anh không muốn, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi.

Ân Thiên Tuấn rất rõ, nhưng cũng không nói gì, khoảng thời gian sau đó hai người cũng không bàn luận chuyện này nữa, chỉ thỉnh thoảng nói một vài chuyện không đâu để Ân Thiên Thiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ khá tốt.

Chỉ là, Ân Thiên Thiên thật không ngờ, ngay cả ăn một bữa cơm cô cũng gặp phải người khiến người ta chán ghét, mất hứng, nếu cô biết hành động của mình mang tới phiền phức cho bản thân mình như thế nào, cô nhất định sẽ chọn không nói.

“Đúng rồi, món gà sốt chua ngọt ở đây ngon lắm, Đào Ninh cậu thử xem.” Nói rồi, Ân Thiên Thiên trực tiếp nhấn nút phục vụ trong phòng, rất nhanh đã có nhân viên vào: “Cho chúng tôi thêm một phần gà sốt chua ngọt...”

Còn chưa nói hết, sau khi nhân viên vào vốn không đóng cửa, lại để người khác đi vào.

“Đây không phải là Thiên Thiên sao? Bố nghe nói cô ấy cũng sắp gả đi rồi.” Cùng với tiếng nói chuyện, Ân Thiên Thiên nhìn thấy người đứng đầu nhà họ Hướng mà cô biết nhưng chưa chính thức gặp mặt, Hướng Quang Hùng đi đến: “Hướng Thực, bố nghe nói các con đều học ở đại học T, bình thường không gặp nhau sao?”

Lập tức, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy người nhà họ Hướng cùng với nhà họ Ân ngoại trừ cô và Ân Thiên Tuấn bước vào.

Sắc mặt Ân Thiên Thiên khó coi, có lẽ vì còn quá trẻ, nhiều lúc cô vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn sắc mặt của mình, đây cũng là lý do vì sao người khác luôn cảm thấy Ân Nhạc Vy được yêu thích hơn, chí ít Ân Nhạc Vy biết cách che giấu tâm trạng của mình, sẽ không thẳng thắn như vậỵ.

Hướng Thực đi đến, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên, bộ trang phục trắng phối với giày cao gót đơn giản, Ân Thiên Thiên vẫn ngây thơ mà quyến rũ như ngày nào, lập tức nói: “Đúng vậy thưa bố, cô ấy chính là chị gái của Nhạc Vy, cô cả của nhà họ Ân - Ân Thiên Thiên, là đàn em khóa dưới của con.”

“Sao mọi người lại ở đây?” Đột nhiên, giọng của Lý Mẫn truyền tới, trong lời nói đều là sự không vui: “Ân Thiên Thiên, đừng lúc nào cũng lôi kéo anh trai của cô, bao nhiêu tuổi rồi? Đừng vì giữ thể diện của mình mà lôi anh cô đi tìm nhà họ Cảnh nhờ giúp đỡ, tuy nhà của chúng ta có quan hệ khá tốt với nhà họ Cảnh, nhưng cũng không thể để cô tùy tiện lợi dụng.”

Hướng Quang Hùng nghe thấy lời của Lý Mẫn, lông mày hơi nhướng lên, quay đầu nhìn Ân Nhạc Vy đang nép bên người Hướng Thực như một con chim nhỏ, càng thêm hài lòng, lên tiếng: “Ha ha, tôi lại không biết quan hệ của nhà họ Ân và nhà họ Cảnh lại tốt như vậy, chúng ta là thông gia, Nhạc Vy, nếu sau này Hướng Thực ức hiếp con, con cứ nói cho bố biết, bố sẽ giúp con trừng trị nó!”

Mấy câu nói đã quyết định địa vị sau này của Ân Nhạc Vy ở nhà họ Hướng.

Ân Thiên Thiên rất bài xích những hành động như vậy của Lý Mẫn, đừng nói nhà bọn họ và nhà họ Cảnh vốn bắn đại bác cũng không tới, cho dù anh trai và cậu cả nhà họ Cảnh là bạn bè cũng không phải để Lý Mẫn lợi dụng, nếu người của nhà họ Cảnh biết được, không chừng sẽ xấu hổ đến mức không muốn gặp! Dù sao da mặt của Lý Mẫn cũng không phải là loại dày bình thường!

“Mẹ, sao mọi người lại tới đây?” Ân Thiên Tuấn đi tới, gương mặt lộ vẻ dày dặn không chút cảm xúc dao động, từ lần trước anh ấy biết người trong nhà lợi dụng mình suýt chút nữa hại Ân Thiên Thiên, anh ấy rất ít khi nói chuyện với bọn họ trong khoảng thời gian này, đồng thời coi như trả lời câu hỏi của Lý Mẫn: “Hôm nay con được em rể mời tới ăn cơm.”

Dứt lời, Lý Mẫn dường như mới thấy Cảnh Liêm Uy bên cạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường nói: “Hừ, ngay cả mời một bữa cơm cũng chỉ có thể mượn danh của con đặt phòng ở “Long Phượng”, mẹ thấy lát nữa con trả tiền luôn đi, tránh đến lúc đó cậu ta không có tiền làm mất mặt con.”

Ân Thiên Thiên cố nén lửa giận trong lòng, cánh tay bị Đào Ninh nắm chặt, Đổng Khánh đứng bên cạnh cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhìn.

“Chị, anh rể, hôm nay mọi người cũng tới ăn cơm sao?” Ân Nhạc Vy bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói uyển chuyển mang theo sự dịu dàng, Hướng Thực nghe thấy, chân mày vốn hơi nhíu lại đã thả lỏng hơn: “Hay là chúng ta cùng ăn đi, vừa hay bàn bạc chuyện kết hôn, chị và anh rể nhân cơ hội này học tập một chút không phải sao?”

Lời này nghe thì không có chỗ nào sai, nhưng nghe kỹ thì không hẳn như vậy, sắc mặt Đào Ninh rất khó coi nhìn Ân Nhạc Vy, lần này đổi lại Ân Thiên Thiên ngăn cô ấy nổi đóa.

Ở đây có năm người, Ân Thiên Thiên, Đào Ninh, Đổng Khánh, Hướng Thực, Ân Nhạc Vy, đều là sinh viên đại học T, ngoại trừ Hướng Thực học quản lý doanh nghiệp, những người khác đều học thiết kế quảng cáo, Ân Thiên Thiên vốn là người nổi tiếng trong trường, ai không biết bạn trai bốn năm nay của cô chính là Hướng Thực chứ! Ân Nhạc Vy lại có lá gan lớn như vậy, đoạt bạn trai của người ta rồi còn mặt dày vô sỉ thể hiện tình cảm trước mặt người khác!

Tin tức cô ta kết hôn sớm hơn Ân Thiên Thiên một bước, lúc nãy Ân Thiên Thiên cũng đã nói với Đổng Khánh và Đào Ninh, vốn quyết định chờ Ân Nhạc Vy tốt nghiệp, nhưng Ân Nhạc Vy dù gì cũng nhỏ hơn Ân Thiên Thiên một tuổi, cho dù đợi đến khi tốt nghiệp cũng phải mất một năm, một năm này cho dù đối với nhà họ Hướng hay nhà họ Ân đều là khoảng thời gian không ngắn nên đã dứt khoát quyết định như vậy.

Đồng thời trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nếu nói nhà họ Hướng và nhà họ Ân đến bây giờ vẫn không biết quan hệ trước đây của Ân Thiên Thiên và Hướng Thực ư? Quá nổ!

Trước đây hành động của Ân Thiên Thiên trong bữa tiệc sinh nhật của Ân Nhạc Vy, chỉ cần để ý là biết, nhưng bọn họ hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ, thật sự không đuổi kịp da mặt của bọn họ.

Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng lên tiếng, có lẽ là do uống rượu, Ân Thiên Thiên cảm thấy hình như giọng nói của Cảnh Liêm Uy có hương rượu thơm: “Không cần, nhà tôi đã bắt đầu chuẩn bị.”

Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi cứng ngắc, dù cho cô ta xây dựng tâm lý tốt hơn nữa, nhưng mỗi lần chỉ cần thấy Cảnh Liêm Uy, hết thảy đều sẽ như nước chảy về biển đông, cô ta thật sự không hiểu vì sao người đàn ông như Cảnh Liêm Uy lại nhìn trúng Ân Thiên Thiên? Chẳng lẽ mình không xuất sắc hơn Ân Thiên Thiên sao?

“Anh rể...” Ân Nhạc Vy còn muốn nói điều gì, đã nhìn thấy giám đốc đích thân đưa nhân viên đến, cũng cắt đứt lời nói của cô ta, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn bọn họ tiến vào, ánh mắt chú ý đến món gà sốt chua ngọt, Ân Nhạc Vy theo bản năng hỏi: “Không phải ở “Long Phượng” món gà sốt chua ngọt mỗi ngày chỉ giới hạn 100 phần sao? Lúc nãy mới nói không có, bây giờ sao lại có?”

Tiếng nói vừa dứt, người nhà họ Hướng và nhà họ Ân đều quay đầu nhìn giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn nhân viên phía sau, nhân viên không bị ảnh hưởng chút nào mang thức ăn lên, giám đốc Hoàng mới nói: “Xin lỗi cô Ân, món gà sốt chua ngọt của “Long Phượng” quả thật mỗi ngày chỉ giới hạn 100 phần, lúc cô chọn món thật sự đã hết, nhưng phần này là do người nhà họ Cảnh gọi.”

Một câu người nhà họ Cảnh lập tức khiến mọi người ở đó im lặng, giám đốc Hoàng như không để ý, nói tiếp: “Tuy “Long Phượng” là thương hiệu nổi tiếng ở thành phố T, nhưng đối mặt với người nhà họ Cảnh, chúng tôi không thể chống đối, nếu cô Ân có bản lĩnh này, đừng nói là món gà sốt chua ngọt của “Long Phượng”, cho dù muốn tôi đích thân phục vụ cho cô, tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”

Giám đốc Hoàng vừa nói ra khiến mọi người ở đây giật mình run lên.

Giám đốc Hoàng nhìn bề ngoài mặc dù chỉ là một giám đốc nhà hàng, nhưng đây là nhà hàng nổi tiếng nhất, chảnh nhất, có quyền có tiền có thế nhất thành phố T, huống chi nghe đồn nhà hàng này là kiệt tác của “bàn tay quỷ”, ai dám đắc tội? Một giám đốc nho nhỏ, ra ngoài tuyệt đối là CEO trong công ty lớn, bọn họ nào dám đắc tội?

“Giám đốc Hoàng cứ nói đùa, chẳng qua con gái của tôi cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.” Ân Bách Phú đứng ra nói, vẻ mặt đều là nụ cười: “Cậu cả nhà họ Cảnh thật sự quá khách khí rồi.”

Một câu nói đã buộc nhà họ Ân và nhà họ Cảnh chung với nhau, mặt dày hết nói nổi!

Đôi mắt của giám đốc Hoàng sau chiếc kính gọng vàng hơi chuyển động, không nói gì, lập tức xoay người rời đi.

Hướng Quang Hùng và Ân Bách Phú chuẩn bị vào, Lý Mẫn và mẹ của Hướng Thực là Ngụy Chiêu Dung đã nói cười ngồi xuống bàn, trên bàn ngoài món gà sốt chua ngọt mới mang lên, còn có nhiều món ăn khác, ít nhiều đã động đũa, rất tự nhiên, Lý Mẫn lên tiếng.

“Chuyện gì đây? Mau gọi người dọn đi, mang thức ăn mới lên cho tôi!” Lý Mẫn đột nhiên tức giận hét ra ngoài cửa, cứ như bà ta bị khinh thường vậy: “Những thứ canh thừa thịt nguội này sao có thể bưng lên chứ? Để thông gia thấy thật ngại quá, đây là muốn đánh vào mặt nhà họ Ân chúng tôi sao?”

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Nhân viên luôn túc trực ở cửa của “Long Phượng” tiến vào đã bị Lý Mẫn nói xối xả.

Ân Thiên Thiên rất cố gắng kiềm nén tâm trạng của mình, nhưng cuối cùng không nhịn nổi nữa, đi lên nói: “Mẹ, không phải mọi người có chuyện cần bàn sao? Đến phòng riêng của mọi người đi, bọn con ở đây vẫn chưa kết thúc.”

Sắc mặt Lý Mẫn lập tức trầm xuống, bàn tay nghiêm khắc vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Ân Thiên Thiên mắng: “Cô đúng là không biết xấu hổ! Nếu không phải anh trai cô, cô cho rằng mình vào được chắc? Đây là nơi nào, cô còn mang những đứa bạn đủ hạng người đến? Còn đặt phòng số 0 của “Long Phượng”, rốt cuộc cô có não không, phòng số 0 là phòng chỉ có người nhà họ Cảnh sử dụng, cậu cả nhà họ Cảnh cho nhà chúng ta thể diện, cô lại lãng phí như vậy? Đây căn bản là anh trai cô nhờ nhà họ Cảnh vì hai nhà Ân Hướng! Cô là cái thá gì?”

“Con tới đây từ trước đến nay đều dùng phòng số 3, con không có thể diện lớn như vậy trước mặt nhà họ Cảnh.” Ân Thiên Tuấn đột nhiên nói, căn phòng lại im ắng, lập tức bồi thêm một câu: “Con chỉ biết, phòng số 0 từ trước đến nay đều là của riêng nhà họ Cảnh, không chiêu đãi khách lạ.”