Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 445






CHƯƠNG 445: CÒN CÓ THỂ QUAY LẠI ĐƯỢC KHÔNG?

Đã lâu rồi chưa chạm đến phụ nữ, vốn là anh ta còn tưởng rằng mình sẽ bộc phát thú tính, thế nhưng mà giờ phút này anh chỉ cảm thấy số phận của mình đã hoàn chỉnh rồi, cặp mắt hoa đào hơi mở ra nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Anh ta đã xác định, từ sáu năm trước đã xác định người phụ nữ của anh ta chỉ có một mình cô…

Anh ta không phải là người lạm tình, người ở bên ngoài chỉ nói anh ta là một cánh cửa duy nhất của nhà họ Cảnh, nói anh ta chính là một tay chơi tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T. Thế nhưng số phụ nữ bước được lên giường của anh ta thật sự không nhiều, đa số cũng là vì giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi, tất cả mọi người đều gọn gàng mà khôn khéo, cái gì mà hai mươi bảy người, chỉ đều là tin đồn bịa đặt mà thôi. Cũng may là không gây ra chuyện gì lớn, thỉnh thoảng có mấy tin tức lớn cũng là do những người phụ nữ kia muốn chết muốn sống đi cùng với anh ta mà thôi…

Cho đến bây giờ, Cảnh Liêm Bình anh ta cũng chưa từng làm chuyện gì thật sự có lỗi.

Một chuyện vô sỉ duy nhất có lẽ đó chính là cái miệng quá ngọt…

Mổ mổ nhẹ nhàng môi của cô một chút, Cảnh Liêm Bình không thích nhìn thấy sự đau thương ở trong đôi mắt của cô, theo bản năng muốn làm cho nụ hôn này sâu hơn, nhưng mà cô gái nhỏ ở trước mặt vẫn vươn tay đẩy anh ta ra như cũ.

Đột nhiên không có hơi thở của cô, Cảnh Liêm Bình cảm thấy vị trí tim của mình trống rỗng, nắm tay của cô sống chết không chịu buông ra, hoàn toàn không nhớ rõ những lời mà mình nói lúc đang tức giận, đối với anh ta mà nói, mấy cái kia đều là không khí, ngay cả rắm cũng không bằng.

Đào Ninh nhìn người đàn ông ở trước mặt, há miệng ra muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy âm thanh có người đang đến gần ở cách đó không xa, cô liền ngậm miệng lại. Ai biết người tới đây có phải là đồng nghiệp của cô hay là không, tìm một chút quan hệ để đến đây tìm cô, cho là cô đã đi lạc đường…

“Tôi đang tìm bạn của tôi, cô ấy tên là Đào Ninh, lúc nãy có người trông thấy cô ấy đi đến đây, tôi sợ là cô ấy bị đi lạc đường, cho nên đến đây xem thử.” Đồng nghiệp nam đi theo một người quen làm việc ở Dạ Sắc mà giải thích, hai người đi trong khu khách VIP đều có vẻ cẩn thận từng li từng tí.

Bên trong cặp mắt đào hoa lập tức bắn ra chút lạnh lẽo, ôm chặt Đào Ninh ở trong lồng ngực của mình, ôm cô trốn vào trong một căn phòng mà không có người sử dụng, trở tay liền khóa cửa lại.

Hai người ở ngoài cửa không tìm được người đi càng ngày càng xa…

Ôm chặt Đào Ninh ở trong ngực, Cảnh Liêm Bình dựa lưng vào vách tường, lạnh giọng nói: “Người đàn ông kia là ai?”

Khẽ thở dài một cái, Đào Ninh rốt cuộc cũng lựa chọn ngước mắt lên nhìn anh ta, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cảnh Liêm Bình, giữa chúng ta không có một chút quan hệ nào, tôi sẽ không hỏi anh người phụ nữ lúc nãy là ai, anh cũng không cần thiết phải biết anh ta là ai…”

“Người phụ nữ kia tên là Oanh Oanh, quay được mấy đoạn quảng cáo, trước đó tôi với cô ta ngẫu nhiên gặp nhau ở bên ngoài, cô ta quả thật biểu thị muốn bò lên giường của tôi, hôm nay không phải là do tôi gọi cô ta đến, tôi thật sự không thích cô ta, tôi với cô ta không có chút quan hệ nào cả.” Lưu loát nói tình huống của mình ra, tay đang nắm Đào Ninh có chút chặt, Cảnh Liêm Bình không hề nhượng bộ chút nào: “Tôi đã nói xong rồi, hiện tại tới phiên em đó.”

Một câu nói này Đào Ninh bị sặc không biết nên nói thế nào.

Thứ như vậy mà có thể “trao đổi ngang giá” được hả?

Đào Ninh không nói lời nào, Cảnh Liêm Bình đột nhiên trở nên gấp gáp, anh ta sợ nhất chính là lúc mà Đào Ninh im lặng như thế này, một năm mà cô mang thai Cảnh Nhan Tức, anh đã nhìn thấy cô ấy như thế này quá nhiều lần, mỗi một lần đều khiến cho anh ta bừng tỉnh!

Ôm chặt lấy Đào Ninh, Cảnh Liêm Bình đột nhiên mở miệng nói: “Được được được, em không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa, tôi không hỏi, không hỏi…”

Đào Ninh được Cảnh Liêm Bình ôm chặt trong ngực, trong lòng của cô ấy lại cảm thấy khó chịu.

Ngửa đầu tựa trên vai của anh, Đào Ninh bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: “Cảnh Liêm Bình, chúng ta không cần phải như vậy có được hay không? Anh biết rất rõ ràng chúng ta không thể quay về được nữa…”

Quay về không được, quay về không được ngày quen biết ban đầu, cũng không thể quay về được sự động lòng ngày đó, càng không thể quay về được ngày mà bọn họ đã tạo thành tổn thương cho nhau…

Có một vài chuyện, một khi đã mất đi dũng khí tiến về phía trước thì cũng không còn sót lại gì cả…

Giọng nói khẽ run rẩy, Đào Ninh cảm nhận được thân thể của người đàn ông đang ôm mình có chút cứng ngắt, trên gương mặt không nhịn được mà có một giọt nước mắt rơi xuống, nói: “Cảnh Liêm Bình, tôi không có cách nào quên được những chuyện đã xảy ra ở giữa hai chúng ta, lúc tôi ở bên cạnh của anh là có bộ dạng gì, lúc mà tôi mất đi đứa bé đầu tiên là có bộ dạng gì, lúc mà tôi mang thai Cảnh Nhan Tức là có bộ dạng gì. Tất cả những thứ đó, tôi đều không có cách nào quên được…”

Tuy nhiên, so sánh với những thứ này thì cô không thể quên nổi đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh, cứ hễ sơ ý một chút là có thể câu dẫn mất tâm hồn của cô, cũng không quên giọng nói trầm thấp của anh lần nào cũng thì thầm nói nhỏ ở bên tai của cô, càng không thể quên được lồng ngực ấm áp và rộng lớn của anh mỗi lần mà anh ôm cô vào trong ngực…

Thân thể cứng đờ, Cảnh Liêm Bình ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, yết hầu giống như bị người ta bóp chặt, không thể nói nên lời được.

Liên quan đến chuyện ở trong bệnh viện, không phải là chưa từng giải thích, nhưng mà cuối cùng đã tạo thành tổn thương với cô, lưu lại vết sẹo.

Thẳng thắn đối mặt với người đàn ông ở trước mặt, Đào Ninh nói tiếp: “Cảnh Liêm Bình, tôi biết có rất nhiều chuyện không thể trách anh được, cho dù là chuyện lúc trước ở trong bệnh viện hay là chuyện xảy ra sau khi tôi mang thai, tôi cũng có thể hiểu cho anh, nhưng mà lại không thể tha thứ cho anh được, anh có hiểu không? Người mà anh trực tiếp tổn thương chính là tôi, tôi biết dựa vào lý trí mà nói thì cách làm của anh không hề sai, thế nhưng tôi không có cách nào chấp nhận được, tạm thời không nhắc đến chuyện ở bệnh viện, lúc mà tôi mới mang thai, anh biết rõ ràng tôi bởi vì chuyện của Thiên Thiên mà trở nên lo lắng, tự trách, thậm chí bởi vì nguyên nhân đứa con đầu tiên mà mắc phải bệnh trầm cảm mức độ nhẹ, nhưng mà anh vẫn giam cầm tôi y như cũ…”

Trong căn phòng yên tĩnh, không có tiếng nhạc ồn ào sôi động, không có những lời nói đáng ghét, chỉ có hai người bọn họ yên tĩnh nhìn nhau.

Hung hăng hít thở sâu một hơi, Đào Ninh nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi tiếp cận anh là do tôi rắp tâm không tốt, tôi chính là ôm ấp mục đích muốn tiền của anh cho nên tiếp cận anh, tôi cam tâm tình nguyện sa đọa trở thành một trong những tình nhân của anh, tôi bán thân thể của mình để đổi lấy tất cả những gì mà tôi muốn, tôi chính là một người phụ nữ ham mê hư vinh. Tôi muốn gả cho một người có tiền, muốn có ăn có mặc không phải lo cuộc sống, tôi không muốn ngày nào cũng phải bôn ba bốn phía với cuộc sống, ngày nào cũng phải làm việc rất là cực khổ nhưng cuối cùng số tiền còn lại ở trong tay vẫn phải xài hết một nửa…”

“Cho đến bây giờ tôi cũng không phải là một người phụ nữ muốn gả cho “người nghèo”, tôi rất dối trá, cũng rất hiện thực.” Đào Ninh nhẹ giọng nói, lần đầu tiên thừa nhận hết tất cả những chuyện mình đã từng nghĩ ở trước mặt của Cảnh Liêm Bình: “Tôi thậm chí còn đặt ra quy định cho mình, nếu như sau này người đàn ông của tôi không có nhà, không có xe, không có công việc thích hợp, như vậy thì tôi nhất định sẽ không lựa chọn đi cùng với anh ta để lãng phí thời gian, thời gian quý giá nhất của phụ nữ chỉ có mấy năm như vậy, tôi không thể uổng phí được, tôi chỉ muốn có một người đàn ông che gió che mưa cho tôi mà thôi…”

“Tôi, tôi có thể làm được!” Cảnh Liêm Bình vội vã xen vào, bên trong cặp mắt hoa đào đều là sự khẩn trương: “Tiểu Đào Ninh, tôi có nhà, có xe, còn có công việc tốt, tôi có thể làm người đàn ông của em.”

Đột nhiên Đào Ninh không nhịn được mà bật cười, ngước mắt lên nhìn anh ta, nước mắt trong ánh mắt lấp lánh: “Cảnh Liêm Bình, anh có biết lúc mà tôi mới vừa ở cùng với anh thì tôi có cảm nhận như thế nào không? Tôi cảm thấy mình chính là một người phụ nữ hèn mọn trong bụi bặm, tôi dùng thân thể của mình để làm bạn bên cạnh anh, trở thành công cụ cho anh phát tiết, chỉ vì tiền! Lúc đó ngay cả tôi cũng tự xem thường chính mình, huống hồ chi là anh…”

Cảnh Liêm Bình đột nhiên nhịn không được mà có chút bối rối…

Khởi đầu của anh ta với Đào Ninh cũng không mấy vẻ vang…

“Cảnh Liêm Bình, anh thật sự còn nhớ rõ không? Tôi là tình nhân của anh, không phải là người phụ nữ của anh.” Nước mắt rơi xuống gương mặt, Đào Ninh nhìn anh ta rồi nói: “Tôi chỉ là một trong số nhiều những người phụ nữ của anh, lúc đó anh vẫn là một tay chơi, tôi là một cô học sinh bình thường cố gắng leo lên trên giường của anh…”

Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ kỹ năm đó Cảnh Liêm Bình đã lộ ra vẻ mặt xem thường cô đến cỡ nào!

Cô là một đứa trẻ đến từ nông thôn, muốn sống sót trong thành phố phố lớn như thành phố T này cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cộng thêm khi đó bà nội vẫn còn sống, chuyện duy nhất mà cô muốn làm chính là cố gắng làm cho mình mua được một căn nhà ở thành phố T, dẫn bà nội đến đây ở cùng nhau…

Cô là một đứa con không có ba mẹ, chỉ có một người bà.

Là bà nội của cô đã nhặt ve chai để nuôi nấng cô lớn lên, sao cô có thể không hiếu thảo với bà ấy được?

Thế nhưng cuối cùng cô lại làm trái sự giáo dục của bà nội, cố chấp bò lên giường của Cảnh Liêm Bình, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!

Mỗi ngày mỗi đêm loại cảm giác áy náy và xấu hổ dày đặc kia dường như là đang lăng trì cô, thế nhưng mà cô vẫn cứ sống tiếp tục ngày qua ngày. Cô rất cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, dựa vào sự cố gắng của chính mình vô cùng khó khăn, cô còn có thể làm gì nữa?

“Cảnh Liêm Bình, tôi đã từng ảo tưởng nói không chừng tôi chính là người để cho anh kết thúc sự đào hoa của bản thân, nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện mình đã sai rồi…” Đào Ninh nhẹ giọng nói, mấy năm đó tình trạng của cô ấy cực kỳ không tốt, sau khi mang thai thì cứ liên tiếp mơ thấy ác mộng, ngày nào cũng nhìn thấy bộ dáng của bà nội đang đứng ở cửa nhà chờ đợi cô, áy náy ở trong lòng càng ngày càng khắc sâu thêm: “Tôi cho rằng tôi chỉ cần cố gắng thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh yêu tôi, như vậy dù cho có một ngày tôi dẫn anh đi gặp bà nội của mình, bà nội cũng sẽ hiểu tại sao tôi lại làm như vậy… biểu hiện không ích kỷ, thế nhưng mà tôi không ngờ rằng bà nội sẽ không nhìn thấy được hai người chúng ta ở cùng nhau…”

Nhắc đến bà nội, giọng nói của Đào Ninh cũng không nhịn được mà nghẹn ngào, hít sâu một chút rồi mới tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Bình, bây giờ tôi chỉ muốn mình trở về như trước đây, tôi không muốn làm một Đào Ninh mà ngay cả bản thân tôi cũng ghét, anh có hiểu không hả?”

Cô ấy vô cùng chán ghét bản thân mình, cùng với những tổn thương mà Cảnh Liêm Bình đã gây ra cho cô đã đắp nặn thành cô của hiện tại.

Có mấy lời ấn tượng sâu sắc, thế nhưng đến nay cô cũng không muốn nhắc lại nó một lần.

Cảnh Liêm Bình nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nhìn cô, anh biết chứ…

Trước một ngày mà bà nội qua đời, cô rõ ràng đã nhắc anh kêu anh không được đi đến đó, thế nhưng mà anh ta lại bị người khác lừa gạt đi đến đó. Mà hễ sau khi đến rồi thì đương nhiên sẽ muốn đạt được nhiều hơn, có làm như thế nào cũng không ngờ tới bà nội của Đào Ninh lại xuất hiện vào đúng lúc này, mà mấy ngày gần đây anh ta đúng lúc lại là nhân vật nổi tiếng trên báo chí, có đủ loại bạn gái khác nhau đếm không xuể…

Chuyện Đào Ninh làm tình nhân của anh ta trực tiếp bị chọc thủng ở trước mặt của bà nội như vậy…

Sau đó, Đào Ninh và bà nội cãi nhau một trận, sau đó cô ấy đã mất đi bà nội…

Lần nào Cảnh Liêm Bình cũng sợ nhất chính là chuyện này, anh ta biết rõ vị trí của bà nội ở trong lòng của Đào Ninh…

“Đào Ninh, Đào Ninh…” Đưa tay ôm cô thật chặt không muốn buông ra, bên trong cặp mắt hoa đào của Cảnh Liêm Bình đều là vẻ hoảng loạn, nói: “Đào Ninh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên bỏ rơi em và con ở trong bệnh viện, tôi không nên dưới sự nhắc nhở của em mà tôi vẫn chạy đến đó tìm em như cũ, tôi không nên hại em mất đi người thân quan trọng nhất…”