Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 444






CHƯƠNG 444: TRẢ LẠI TRÁI TIM CHO TÔI ĐI

Dứt lời, Đào Ninh không cho anh ta cơ hội nói chuyện, hung hăng dập máy.

Trong nhà vệ sinh đột nhiên lại lâm vào trạng thái yên tĩnh, qua một lúc lâu Cảnh Liêm Bình cầm điện thoại di động, giống như là cô vẫn còn đang ở bên kia, cứ cười nói một câu: “Nhưng mà bây giờ anh đã trúng phải độc của em rồi, làm sao bây giờ? Có bản lĩnh thì em trả lại trái tim cho anh đi…”

Chỉ là đáng tiếc người đẹp ở đầu dây bên kia điện thoại đã không có cơ hội nghe thấy.

Quay trở lại, ánh đèn neon nhấp nháy ở trong căn phòng, ở khắp nơi đều là mọi người làm ra hành vi và vẻ mặt vừa bãi sau khi đã say rượu, mấy người phụ nữ uốn éo cười lớn tiếng vui đùa, những người đàn ông thì vui vẻ ồn ào ở một bên, ngẫu nhiên kéo người phụ nữ của mình qua hôn một cái, cảnh tượng này khiến cho người khác mặt đỏ tim đập, thế nhưng cũng không đến mức quá đồi bại…

Nhìn thấy Cảnh Liêm Bình đi ra, có người phụ nữ thậm chí lắc lư dáng người uyển chuyển của mình đi đến, giữa lông mày tràn đầy tình ý.

Nếu như lên giường cùng với người đàn ông này, cho dù có nói ra thì đó cũng là một loại kiêu ngạo.

Tiếng ca hát điếc tai, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ và mùi thuốc lá của đàn ông, lông mày cau lại. Cảnh Liêm Bình né tránh người phụ nữ rồi trực tiếp ngồi một mình ở trên ghế sofa, vừa ngồi xuống cũng không có ai dám bước lên tiếp tục khiêu khích nữa, ai cũng biết cậu cả nhà họ Cảnh ghét nhất chính là có người phụ nữ khác ngồi ở bên cạnh của mình với một khoảng cách gần…

Lúc cửa phòng bị mở ra chỉ có một vài người chú ý tới, Phương Chu nhìn thấy người tới thì lập tức đi qua kéo cô ta đến bên cạnh Cảnh Liêm Bình, vừa đi vừa nói: “Đừng có nói là anh em thấy sắc quên nghĩa, đây là đặc biệt tìm cho cậu đó.”

Có người đàn ông khác ở trong phòng nhìn thấy có người tới, nhịn không được mà huýt sáo vang dội.

Người phụ nữ mặc một bộ váy liền màu đen bó sát người, gương mặt tinh xảo, ở giữa hàng lông mày đều là sức hấp dẫn, đứng ở trước mặt của Cảnh Liêm Bình cũng không dám ngồi xuống, đứng đó rụt rè nhìn anh ta, đột nhiên mỉm cười nói: Thưa cậu cả, tôi là Oanh Oanh, anh có còn nhớ tôi không?”

Mí mắt khẽ nâng lên, Cảnh Liêm Bình nhìn người phụ nữ ở trước mặt, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Đánh bạo ngồi ở một vị trí cách hơi xa Cảnh Liêm Bình một chút, người phụ nữ cũng không dám phá vỡ quy tắc, cô ta hơi nghiêng người đến gần anh ta và nói: “Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ở bên ngoài The Joy đó.”

Cảnh Liêm Bình quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, dường như là đang tự hỏi cái gì đó.

Cũng đều là phụ nữ như nhau, thế nhưng tại sao lại có người phụ nữ đáng yêu như vậy, sao lại có người phụ nữ đáng buồn như vậy?

Đến bây giờ anh ta cũng vẫn còn nhớ kỹ, lúc mà anh ta gặp Đào Ninh thì cô ấy vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường giống như là Ân Thiên Thiên, thế mà trong lòng của cô ấy lại biết rất rõ ràng là mình muốn cái gì, lớn mật lại hấp dẫn người khác như thế, chỉ một chút liền khiến anh ta khắc sâu ấn tượng, thật lâu sau cũng không có cách nào quên được…

Thật ra ở một mức độ nào đó mà nói, Đào Ninh là một người rất có dã tâm.

Phụ nữ còn trẻ ai mà không muốn gả cho một người có tiền?

Đào Ninh cũng muốn như vậy, thậm chí là cô không dừng lại ở suy nghĩ mà còn hành động.

Khi đó cô ấy và anh tình cờ gặp nhau trong Dạ Sắc cũng giống như bây giờ, nhưng điều khác biệt là Đào Ninh đã đi nhầm phòng, nhưng mà lúc nhìn thấy anh ta thì cô ấy vẫn dao động một chút mà đi tới.

Đến bây giờ anh ta cũng còn nhớ, lúc đó Đào Ninh mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng, làm nổi bật lên dáng người xinh đẹp không ai sánh bằng.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, cô ấy cứ cẩn thận như vậy mà tránh đám người say rượu ngã trái ngã phải đi đến trước mặt, ngồi ở vị trí đối diện của anh, nhẹ giọng hỏi anh ta: “Cậu cả, tôi là Đào Ninh, anh có còn nhớ tôi không?”

Dường như là lời dạo đầu giống nhau như đúc, thế nhưng tại sao anh lại cảm thấy bé cưng nhà anh nói ra lại càng động lòng người hơn chứ?

Rõ ràng lúc đó Đào Ninh đã rất thẳng thắn đi đến và chỉ muốn biết liệu có thể trở thành người yêu của anh hay không…

Hai mắt Oanh Oanh sáng rực nhìn anh ta, nhìn thấy bộ dạng anh ta nhìn mình đã hơi xuất thần, trong nháy mắt liền giống như là bị trúng thuốc kích thích, thân thể của cô ta hướng về phía trước, bộ ngực trắng nõn đẫy đà xuất hiện dưới mí mắt của Cảnh Liêm Uy, âm thanh nói ra cũng quyến rũ hơn, hơi nghiêng đầu ghé vào lỗ tai của anh ta mà nói: “Cậu cả, đã lâu rồi người ta không gặp anh, rất nhớ anh đó, anh có muốn tôi không?”

Một câu nói, Cảnh Liêm Bình nhịn không được mà giơ khóe miệng lên, nhưng mà đều là sự châm chọc.

Nếu như mà cô gái nhỏ nhà anh ta nói với anh ta một câu như vậy, anh ta cam đoan là khiến cho cô cả ngày cũng không xuống giường được!

Nhưng mà đổi đối tượng này, cả một chút hứng thú anh ta cũng không có…

Oanh Oanh cố gắng muốn vượt qua một chút khoảng cách cuối cùng kia, thân thể không tự chủ được mà dựa lại gần anh. Nếu như cô ta trở thành người phụ nữ đầu tiên ngồi ở bên cạnh của anh ta, cuộc sống sau này cũng sẽ trở nên khác biệt, lúc đầu cô ta cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, nếu như có thể trèo lên cây đại thụ cậu cả Cảnh này vậy thì cả đời này cô ta cũng không cần phải lo lắng nữa…

“Cậu cả…” Nũng nịu gọi một tiếng, Oanh Oanh ý đồ tiếp tục tiến lại gần.

Cảnh Liêm Bình dời mắt nhìn cô ta một cái, rõ ràng là khóe miệng đang mỉm cười nhưng mà trên mặt lại tràn đầy sương lạnh, lập tức ngăn cản động tác của người phụ nữ.

Quay đầu, Cảnh Liêm Bình ngửa đầu mỉa mai mình.

Mấy năm nay, Đào Ninh nói chuyện tuyệt tình còn ít sao? Rõ ràng là mỗi một lần đều có thể khiến anh ta tức gần chết, nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn nhớ cô, nhớ cô, nhớ cô, dùng hết tất cả hơi thở để nhớ cô…

Anh ta giữ cho mình trong sạch, thế nhưng mà từ xưa đến nay cô ấy đều khinh thường không thèm chú ý.



Vào giờ khắc này, trên hành lang ở bên ngoài quán bar Dạ Sắc, Đào Ninh không bị Cảnh Liêm Bình gọi đến nơi này thế nhưng lại đồng ý buổi họp mặt đồng nghiệp mà cô vốn đã từ chối, cho dù là tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi rồi mà cũng đến đây…

Lúc đứng ở cửa Dạ Sắc, Đào Ninh cố gắng thuyết phục mình, cô ấy đến đây là để họp mặt với đồng nghiệp, dù sao thì phòng làm việc này cũng mới được xây dựng nên không thể lơi là vào lúc này được không phải sao, lấy một cái cớ mờ nhạt như vậy để tự an ủi mình, cuối cùng Đào Ninh cũng bước vào cánh cửa Dạ Sắc.

Lúc quản lý Dạ Sắc đi ra nhìn thấy Đào Ninh, đôi mắt nhịn không được mà phát sáng, mỉm cười chào đón, nhẹ giọng hỏi: “Cô Đào, đã rất lâu rồi cô không đến đây, cô đến đây tìm cậu cả hả, cậu ấy đang…”

“Quản lý, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây để tìm anh ta.” Cũng may là đồng nghiệp xuống đón cô vẫn còn chưa ra đến, nếu không nhìn thấy một màn này cũng không biết phải suy nghĩ như thế nào, cô vội vàng làm sáng tỏ, Đào Ninh nói: “Tôi đến đây tìm đồng nghiệp của mình, bọn họ đang ở trên phòng 409.”

Đôi mắt hơi chuyển động một cái, quản lý lập tức hiểu ý mà cười: “Như vậy à, vậy tôi dẫn cô đến đó.”

Đào Ninh cười cười, cũng không làm xấu mặt mũi của ông ta, Dạ Sắc là một nơi ăn chơi cực kỳ nổi tiếng của thành phố T, nghe nói là gần như hai phần ba những người cấp cao ở thành phố T đều đến nơi này, cho nên ở đây cũng là nơi mà đủ loại phụ nữ mang theo tâm tư trong đầu bước vào, một nơi vàng thau lẫn lộn như thế này, người quản lý này có thể xử lý hoàn hảo như vậy…

Vì để tránh cho trên đường gặp phải phiền toái không cần thiết, Đào Ninh gọi điện thoại cho đồng nghiệp mình sẽ lên ngay.

Quản lý đi đường có chút chậm chạp, trên đường ngẫu nhiên sẽ còn gặp gỡ một vài người, ánh mắt nhìn về phía sau một chút, trong lòng của quản lý đã đưa ra quyết định.

Anh ta ở đây làm cái gì chứ? Thật sự là tìm phụ nữ sao?

Nhìn mấy người phụ nữ xinh đẹp ở trong ngực của mấy người đàn ông ở bên cạnh, Đào Ninh nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ.

Cô biết rất rõ ràng cô ấy vẫn yêu người đàn ông kia, cho dù chính cô cố gắng muốn phủ nhận điểm này, nhưng mà căn bản cũng tốn công vô ích thôi. Phần tình cảm từ lúc bắt đầu đã quyết định sẽ giấu dưới tận đáy lòng, sợ là tình yêu của cô hèn mọn yếu ớt.

Quản lý dẫn Đào Ninh đi theo một hướng khác mà Đào Ninh cũng không để ý tới, mãi cho đến khi quản lý đột nhiên lại mở một cánh cửa ở phía trước ra, cô mới cười nói cảm ơn, lúc đi vào nhìn thấy một đám người ở trước mặt thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Con mẹ nó, bắt đầu từ lúc nào mà quản lý của Dạ Sắc cũng gài bẫy người khác như vậy?

Ở trong phòng, trong tay Phương Chu đang ôm một cô người mẫu nhỏ ngồi hát tình ca ở bên cạnh, cười đến cực kỳ vui vẻ, xung quanh cũng rải rác nhiều người, dường như là mỗi người đều có dẫn theo một người phụ nữ. Đào Ninh vừa bước vào đã nhìn thấy một đám người này, cô không tính là quen thuộc nhưng mà cũng không tính là lạ lẫm, lập tức liền sửng sốt một chút, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống người đàn ông đang ngồi một mình ở trên ghế sofa.

Động tác đang ca hát của Phương Chu lập tức dừng lại, ở trong phòng chỉ còn lại âm thanh âm nhạc vang vọng, tất cả mọi người đều nhìn cô đột nhiên bước vào.

Cặp mắt đào hoa hơi híp lại, Cảnh Liêm Bình nhìn người phụ nữ ở trước mặt, gần như là muốn cười ra tiếng. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh lập tức tiến lên một bước ôm Đào Ninh vào trong lồng ngực của mình, cười nói: “Bé cưng, tôi say rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Em gái anh chứ!

Đi đứng còn đàng hoàng như vậy, có chỗ nào là say hả?

Đào Ninh còn chưa hồi phục tinh thần đã bị Cảnh Liêm Bình cướp lời trước, lúc đã lấy lại tinh thần rồi thì ánh mắt cũng không rơi ở trên người của anh, mà là rơi xuống trên người của người phụ nữ ngồi ở bên cạnh ghế sofa đơn của Cảnh Liêm Bình, khuôn mặt như tranh vẽ, mà dáng dấp rất dễ nhìn.

Hai người tiếp xúc ánh mắt trong nháy mắt, Đào Ninh nhịn không được mà nhíu mày.

Cảnh Liêm Bình nắm chặt tay của cô ấy, kể từ sau khi cô ấy bước vào thì ánh mắt của anh ta cũng không rời khỏi người của cô, cho dù là hiện tại cũng vừa nhìn cô vừa giải thích, nói: “Bé cưng, tôi thật sự đến đây mượn rượu giải sầu mà thôi, không có làm chuyện gì xấu cả…”

Trong lời nói đầy sự ấm ức, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không tin đây là cậu cả nhà họ Cảnh bình thường dạo chơi nhân gian. Mặc dù nghe nói hiện tại anh đang chiều chuộng một người phụ nữ, chiều đến nỗi gần như là lên trời, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy tận mắt, bây giờ đã nhìn thấy tận mắt, chỉ cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi…

Lắc người một cái, Đào Ninh muốn kéo khoảng cách của mình với anh ta ra, thế nhưng người đàn ông vô lại kia lại tựa đầu lên vai của cô mà giả say, cả người giống như là gấu koala cứ bám dính lấy cô.

“Cảnh Liêm Bình” cô nhẹ giọng giận dữ mắng mỏ, Đào Ninh cũng không muốn quét sạch mặt mũi của anh ở trước mặt của nhiều người như vậy, nhưng mà vẫn tức giận như cũ.

“Hửm?” Nhẹ giọng trả lời lại, Cảnh Liêm Bình trợn to đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trước mặt.

Xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn bọn họ, Đào Ninh cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể cố gắng muốn đi ra ngoài, thế nhưng người đàn ông ở bên cạnh cũng đuổi theo đi ra chung, từ đầu đến cuối đều không buông cô ra.

Vừa mới đi ra ngoài, trong khu hành lang khách quý ở bên ngoài không có ai, Đào Ninh không hề do dự mà hất tay của anh ra, trực tiếp đi thẳng về phía trước, gương mặt xinh đẹp tức giận đỏ bừng, bước chân có vẻ hơi nhanh.

Cảnh Liêm Bình liền vội vàng tiến lên một bước kéo người lại ôm vào trong ngực, ôm cô thật chặt từ đằng sau, đồng thời đầu cũng dựa ở trên vai của cô, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: “Tiểu Đào Ninh, rốt cuộc thì đến bao lâu nữa em mới có thể bằng lòng để ý đến tôi đây? Cho tôi một mốc thời gian đi có được hay không?”

Giọng nói trở nên mềm mại hơn, động tác bá đạo lại dịu dàng khiến cho khuôn mặt của Đào Ninh hơi động lòng.

Cô cắn chặt đôi môi của mình theo bản năng, không biết Đào Ninh đang suy nghĩ cái gì.

Bàn tay ấm áp quay đầu của cô lại, đôi mắt của Cảnh Liêm Bình nóng rực nhìn cánh môi phấn nộn kia, đầu ngón tay dịu dàng miết nhẹ: “Tôi đã nói rồi, đây là của tôi, sao em vẫn không nghe lời như vậy chứ…”

Trong khoảnh khắc mà giọng nói vừa dứt, nhịn không được động tình hôn lên môi của cô ấy, lưu luyến dịu dàng, đầy xúc động…