Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 233






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 233: EM HẬN ANH KHÔNG?
Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ, mãi một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên mới phát hiện ra.
Cô đưa mắt nhìn sang thì phát hiện trong đôi mắt nhu hoà nhìn cô của Cảnh Liêm Uy phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của mình. Dường như khoảng thời gian này anh luôn nhìn cô như vậy, nhưng cho dù cô đã phát hiện rất nhiều lần nhưng vẫn không khỏi hơi đỏ mặt, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy thật ra trong lòng Cảnh Liêm Uy có mình…
Có phải Đào Ninh cũng phát hiện ra phương thức sống chung của mình và Cảnh Liêm Uy có chút kỳ lạ nên mới nhìn chằm chằm anh như vậy?
Nghĩ đến khả năng này, mặt Ân Thiên Thiên càng ngày càng đỏ.
“Đào Ninh, ở lại ăn cơm rồi hãy đi nhé.” Vội vàng đổi chủ đề, Ân Thiên Thiên lấy điện thoại bảo giám đốc Hoàng mang thêm một suất nữa tới.
Trên bàn ăn, Cảnh Liêm Uy ngồi cạnh Ân Thiên Thiên, vì bị thương tay phải rất bất tiện, may mà Ân Thiên Thiên chăm sóc rất cẩn thận, thi thoảng cô sẽ gắp chút thức ăn vào bát cho anh, anh là đàn ông nên ăn cơm cũng không đến mức chậm rãi ung dung, trừ khi thật sự có vấn đề, nếu không cũng sẽ không làm phiền đến cô.
“Đào Ninh, cậu và Đổng Khánh khi nào thì tổ chức hôn lễ? Không phải là hai cậu định sinh xong mới tổ chức đó chứ?” Uống một ngụm canh gà, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi, trong lòng cô vẫn luôn thấy rất kỳ lạ, vì sao Đổng Khánh thể hiện cưng chiều Đào Ninh như vậy mà lại không muốn cho cô ấy một đám cưới.
Động tác gắp thức ăn của Đào Ninh hơi dừng lại, cô ấy miễn cưỡng cười trả lời: “Cậu cũng biết tổ chức hôn lễ sẽ rất phiền phức, tớ và Đổng Khánh đều không phải người có thời gian, đến khi đó rồi tính, nếu tổ chức thì sẽ nhất định tìm cậu mà.”
Ân Thiên Thiên cười gật đầu, dù sao cũng là chuyện của hai người họ, cô không tiện nói nhiều thêm.
Chỉ là Đào Ninh nói xong câu này lại không kìm được ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đối diện, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu ba, hôn lễ khi đó của anh và Thiên Thiên có phải cũng rất mệt không? Một gia tộc lớn như nhà họ Cảnh tổ chức đám cưới chắc hẳn đều rất long trọng nhỉ?”
Cảnh Liêm Uy đang yên lặng ăn cơm bị gọi đến tên thì nâng mắt lên đáp: “Long trọng hay không thì phải xem người đó là ai, nếu là nàng dâu ngưỡng mộ trong lòng thì đương nhiên là long trọng.”
Nhớ tới hôn lễ kia, Ân Thiên Thiên cũng nói: “Đúng thế, hôn lễ của nhà họ Cảnh đều rất long trọng, hay là cậu cũng bảo Đổng Khánh tổ chức cho cậu đi? Phạm vi lớn không được thì làm phạm vi nhỏ, chắc hẳn cũng được chứ?”
Dù sao cô vẫn cảm thấy đời người con gái nếu không tổ chức đám cưới một lần thì thật sự quá đáng tiếc, huống hồ Đào Ninh còn lại bạn tốt nhất của cô. Cô không muốn sau này cô ấy phải hối hận.
“Tớ nghe nói mỗi cô con dâu nhà họ Cảnh đều sẽ được tập đoàn Cảnh thị đặc biệt mở rộng một hạng mục, là thật sao?” Đào Ninh cười nhẹ giọng hỏi, trong mắt đầy vẻ tò mò, rồi mới trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên: “Hôn lễ của tớ cũng không đơn giản thế, dù sao cũng cần có sự đồng ý của anh ấy.”
Anh ấy?
Nói đến đây, ánh mắt Đào Ninh không khỏi nhìn sang Cảnh Liêm Uy.
Người đàn ông đối diện không khỏi nhíu mày nhưng vẫn nhịn không nổi giận.
Ân Thiên Thiên mím môi không nói gì, nếu tiếp tục chủ đề này thì cô biết sẽ chỉ khiến mọi người đều không vui. Quan trọng nhất là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng Đào Ninh, cũng không biết Đổng Khánh làm gì mà lại khiến cô ấy không vui như thế, thậm chí còn không có tự tin…
Chẳng mấy chốc Ân Thiên Thiên lại đổi chủ đề, hai người trò chuyện rất ăn ý dường như lại trở về quãng thời gian còn đi học, duy chỉ có Cảnh Liêm Uy là nhíu mày thật chặt nhìn Đào Ninh rất nhiều lần…
Tối muộn, khi Đào Ninh đã về rất lâu rồi Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị về phòng làm việc tiếp tục công việc thì Cảnh Liêm Uy gọi cô lại.
“Thiên Thiên, hôm nay em đã làm việc năm tiếng rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Nói rồi Cảnh Liêm Uy bá đạo đưa tay kéo cô ngồi lên sofa, sau đó đặt điều khiển tivi vào tay cô: “Cho dù công việc có gấp hơn nữa thì em cũng phải nghĩ đến sức khoẻ chứ, phải không? Bây giờ trong bụng em còn có một bảo bối nữa đấy.”
Ban đầu Ân Thiên Thiên còn có chút tức giận nhưng nghe thấy câu này của Cảnh Liêm Uy lại lập tức giật mình.
Đưa tay xoa bụng mình, đúng thế, bây giờ cô không chỉ có một mình, cho dù cô có nóng vội hơn nữa thì cũng phải nghĩ cho con, phải không?
Cảnh Liêm Uy ngồi cạnh Ân Thiên Thiên khẽ nói, anh nói tự nhiên như thể hai người là vợ chồng: “Tuần trước đi làm kiểm tra, bác sĩ Diêu nói đứa bé rất khoẻ mạnh, chỉ là cơ thể em hơi mệt nhọc.”
Ân Thiên Thiên đi khám thai một tuần một lần, rất nhiều thai phụ khác đều một tháng một lần, còn có người lâu hơn. Có lẽ vì mang thai lần đầu nên Ân Thiên Thiên cực kỳ cẩn thận, mỗi lần đi khám đều sẽ có người đi cùng, phần lớn thời gian sẽ là Cảnh Liêm Uy, chỉ là rất nhiều lúc cô còn không được cầm kết quả khám nhiều bằng anh…
Ân Thiên Thiên quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, có chút lo lắng.
Sức khoẻ cô không tốt liệu có ảnh hưởng tới con không?
“Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng tới con.” Dường như có thuật đọc tâm, Cảnh Liêm Uy khẽ cười nói, thấy cô rõ ràng căng thẳng như thế nhưng lại vẫn không nhịn được làm vậy thì anh cảm thấy buồn cười: “Chỉ là em vẫn nên chú ý nghỉ ngơi, đừng có ngày nào cũng làm việc tới muộn như thế. Ngoài ra em cũng đừng nên quá để ý bụng mình, mặc dù bụng rất nhỏ nhưng bác sĩ Diêu nói đứa bé rất khoẻ mạnh, chỉ là hơi nhỏ một chút mà thôi, em đừng lo lắng…”
Nghe anh nói như vậy, trái tim Ân Thiên Thiên cũng buông lỏng.
Nói thật hôm nay sau khi nhìn thấy bụng Đào Ninh, cô mới lo lắng. Vì trước đây bên cạnh cô không có ai mang thai, đến giờ cô cũng không có ai ở bên chăm sóc, rất nhiều thứ đều không biết, sau khi thấy Đào Ninh mới phát hiện bụng mình nhỏ đến đáng thương, có điều may mà có Cảnh Liêm Uy khiến cô thả lỏng.
Trong phòng khách, ánh đèn ấm áp chiếu sáng mỗi một góc trong căn phòng, sắp đến Tết nên tivi đang phát các chương trình quảng cáo tuyên truyền cho đài truyền hình, vui mừng hân hoan nhưng cả Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều không nghe lọt.
Trong đôi mắt phượng là bóng dáng nho nhỏ của cô, sắc mặt đỏ hồng, trạng thái đáng yêu động lòng người.
“Thiên Thiên, em thích con trai hay con gái?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi, không khỏi tới gần cô hơn một chút, giọng nói càng thêm mê hoặc chí mạng: “Đã nghĩ tới sau khi sinh xong thì đặt tên gì chưa?”
Nhắc tới con, Ân Thiên Thiên vô thức cụp mắt nhìn cái bụng không lớn lắm của mình rồi nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Anh thích con trai hay con gái? Đã nghĩ tới sẽ đặt tên cho con là gì chưa?”
Lúc này dường như Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều đã quên mất sự thật là họ đã ly hôn, cũng dường như đã quên đứa bé ra đời sẽ bị kéo vào vận mệnh nhà họ Cảnh. Hai người chỉ như những cặp vợ chồng bình thường đang nói tới con của mình, tương lai hai người…
“Anh sao?” Cảnh Liêm Uy cười nhẹ, người càng dựa vào gần hơn chút nữa: “Chỉ cần là con của em và anh thì anh đều thích, cho dù là nam hay nữ.”
Ân Thiên Thiên vì câu trả lời này mà thoáng ngẩn người.
Có ý gì?
Là nói sau này nếu anh tái hôn, không phải con của họ thì anh sẽ không thích sao?
“Thiên Thiên…” Ân Thiên Thiên vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thì người đàn ông trước mặt đã lại gần, bàn tay to ấm áp cuối cùng cũng được vuốt mái tóc mềm mại của cô sau hai tuần vào đây ở.
Thật ra anh không định làm gì, càng không nói đến bây giờ hai người đã có con, một người vẫn đang bị thương căn bản cũng chẳng thể làm gì. Anh vào đây ở cũng chỉ muốn tới gần cô một chút để dấu ấn của mình trong lòng cô sâu hơn một chút nhưng ngày nào cũng có nhiều người tới quầy rấy họ…
Nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy si ngốc nhìn cô, cuối cùng cũng hỏi điều mà mình vẫn luôn muốn hỏi: “Thiên Thiên, em hận anh không?”
Cơ thể Ân Thiên Thiên khẽ cứng đờ, cô hỏi ngược lại: “Hận anh điều gì? Kết hôn sao? Hay ly hôn? Hay là đứa bé này?”
Giọng nói rất bình tĩnh tĩnh, thậm chí không nghe ra chút cảm xúc khác thường nào nhưng lại khiến động tác vuốt tóc cô của Cảnh Liêm Uy cứng đờ, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Mãi lâu sau hai người vẫn không ai nói gì, chỉ là vẫn duy trì động tác ấm áp nhưng lời nói lại xuyên tim đến vậy.
Cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn nói trước, cô nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của anh: “Cảnh Liêm Uy, em nên hận anh sao? Em có thể hận anh sao? Ban đầu người muốn kết hôn với anh là em, người muốn mang thai là em, thậm chí đến cuối cùng… người đồng ý ly hôn cũng là em, mọi chuyện đều do bản thân em tự lựa chọn, em có tư cách gì hận anh?”
Yết hầu Cảnh Liêm Uy lên xuống liên tục, nhìn Ân Thiên Thiên nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi hoảng loạn.
Anh sợ, sợ Ân Thiên Thiên bình tĩnh như vậy.
“Mọi chuyện đều do em gieo gió gặt bão, em có tư cách gì hận anh?” Ân Thiên Thiên cau mày nhìn anh, lồ ng ngực phập phồng lên xuống: “Anh ly hôn với em cũng không có gì sai, có lẽ anh không thích em, không yêu em, không thể nhẫn nại được tính bướng bỉnh của em, không muốn chấp nhận tính nết của em, nói cho cùng thì vấn đề đều do em, vì sao em phải hận anh?”
Dứt lời Ân Thiên Thiên đứng dậy đưa lưng về phía Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, em không hận anh, trước giờ cũng chưa từng hận anh.”
Nhìn bóng lưng Ân Thiên Thiên sắp đi vào phòng ngủ, toàn thân Cảnh Liêm Uy tản ra khí lạnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn không thôi, giây tiếp theo anh nhanh chóng đuổi tới…
Anh chặn cô lại trên cầu thang, Cảnh Liêm Uy cầm lấy cổ tay Ân Thiên Thiên, một tay xoay người cô lại, cánh tay vốn “bị thương rất nặng” bỗng chốc khỏi hẳn, một tay anh ôm eo cô không để cô vì mình khó khống chế sức lực mà bị thương, tay còn lại cầm chặt cổ tay cô, ép cô ở giữa lồ ng ngực mình và bức tường…
Cụp mắt nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ đều là vẻ không thể chấp nhận.
Ân Thiên Thiên nói những lời đó không bao giờ hiểu được, những lời ấy vào tai anh lại như đang nói “Cảnh Liêm Uy, em không còn yêu anh nữa”, tàn nhẫn như vậy nên anh mới không đợi được muốn xác nhận, xác nhận trong lòng cô vẫn còn có anh!
“Ân Thiên Thiên, em có ý gì?”
Hơi thở của anh đều phả lên má Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đứng rất gần rất gần, dường như anh cúi đầu là có thể hôn cô, Ân Thiên Thiên đến chỗ để né tránh cũng không có, chỉ có thể bị ép tiếp nhận sự cường thế của anh…
Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở Ân Thiên Thiên đã có chút dồn dập, liều mạng đè nén cảm xúc của mình, cô cúi đầu xuống không nhìn anh, há miệng hít thở từng hơi…
Cô không muốn, thật sự không muốn… không muốn nhận thua vào lúc này!
“Thiên Thiên, ý em là trong lòng em không còn anh nữa sao?” Từng câu từng chữ rất có khí phách nhưng trái tim Cảnh Liêm Uy lại đã sắp nhảy ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm…