Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 232






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 232: ĐÀO NINH TỚI CHƠI
Ân Thiên Tuấn tức đến mức trợn tròn mắt, trong mắt anh ấy chỉ cần Ân Thiên Thiên có quan hệ với Cảnh Liêm Uy là chắc chắn sẽ đen đủi!
Cảnh Liêm Uy mặc đồ ở nhà trang nhã đứng trong phòng khách, dáng vẻ đó nhìn như nam chủ nhân của nơi này vậy, cảnh tượng này càng k1ch thích khiến nắm đấm của Ân Thiên Tuấn cũng đã phát ra tiếng kêu đáng sợ.
Ân Thiên Thiên nhìn anh trai cũng biết chuyện lần này là do mình bướng bỉnh, vội vàng kéo tay Ân Thiên Tuấn rồi giải thích: “Anh, anh nghe em giải thích trước đã, được không?”
“Ân Thiên Thiên, em là đứa ngốc à? Lại để cho cậu ta vào đây ở, rốt cuộc em có nghĩ cho bản thân không?” Ân Thiên Tuấn tức giận hận rèn sắt không thành thép. Đây là lần đầu tiên anh nổi giận hét lên với Ân Thiên Thiên, cô cũng biết mình đuối lý nên đành ngoan ngoãn cụp mắt không nói gì: “Hai người ly hôn rồi! Ly hôn rồi! Cần anh phải nhắc nhở hai người không? Bây giờ cậu ta là một người đàn ông đã ly dị, em là một người phụ nữ đã ly dị. Trong phòng này chỉ có mình em là phụ nữ, cậu ta là đàn ông, em thấy hai người ở chung như vậy có ổn không? Ân Thiên Thiên, rốt cuộc trong đầu em nghĩ cái gì vậy?”
Ân Thiên Tuấn tức đến sắp phát điên, có trời mới biết khi anh biết tin Cảnh Liêm Uy nghênh ngang vào Nam Uyển ở suýt nữa đã chửi ầm lên trong cuộc họp cổ đông bao nhiêu người!
Ân Thiên Thiên, rốt cuộc trong lòng cô vẫn chỉ có thể yên tâm một mình Cảnh Liêm Uy sao?
Sau khi nói một tràng nặng lời như vậy, Ân Thiên Tuấn chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều không còn, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn rất nhiều lời chưa nói, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ cần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn cụp mắt cúi đầu của Ân Thiên Thiên là cơn giận của anh ấy lại bỗng chốc tan biến, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, bây giờ cũng không ngoại lệ…
Ân Thiên Thiên thấy Ân Thiên Tuấn không nói gì, vội vàng ngoan ngoãn tới gần khoác tay anh ấy rồi nũng nịu nói: “Anh, hôm nay ở trên đường em gặp một kẻ điên, hắn ta suýt nữa đã khiến em bị thương…”
Vừa nãy mới chỉ là mở đầu, cơn giận của Ân Thiên Tuấn còn chưa kiềm chế được, hận không thể bổ đầu Ân Thiên Thiên ra xem được cấu tạo thế nào. Anh ấy vội vàng kéo Ân Thiên Thiên nhìn tỉ mỉ trái phải, đến khi xác định cô không sao thì mới thoáng buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì sắc mặt lại vẫn không tốt như trước.
“Anh, em không sao nhưng cánh tay của Cảnh… của cậu ba Cảnh bị thương rất nghiêm trọng.” Ân Thiên Thiên cố gắng thay đổi cách xưng hô, cô muốn kéo xa khoảng cách một chút rồi tiếp tục nói: “Anh ấy không quen có người làm, bên phía thành phố M cũng chỉ có một mình, lại vì em mới bị thương nên em mới bảo anh ấy tới đây…”
Anh vì cô mà bị thương, cô cũng không thể biết rõ anh không có ai chăm sóc mà vẫn phớt lờ được.
Người như vậy cho dù là Ân Thiên Tuấn hay bản thân Ân Thiên Thiên đều khinh bỉ.
Con người thì nên “giúp đỡ lẫn nhau”, không phải sao?
Ân Thiên Tuấn chưa thấy Cảnh Liêm Uy bị thương nhưng nhìn cánh tay anh băng bó khoa trương thế kia cũng cho rằng rất nghiêm trọng. Khi biết Ân Thiên Thiên cũng chỉ vì báo ơn mới để anh tới đây ở thì lòng anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù sao vẫn cảm thấy Cảnh Liêm Uy ở lại đây rất không thích hợp, vì thế bèn nói: “Hay là để cậu ta tới chỗ anh? Để anh chăm sóc cậu ta?”
“Cậu chủ Ân, tôi chỉ tạm thời tới đây ở nhờ vài hôm thôi, sẽ không ở lại lâu, đến chỗ anh, tôi thật sự sợ sẽ không cẩn thận ra tay với anh.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, dù sao anh cũng đã nắm được tâm lý Ân Thiên Thiên nên không kiêng dè gì: “Đến khi đó anh bị thương cũng không hay, dù sao dạo này “Thiên Ân” cũng rất bận, không phải sao?”
Ân Thiên Thiên cũng có chút không tin tưởng Ân Thiên Tuấn, chủ yếu là ngay từ đầu anh ấy đã có thái độ thù địch với Cảnh Liêm Uy.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không thể đưa Cảnh Liêm Uy tới chỗ Ân Thiên Tuấn lúc này.
“Anh, anh nghỉ học đi, phóng viên ngoài kia sẽ không biết đâu, anh ấy chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ trở lại.” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, cố gắng muốn thuyết phục Ân Thiên Tuấn: “Hơn nữa, ‘nhà hàng Long Phượng’ tới đưa cơm cũng tiện, không phải sao? Nếu anh thật sự lo lắng thì khi nào rảnh anh đến đi, em hoan nghênh anh.”
Ân Thiên Tuấn trợn mắt nhìn Ân Thiên Thiên, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý nhưng lại báo tin cho Trình Thiên Kiều, Đào Ninh, Đổng Khánh và Trần Vũ, mấy người này gần như ngày nào cũng tới quấy rầy, quả thực đã khiến cho khoảng thời gian ở chung của họ càng ngày càng ngắn, điều này khiến Cảnh Liêm Uy giận đến nghiến răng…
Gần đây Ân Thiên Thiên đang bận chuẩn bị quảng cáo cho sản phẩm mới kem lót BB của ‘Thiên Ân ’, từ lên ý tưởng cho tới lối suy nghĩ, mỗi một góc độ Ân Thiên Thiên đều chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, thậm chí thường làm tới rất muộn, có lúc nếu không phải Cảnh Liêm Uy nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi rồi thì cô cũng không cảm nhận được.
Cả ngày nay Ân Thiên Thiên không đến ‘Thiên Ân’ làm việc, quảng cáo trong tay cũng chuẩn bị làm xác nhận bước cuối cùng sau đó sẽ chọn diễn viên rồi quay chụp. Cảnh Liêm Uy ở lại đây dường như chỉ là người vô hình, khi ăn cơm trên bàn ăn nhiều thêm một người, thi thoảng tối đến có người nhắc cô tới giờ đi ngủ mà thôi…
Thấy Ân Thiên Thiên lại vùi đầu vào công việc, Cảnh Liêm Uy cực kỳ không vui, anh đến đây đã gần hai tuần rồi nhưng Ân Thiên Thiên lại chẳng hề chú ý tới anh. Chuông cửa vang lên, Cảnh Liêm Uy ra mở cửa nhưng lông mày lại nhíu thật chặt, cho dù biết bây giờ mỗi ngày Ân Thiên Thiên đều bận rộn chuyện quảng cáo nhưng mỗi ngày vẫn đều đặn có người tới quấy rầy họ…
Mở cửa, khi Cảnh Liêm Uy nhìn thấy người đến là ai thì chân mày chau lại.
Đào Ninh.
Bụng Ân Thiên Thiên gần ba tháng còn Đào Ninh đã năm tháng, bây giờ nhìn đã rất rõ ràng rồi.
Đào Ninh dường như cũng không ngờ người mở cửa sẽ là Cảnh Liêm Uy. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đã nhô cao của mình, cô ấy hơi cụp mắt gọi một tiếng: “Cậu ba.”
Cảnh Liêm Uy không đáp lại nhưng anh vẫn nhường đường cho Đào Ninh vào. Đây là lần đầu tiên Đào Ninh tới từ sau khi anh vào đây ở, còn Đổng Khánh lại tới khá nhiều nhưng mỗi lần đều chỉ có một mình anh ấy, khi hỏi lại chỉ nói Đào Ninh không tiện ra ngoài.
Ân Thiên Thiên ở trong phòng làm việc không hề hay biết đến sự quấy rầy của thế giới bên ngoài, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình. Ngược lại hai người trong phòng khách dường như có chút ngượng ngùng khi phải đứng mặt đối mặt. Nói là ngượng ngùng nhưng dường như cũng chỉ có một mình Đào Ninh mà thôi, nếu Cảnh Liêm Uy chú ý thì sẽ thấy hai tai cô ấy đã không nhịn được đỏ hồng.
“Ngồi tự nhiên.” Cảnh Liêm Uy như chủ nhân ngôi nhà, nói một câu rồi nâng cánh tay đi vào phòng bếp rót cho Đào Ninh một cốc sữa tươi ấm sau đó đi ra: “Uống sữa đi, tốt cho sức khoẻ.”
Đào Ninh nâng cốc lên nhưng đến nhìn cũng không dám nhìn anh.
Cảnh Liêm Uy ngồi xuống trước mặt Đào Ninh, cụp mắt nhìn bụng cô ấy, mắt phượng híp lại rồi hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Đứa bé vẫn khoẻ chứ?”
“Đứa bé rất khoẻ, bác sĩ nói nó chỉ cần bình an lớn lên rồi sau đó đợi tới khi đủ tháng là sinh.” Nhắc đến con, trên mặt Đào Ninh đã nhu hoà rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy rồi lại nhanh chóng cúi đầu, có cảm giác rất thẹn thùng: “Bác sĩ còn nói, tình huống của tôi cũng rất tốt, đến khi đó có thể sinh thường, có thể…”
“Sinh hoạt có gặp khó khăn gì không?” Nhìn về phía phòng làm việc, Cảnh Liêm Uy ngắt lời Đào Ninh, lời nói có chút hờ hững nhưng lại luôn khiến người khác suy nghĩ viển vông: “Nếu có khó khăn gì thì nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Sắc mặt Đào Ninh bỗng chốc vì câu nói của Cảnh Liêm Uy mà tái nhợt, ngước mắt nhìn anh hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói được chữ nào. Đúng lúc này Ân Thiên Thiên ra ngoài định uống nước thì nhìn thấy cô ấy: “Đào Ninh? Cậu đến khi nào vậy, sao không gọi tớ?”
“Không phải em đang bận à? Nên anh không gọi nữa.” Cảnh Liêm Uy mỉm cười nói, khi Ân Thiên Thiên xuất hiện, mọi phong cảnh trước mắt đều không có giá trị: “Khát nước à? Anh rót cho em cốc sữa.”
Sau khoảng thời gian thai nghén qua đi, Ân Thiên Thiên không còn kháng cự sữa bò nữa nên mỗi ngày Cảnh Liêm Uy đều sẽ cho cô uống ba cốc, mà người đưa sữa tạm nghỉ đó cũng đã bắt đầu tiếp tục đi làm lại.
Đã lâu không gặp Đào Ninh nên Ân Thiên Thiên rất vui, đến công việc cũng không làm nữa mà kéo cô ấy ngồi xuống, nhìn xuống cái bụng lớn của cô ấy. Mùa đông mang thai không phải chuyện dễ dàng, thai phụ sợ nhất là bị ốm, vì khi mang thai không thể tuỳ tiện uống thuốc nên phần lớn mùa đông đều mặc rất nhiều quần áo, Đào Ninh và Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là bụng Đào Ninh khi mang thai ba tháng đã lộ khá rõ, còn Ân Thiên Thiên bây giờ chỉ cần mặc quần áo rộng một chút là gần như sẽ không nhìn ra cô đang mang thai, mà giờ đây Đào Ninh mang thai năm tháng nhìn đã lớn đến hơi doạ người…
“Đào Ninh, bụng cậu thật lớn?! Cậu đã đi khám chưa, có phải song sinh không?” Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn bụng cô ấy, khuôn mặt đều là vẻ vui mừng vì Đào Ninh.
Sắc mặt Đào Ninh hơi thay đổi, ánh mắt nhìn sang Cảnh Liêm Uy đang ở trong bếp rót sữa cho Ân Thiên Thiên, rất nhanh đã thu lại ánh mắt rồi nói: “Mỗi tháng đều đi kiểm tra, tớ cũng nghi ngờ là song sinh nhưng bác sĩ lại nói không phải, chỉ có một.”
Ân Thiên Thiên vẫn có chút khó tin, ở nhà bật điều hoà nên bây giờ cô mặc rất ít, quần áo rất rộng, cô hơi kéo áo để lộ ra cái bụng nhỏ của mình rồi oán trách: “Sao nhìn tớ chẳng giống như đang mang thai gì cả, chẳng qua cũng chỉ như ăn quá nhiều mà bị béo bụng thôi…”
“Haha…” Sau lưng truyền tới tiếng cười trầm thấp của Cảnh Liêm Uy, trong tay anh cầm cốc sữa bò ấm tới ngồi lên tay vịn ghế sofa bên cạnh Ân Thiên Thiên, cụp mắt nhìn cô nói: “Đừng nói mò nữa, bụng em nhìn hơi nhỏ một chút mà thôi, đợi tới khi em năm tháng nói không chừng còn lớn hơn Đào Ninh bây giờ.”
Nói xong Cảnh Liêm Uy đưa cốc sữa trong tay cho Ân Thiên Thiên, dặn dò cô mau uống.
Đào Ninh nhìn cốc sữa bò trước mặt mình chỉ còn hơi ấm, khi cô muốn uống bên cạnh lại không có ai nhắc nhở, khoảng cách như vậy thật khiến người ta cảm thấy trái tim băng giá…
Ân Thiên Thiên nhận lấy cốc sữa thì ngoan ngoãn uống sau đó kéo Đào Ninh tiếp tục nói chuyện, cô tuỳ tiện hỏi một câu: “Đào Ninh, bụng cậu lớn thế này mà người đàn ông nhà cậu cũng yên tâm để cậu ra ngoài một mình à? Đúng là không hiểu chuyện.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến Đào Ninh và Cảnh Liêm Uy không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt.
Ân Thiên Thiên không hề chú ý tới, cô tiếp tục nói gì đó nhưng Đào Ninh và Cảnh Liêm Uy đều không chú ý, chỉ là Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Uy, anh nhìn cô ấy một cái rồi lại cụp mắt nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt…