Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 47




Tới tháng mười hai, tuyết lớn ở Đại An rơi mãi vẫn chưa ngừng.

Các học sinh trong lớp đang thảo luận về một chuyện, đó là về buổi biểu diễn mừng Tết Nguyên Đán vào cuối tháng này.

Đám nam sinh không có bao nhiêu hứng thú với buổi biểu diễn này, nếu đây là đại hội thể thao, bọn họ không ngại xông pha thể hiện, nhưng ca hát và nhảy múa thì không.

Lớp phó văn nghệ cầm quyển vở nhỏ đi khắp lớp thu thập ý kiến của mọi người.

An Vu trở về từ văn phòng, trong tay cô cầm quyển vở ghi vừa mới được photo cho cả lớp. Quyển vở ghi bài của cô thật sự quá dày, mỗi lần dùng tới, Bùi Hưng Nhân chỉ in một bản giấy A4, chia cho học sinh trong lớp ôn tập mỗi ngày.

An Vu tự phát tài liệu cho tổ của mình, vừa phát được mấy bài đã nghe thấy lớp phó văn nghệ nói chuyện ở gần đó.

"Làm gì có ai biết nhảy chứ, đánh bi-a thì dễ hơn một chút, bi-a, bóng đá, bóng rổ hay là đá cầu đều được hết. Hay là lớp ta cứ lên sân khấu trình diễn một trận bóng rổ đi!"

"Đúng là không biết nhảy thật, đã ai học nhảy đâu, các cậu chẳng có ai biết cả..."

"Ca hát à, nếu là ca hát thì cậu tìm Giang Sóc đi, một khi cậu ta cất lời vàng ngọc lên, vậy thì lớp ta thắng chắc rồi."

An Vu nghe vậy, bàn phát tài liệu bất giác ngừng lại.

Giang Sóc dựa vào lưng ghế, tuy rằng trong phòng học có mở máy sưởi, nhưng anh vẫn mặc một chiếc áo nỉ màu đen một cách khoa trương, bóng lưng mảnh khảnh, cánh tay rắn chắc như ẩn như hiện.

Anh không để ý chút nào, chỉ tập trung chơi game, mí mắt còn chẳng thèm động đậy: "Tiền Đạc Hâm mau câm miệng, đừng có phạm thượng."

An Vu cong môi cười.

Cuối cùng, Chu Noãn Xu đứng dậy, cô nàng xung phong nhận việc, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ Street Dance của trường, dự định tìm một số bạn nữ trong lớp để thành lập đội nhảy để biểu diễn vũ đạo.

Trước tiên, Chu Noãn Xu tìm An Vu và Trình Du Ninh ra đứng mũi chịu sào chung với mình.

Trình Du Ninh: "Tớ mới chỉ học nhảy Latin, không biết nhảy hip hop đâu."

Chu Noãn Xu: "Có cơ sở vũ đạo là được, bài nhảy luyện có bao lâu đâu chứ."

Trình Du Ninh gật đầu đồng ý.

Chu Noãn Xu lại đưa mắt nhìn An Vu.

An Vu liên tục xua tay: "Tớ chịu đấy nhé, tớ không có năng khiếu nhảy nhót đâu."

"Chỉ là một điệu nhảy nữ rất đơn giản mà thôi."

"Tớ thật sự không làm được."

"Vu Vu, cậu tham gia đi mà." Chu Noãn Xu nói: "Mỗi năm Trình Bạch Hủy đều sẽ tham gia, tiệc nguyên đán là cơ hội tốt nhất để trở nên nổi bật trước mọi người, cậu không có ý ganh đua với cậu ta sao?"

An Vu cố chấp lắc đầu: "Nhưng tớ thật sự không biết nhảy."

Chu Noãn Xu không tin, cô ấy cảm thấy em gái mềm mại xinh xắn như An Vu sao có thể không biết nhảy múa chứ? Cho dù cô không có cơ sở, vậy thì khung xương mềm mại thế này nhất định phù hợp để luyện nhảy! Chu Noãn Xu nhất quyết không tin, cô ấy túm An Vu tới phòng luyện nhảy của trường, ép cô luyện một giờ đồng hồ trước gương phòng tập, sau đó ủ rũ bỏ cuộc.

Được rồi, cô không hề nói dối, cô thật sự không nhảy được.

An Vu ngồi ngồi bệt xuống dưới đất, mệt lả cả người.

Bị bắt nhảy hơn một giờ đồng hồ, tóc mái của cô ướt dầm dề, dính bết trên trán, cả người mồ hôi nhễ nhại.

Cô ấm ức nhìn vẻ mặt khó mà tin nổi của Chu Noãn Xu.

Mau xem đi, cô thật sự không biết nhảy mà, trò này khó ơi là khó.

Thật lâu sau đó, có vẻ Chu Noãn Xu cũng chịu chấp nhận sự thật này, cô ấy thở dài, chân thành kiến nghị: "Vu Vu, cậu nhớ sau này đừng có nhảy nữa nhé."

Nhớ tới dáng nhảy cứng đờ như rối gỗ bị người ta giật dây của cô, Chu Noãn Xu bỗng cười thành tiếng.

"Sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng nàng tiên nhỏ của cậu."

Các cành cây trong khuôn viên được bao phủ bởi lớp tuyết dày, khoảng không rộng lớn chỉ có một màu trắng xóa, rất đậm không khí mùa đông.

Sau bữa trưa, hai người họ vội vàng rời khỏi nhà ăn, trở lại lớp học, ai nấy đều cầm theo một chiếc dù nhỏ. Tuyết rơi dày đặc, ba cô gái giậm đôi bốt nhỏ dưới hành lang, rũ tuyết và sương giá bám lại.

"Lạnh quá đi, tay của tớ đóng băng luôn rồi."

Chu Noãn Xu vóc dáng cao lớn phụ trách bung dù, bàn tay nhỏ lạnh cóng đỏ bừng.

Trình Du Ninh nói: "Để tớ đeo bao tay cho cậu."

Trên tay cô ấy đeo một đôi bao tay bằng len sợi màu hồng nhạt, nửa ngón tay lộ ra bên ngoài.

"Tớ không cần bao tay của cậu đâu, tớ muốn..."

An Vu ngồi xổm dưới đất, nhìn bùn tuyết bám vào đế giày của mình, Chu Noãn Xu nở nụ cười giảo hoạt, lợi dụng lúc cô không kịp đề phòng, bàn tay nhỏ xộc thẳng vào trong túi áo của cô.

"Ai..."

An Vu vội vàng đứng phắt dậy, đồ vật trong túi mới đó đã bị Chu Noãn Xu nắm trong lòng bàn tay.

Đó là một chiếc túi đựng nước ấm to gần bằng chiếc điện thoại di động, cùng với một chú thỏ nhồi bông ở bên trong túi áo.

Chu Noãn Xu túm lấy túi nước ấm, tỏ ý trêu chọc cô: "Du Ninh à, túi áo của Vu Vu có thể làm ảo thuật đó, cậu nhìn xem tớ vừa tìm thấy cái gì này, vậy mà lại có một túi sưởi ở đây!"

Túi nước ấm này là Giang Sóc bí mật đưa cho cô ở nhà ăn.

Lúc ấy cô đang ngồi ăn trưa ở bàn ăn phía bên ngoài, khi ăn cơm, cô hay có thói quen thẫn thờ nhìn về phía xa, lúc đó Giang Sóc chỉ đi lướt qua bên người cô, chiếc túi nhỏ nặng hơn một chút, cô thậm chí chẳng cần ngoảnh mặt lại xem cũng biết người vừa mới lướt qua mình là ai.

Giang Sóc thường xuyên bí mật bỏ đồ vào trong túi áo khoác của cô.

Kẹo, bánh quy, chocolate, tờ ghi chú nhỏ, cái gì anh cũng từng nhét vào đó.

Có một lần An Vu không mặc áo khoác có túi, Giang Sóc trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay cô để nhét đồ vào. Anh còn tỏ vẻ mình là người xấu, dọa cô rằng nếu lần sau còn cố tình không mặc áo khoác có túi, sẽ lập tức mặt đối mặt với cô.

An Vu cứ ngỡ rằng khi anh bỏ túi túi chườm nóng vào túi mình không có ai nhìn thấy, không ngờ chuyện này lại bị Chu Noãn Xu phát hiện.

Chu Noãn Xu trêu ghẹo cô, cô xấu hổ đỏ cả mặt, lại không ngờ Trình Du Ninh còn muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Hộc bàn của Vu Vu cũng là hộp bách bảo đó, có thể đào ra đủ loại đồ ăn vặt luôn."

Chu Noãn Xu: "Oa! Thần kỳ như vậy sao, vậy tớ lập tức đi tìm thử xem."

Hai người một xướng một họa, An Vu đỏ bừng cả mặt, vội vàng ngăn bọn họ lại.

"Đừng nói nữa, không có! Không có đâu."

Chu Noãn Xu thấy An Vu thẹn thùng tới mức sắp ngồi xổm xuống đào cái lỗ, cuối cùng cũng xua tay cho qua chuyện: "Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, còn không phải là yêu đương bí mật sao, chị em tốt mà giữ kín như bung!"

An Vu lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải yêu đương!"

"Được được được, đang là giai đoạn mập mờ."

"Không phải, không phải mà!"

"Ồ ra thế, giai đoạn theo đuổi à!"

"Noãn Xu!"

Chu Noãn Xu nghịch ngợm trêu chọc cô, ba cô gái nhỏ hi hi ha ha đuổi bắt nhau, ở nơi hành lang, tiếng cười đùa không ngớt.

Mưa tuyết ào ào đổ xuống nhân gian, một cánh cửa sổ mở toang, trong phòng học mở đèn huỳnh quang. Cả ba đuổi bắt nhau vào tận lớp học, ngay khi cánh cửa được mở ra, hơi nóng như nồi hấp bỗng chốc bao trùm cả người bọn họ.

Phòng học rất ấm áp, An Vu cởi chiếc áo khoác dài, để lộ chiếc áo lông nằm bên trong.

So với áo hoodie, An Vu thích mặc áo len hơn, mềm mại như vậy mới thoải mái.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu đỏ mà Thư Thu Vân đã mua cho mình, chiếc áo này được làm bằng len đỏ và trắng, phía trước có thêu một con nai nhỏ.

An Vu cởi bỏ khăn len, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Làn da của cô vốn đã trắng, chiếc áo len màu đỏ càng khiến cô trông xinh xắn hơn.

Trình Du Ninh nuốt nước xong thì ngẩng đầu, lại bị cô làm cho kinh ngạc một phen.

An Vu thích mặc áo len có màu sắc rực rỡ, mỗi lần đổi màu áo đều có thể khiến cho người ta ngạc nhiên, không hiểu sao cô có thể đẹp như vậy.

"An Vu, cậu đang chuyển bị đón lễ Giáng Sinh sao?" Bạn học nữa ngồi ở phía trước xoay người hỏi cô.

"Sao cơ?"

Cô bạn ấy duỗi tay chỉ vào chiếc áo len của cô: "Đây là kiểu dáng mùa Giáng Sinh mà, gần đây có rất nhiều cửa hàng cho ra mẫu mã như thế này, cậu nhìn đi, trước ngực cậu còn có một con tuần lộc kìa, đó chính là vật cưỡi để ông già Noel đi tặng quà đó."

An Vu cúi đầu, thì ra con nai trên cái áo của cô là con tuần lộc à.

Thư Thu Vân trông thấy chiếc áo này trên đường đi mua đồ ăn, nó được treo ở cửa kính trưng bày bên ngoài hàng quần áo.

Thư Thu Vân chỉ đơn thuần cảm thấy khi An Vu mặc chiếc áo này sẽ cực kỳ xinh đẹp, cũng không hay biết lễ Giáng Sinh sắp tới.

"Đúng thế, hình như sắp tới lễ Giáng Sinh rồi có phải không nhỉ?"

Trình Du Ninh bấm ngón tay tính ngày: "Ôi trời, chính là ngày kia đó."

"Vậy ngày mai còn không phải là đêm bình an sao? Tớ còn chưa mua táo nữa đó."

Vào đêm bình an, hình như tặng táo là một chuyện rất quan trọng để biểu lộ tình cảm, khi còn học trung học ở Nam Kiều, các bạn học cũng sẽ tặng táo cho nhau.

Cô còn nhớ rõ lúc ấy mình đã chuẩn bị không đủ táo, không có dư táo để đáp lễ, vì thế đã kéo Trần Hoan chạy tới quầy bán quà vặt để "nhập hàng".

Trần Hoan cười nói: "Vu Vu, cậu lấy một xe táo để đổi một xe táo đấy à?"

Trình Du Ninh cầm bút, nghiêm túc ở tỉnh xem mình phải mua bao nhiêu quả táo để tặng.

An Vu khẽ rũ mi, cây bút đen trong lòng bàn tay rỉ ra một chấm đen nhỏ trên mặt giấy.

Vậy cô phải mua bao nhiêu mới đủ chứ...

Trình Du Ninh một quả, Chu Noãn Xu một quả, Giang...

Lồng ngực An Vu đột nhiên run lên, một mảng đỏ hồng lan khắp cổ cô, lây cả sang vành tai trắng nõn.

Sao cô có thể... sao cô có thể nghĩ đến anh cơ chứ?

Cô cầm lấy bút tiếp tục tính.

Trình Du Ninh một quả.

Chu Noãn Xu một quả.

Ngòi bút đè lên chữ viết còn dang dở trên mặt giấy, tạm dừng hai giây, sau đó vạch thêm một nét ngang.

Giang Sóc một quả.

Giáng Sinh tuy là ngày lễ của phương Tây nhưng giới trẻ ở đây lại rất thích, các cửa hàng trên phố đã sớm đánh hơi được cơ hội kinh doanh, bắt đầu trang hoàng từ trước đó ba bốn ngày. An Vu dậy sớm, mua xong đồ ăn sáng bèn dạo quanh tiệm trái cây.

Ông chủ đặt những quả táo thường ngày được đặt trong góc ở một nơi dễ thấy nhất, ngoài cửa còn có một vài hình dán liên quan đến Giáng Sinh, rất phù hợp với không khí lễ hội.

An Vu chọn một túi nhỏ toàn những trái táo có vẻ ngoài ưa nhìn.

Ông chủ vui tươi hớn hở hỏi chuyện: "Cô bé này mua nhiều táo như vậy là để đáp lễ sao?"

Ông chủ thấy An Vu có vẻ ngoài xinh đẹp, cô bé xinh đẹp thế này hẳn là sẽ nhận được rất nhiều táo trong đêm bình an.

An Vu lắc đầu nói: "Không phải đâu ạ, cháu đem tặng thầy giáo."

An Vu đã trông thấy bố mình vui sướng như thế nào khi nhận được một quả táo, vì vậy cô cảm thấy mình cũng cần phải tặng một quả táo cho thầy cô giáo.

Ông chủ hàng hoa quả khá bất ngờ, khen ngợi cô rằng: "Vậy thầy giáo của các em nhất định sẽ rất vui đó."

Không khí của đêm bình an rất náo nhiệt.

Khi An Vu trở lại trường học, cô đi tặng táo cho Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu, sau đó nhận lại táo từ hai cô bé, ba người họ cầm những quả táo đã trao đổi, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa có vẻ buồn cười.

Tặng táo cho giáo viên xong, An Vu lại đi tới lớp 11A12, tặng cho Chu Linh một quả táo.

Khi nhận được táo của An Vu, Chu Linh đã kinh ngạc vô cùng.

An Vu mình cười chúc cô ấy "Bình bình an an".

Khóe mắt Chu Linh bỗng chốc đỏ hoe, đây là quả táo đầu tiên cô ấy nhận được từ khi lên cấp ba.

Chu Linh nghẹn ngào chạy về phòng học, lấy quả táo duy nhất mà mình chuẩn bị đặt vào tay An Vu.

"Đây là một cái quả táo nến, cảm ơn cậu nhé An Vu."

Sau khi tặng táo cho gần hết những người mà mình muốn tặng, trong ngăn bàn của An Vu chỉ còn lại vỏn vẹn hai ba quả. Đó là đồ cô chuẩn bị để cho đỡ xấu hổ trong những trường hợp ngoài ý muốn, chẳng hạn như có người lạ tặng quà.

Và đống trái cây dự phòng này đã phát huy tác dụng khi Tống Kỳ Thành xuất hiện.

Nói thật lòng, khi Tống Kỳ Thành tìm tới đây, An Vu đã cực kỳ bất ngờ.

Bởi vì từ lần trước khi cậu ta nói mấy lời khó hiểu kia, hai người cũng không tiếp xúc với nhau thêm nữa. Ban đầu cậu ta còn lên mạng xã hội tìm cô để trao đổi về mấy câu hỏi môn toán, nhưng từ khi An Vu đạt hạng nhất trong bài thi khi trước, cậu ta không hề gửi cho cô bất cứ tin nhắn nào nữa.

Chẳng bao lâu Giang Sóc đã hay tin về Tống Kỳ Thành.

Anh thấy hai người đứng ở trước cửa không biết đang nói chuyện gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tiền Đạc Hâm đưa tay chộp quả táo trên bàn Giang Sóc, há miệng cắn một miếng.

Vừa cắn vừa tấm tắc thành tiếng "Hình như tên nhóc kia còn chưa từ bỏ đâu, lại còn dám tới đây tác oai tác quái dưới đất vua nữa!"

"Ha ha ha, em gái An Vu còn đáp lễ cho người ta kìa, một quả táo to đùng luôn."

Cậu ta ríu rít thuật lại sự việc đã chứng kiến.

Thấy Giang Sóc im lặng không buồn lên tiếng, miệng cậu ta lại bắt đầu ngứa đòn:

"Cậu thì sao, Sóc, cậu có nhận được táo không thế?"

"Mau để tôi nhìn xem, quả táo của cậu có to hay không, đỏ hay không, ngọt hay không, có đẹp như quả táo của Tống Kỳ Thành không?"

"Này, đừng nói cậu không nhận được táo của người ta đấy chứ?"

Sắc mặt Giang Sóc cực kỳ xấu, như bầu trời đã nổi bão ba ngày ba đêm, âm trầm tới mức đáng sợ.

"Mau cút ngay cho ông!"

Tiền Đạc Hâm ôm quả táo chuồn mất.

"Vua" của đất này nổi giận rồi, ôi đáng sợ quá đi!

An Vu chỉ nói chuyện khách sáo với Tống Kỳ Thành đôi câu.

Khi xoay người quay lại lớp học, cô dường như cảm thấy có một ánh mắt như thiêu như đốt đang đổ dồn về phía mình.

Tấm lưng bắt đầu tê rần, An Vu không kìm lòng nổi mà ngước mắt.

Trong một góc phòng học, Giang Sóc đang lười biếng ngồi ở chỗ của mình.

Như một buổi tập huấn quân sự, một hàng dài toàn là táo được xếp ngay ngắn trên bậu cửa sổ bên cạnh bàn của anh.

Giang Sóc đang cúi đầu, anh không hề nhìn cô.

Không biết vì sao, cô bỗng cảm thấy hơi chua xót và mất mát.

Trước nay anh vẫn luôn được chú ý như vậy.

An Vu lấy ra một quả táo lớn từ trong cặp sách.

Hình dáng của quả táo này rất đẹp, ngay cả cuống táo cũng thẳng tắp, lớp vỏ không có lấy một chút khuyết điểm nào, chỉ có hoa văn tự nhiên của trái cây, để thuận tiện cho việc bảo quản, người thương lái đã bôi một lớp sáp mỏng bên ngoài, trông giống như một viên hồng ngọc, đẹp không tưởng tượng nổi.

An Vu đã giữ lại quả này ngay từ lúc bắt đầu tặng táo.

Trái tim nhỏ đập thình thịch, An Vu không có thói quen chủ động, vừa cảm thấy do dự lại vừa có chút khẩn trương.

Thật là kỳ lạ quá đi, vừa nãy khi cô đáp lễ cho Tống Kỳ Thành, bên ngoài có mấy cậu nam sinh nghịch ngợm huýt sáo trêu bọn họ. Khi đó trong lòng cô cũng không có gì căng thẳng, vô cùng bình tĩnh và thản nhiên. Nhưng bây giờ trái tim lại bồn chồn như dính phải lửa, nảy từng nhịp như muốn nổ tung.

An Vu hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy khỏi vị trí ngồi của mình.

"Giang Sóc"

Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo truyền vào từ bên ngoài, động tác của An Vũ dừng lại, tất cả mọi người trong lớp đồng loạt nhìn về phía ấy.

Trình Bạch Hủy cất bước, nhẹ nhàng chạy vào trong lớp, cô ta một chiếc áo khoác len màu trắng như tuyết.

Cô ta đứng ở trước mặt Giang Sóc, đưa cho anh quả táo mà mình đã chuẩn bị từ trước: "Tặng cậu này!"

Chiếc hộp trong suốt tinh xảo tỏa sáng, các dải ánh sáng lấp lánh chiếu lên lớp đệm quà và quả táo bên trong, trông vô cùng lộng lẫy.

"Tớ chọn quả này lâu lắm đó, đây là quả táo được đặt làm riêng của của Thejh vào dịp Giáng Sinh, trông cũng đẹp đấy chứ nhỉ?"

Giang Sóc mặt lạnh như tiền, nhẹ nhàng liếc nhìn một cái.

Cho dùng được đóng gói bởi bao bì sang trọng và tinh tế, ở trong mắt anh, nó cũng chỉ là một quả táo bình thường.

Giang Sóc không thích ăn táo, nhưng năm nào anh cũng nhận được cả núi táo như vậy. Nếu như đưa tận tay, anh sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng chúng lại lập tức xuất hiện trên mặt bàn anh như có ma thuật. Hơn phân nửa số táo này đều đổ hết vào bụng Tiền Đạc Hâm.

Giang Sóc không nói gì, anh không nói có nhận hay không, tầm mắt lại nhàn nhạt nhìn về phía đằng xa.

Vài giây sau, anh duỗi tay nhận lấy quả táo của Trình Bạch Hủy. Sau đó lại lấy một quả bên cạnh cửa sổ đưa cho cô ta: "Cho cậu này."

Trình Bạch Hủy bỗng cảm thấy vui mừng khó tả: "Tặng tớ sao?"

Cô ta vội vàng nhận lấy ngay: "Cảm ơn cậu!"

Thấy Giang Sóc đưa cho mình một cái quả táo, Trình Bạch Hủy mừng không tả nổi, anh chưa bao giờ tặng táo cho nữ sinh trong trường, chẳng lẽ cô ta là người đầu tiên sao?

Khi Giang Sóc duỗi tay nhận lấy quả táo của Trình Bạch Hủy, An Vu cũng đã xoay người không nhìn.

Có bao nhiêu cô gái tặng táo cho anh như vậy, anh cũng chẳng thiếu thốn gì một quả của cô.

An Vu lại nhét quả táo vào trong hộc bàn lần nữa, tiếng nói chuyện vô cùng xôn xao náo nhiệt, các bạn học chăm chăm nhìn về phía góc phòng xem náo nhiệt, An Vu lại như một Bồ Tát nhỏ tâm lặng như nữa, làm như chẳng có chuyện gì liên quan đến mình mà rút ra một bài văn.

Bút mực đen chảy ra một chấm đen nhỏ trên giấy, vết mực dần dần lan rộng, cô không tập trung học được nữa, trong lòng vô cùng chua xót.

Khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên suy sụp.

Cô bỗng phát hiện ra, hình như cô đang cảm thấy đau lòng.

Trình Bạch Hủy cầm quả táo trong tay, vô cùng hứng khởi rời đi.

Tiền Đạc Hâm nghẹn họng, cậu ta đờ đẫn chẳng nói gì, trông có vẻ rất không vui. Cuối cùng, cậu ta mở miệng nói: "Không phải chứ! Giang Sóc này! Cậu cứ như vậy mà bỏ quả táo tôi tặng cậu đi hay sao chứ? Cậu không nghĩ tôi sẽ đau lòng hay sao hả?"

"Tôi cũng đâu có ăn."

Giọng nói của Giang Sóc vô cùng lười nhác, nhận được nhiều táo như thế này, anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Tiền Đạc Hâm vẫn còn khá tò mò, cậu ta hỏi: "Sao cậu lại nhận táo của nữ thần Trình Bạch Hủy thế?"

Anh đã bao giờ nhận đổ mà Trình Bạch Hủy tặng đâu? Nếu cậu ta nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên!

Ý cười trong mắt Giang Sóc vô cùng lạnh lẽo: "Ai nói tôi không được nhận táo của người khác vậy hả?"

Tiền Đạc Hâm gật đầu phụ họa, có lý, có lý. Sao cậu ta lại không cãi được chứ nhỉ?

À mà...

Đâu có ai nói cậu ta không cho anh nhận đâu?