Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 46




An Vu cầm bài thi tới văn phòng, phòng học lớp số 8 ở phía tây, phải đi qua bốn dãy lớp học khác nhau, nối liền với văn phòng giáo viên và lớp thực nghiệm. Khu nhà dạy học lúc tan tầm đầy tiếng bàn tán xôn xao.

"Kẻ ngu dốt thì cũng nên tự biết thân biết phận một chút chứ, kết quả thi đã thấp thành cái dạng ấy rồi mà vẫn còn mặt mũi ngồi trong lớp của chúng ta sao?"

An Vu đứng ngoài hành lang nghe được giọng của Tống Băng.

"Tuần sau hôm nào lớp ta cũng phải tham gia thi thử, chị mau đứng mà viết bài đi, không vào được hạng hai mươi của lớp thì cứ đứng mà học."

"Chu Linh, Chu Linh... mẹ chị thật đúng là biết lựa tên cho chị nhỉ, vừa có "heo" vừa có "không"(1), người nghèo quả nhiên vô văn hóa."

An Vu dừng bước.

Là Chu Linh.

"An Vu tới à?"

Giọng của Bùi Hưng Nhân vọng ra từ trong văn phòng.

An Vu hoàn hồn, đứng ngoài cửa đáp lại một tiếng.

Bây giờ là lúc tan học, trong văn phòng toàn là thầy cô giáo, thấy cô tới, các thầy cô đều ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

"Đây là cô bé đạt hạng nhất trong kỳ thi vừa rồi có phải không?"

"Là em ấy đấy." Bùi Hưng Nhân cười khờ khạo, khóe miệng cong đến tận mang tai.

Mấy ngày nay ông ấy rất vui, bởi vì kết quả thi của lớp tám đợt này có tiến bộ quá lớn, nhóm lãnh đạo của trường cứ trông thấy ông ấy là khen ngợi không ngớt, Bùi Hưng Nhân cũng được nở mày nở mặt một lần.

Văn phòng giáo viên rất thích nói chuyện phiếm, An Vu đã là nhân vật chính trong cuộc nói chuyện của bọn họ suốt mấy ngày nay.

Kết quả học tập của học sinh chính là thước đo để đánh giá trình độ của giáo viên, điều này khiến thầy cô lớp thường như bọn họ hay bị giáo viên lớp thực nghiệm lấn át trong các buổi chuyên đề. Vậy mà lần này lớp hỗn hợp xuất hiện một học sinh đứng nhất, thầy cô đều vui mừng ra mặt.

"Vẻ ngoài cũng xinh xắn đấy chứ." Cô giáo khen cô một câu, sau đó xoay người tiếp chuyện với thầy giáo một bên cạnh.

"Thông minh, chăm chỉ, xinh đẹp, lại còn ngoan ngoãn, cô giáo Tống Băng, cô nói xem có phải đầu óc cô bị hỏng không vậy? Mầm non tốt thế này mà còn không trân trọng hay sao chứ?"

"Đâu phải lúc nào cô ta cũng như vậy đâu."

"Cũng phải, trong mắt chỉ có mỗi tiền mà thôi."

Cô giáo nọ chỉ vào vị trí cách vách, thấp giọng mắng mỏ: "Nghe nói người ta còn đang trong thời gian tập huấn, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?"

"Lớp số 12 có kết quả thi tệ như vậy, cô ta chắc cũng nổi cơn tam bành, nhưng chỉ có thể lôi học sinh ra trút giận mà thôi."

"Trời ạ, sao cô ta lại không nghĩ rằng phương pháp dạy học của mình có vấn đề gì đó chứ, còn nói cái gì mà hình thức quản lý lớp mới do cô ta nghĩ ra sao? Cách giáo dục bằng đòn roi kiểu này, không phải học sinh sẽ khổ lắm sao. Nhóm lãnh đạo trường cứ mặc kệ cô ta như vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có ô dù thì người ta có thể để mình tác oai tác quái hay sao? Tôi nghe nói cô ta cũng có chút ít quan hệ."

"Thật hay giả vậy?"

Bùi Hưng Nhân không tham gia vào cuộc bàn tán của bọn họ.

Ông ấy tập trung nói chuyện với An Vu, đầu tiên là khen ngợi thành tích học tập của cô, sau đó lại quan tâm, hỏi han tình hình sinh hoạt của cô gần đây.

"Đây là phần thưởng mà thầy dành cho em."

Bùi Hưng Nhân mở ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp đựng đồ, chiếc hộp này được làm bằng nhựa trong suốt, nhìn từ bên ngoài vào cũng có thể thấy rõ món đồ ở bên trong.

Tất cả đều là sách tham khảo của chương trình lớp mười một.

Bùi Hưng Nhân cũng không biết mua cái gì, ông ấy vẫn luôn cảm thấy tri thức mới là món quà tuyệt vời nhất, vì thế đã dò hỏi giáo viên phụ trách các bộ môn khác, căn cứ vào tình trạng học tập của An Vu rồi mua sách tham khảo mà bọn họ đề cử.

Cô giáo ngồi ở bàn bên cạnh nói đùa rằng: "Thầy Bùi à, thầy nhìn đi, phần thưởng thế này đúng thật là đáng sợ, làm gì có học sinh nào thích dạng quà thế này chứ?"

Các thầy cô trong văn phòng đều cười rộ lên.

"Đáng sợ lắm sao..." Bùi Hưng Nhân tỏ vẻ rất khó hiểu.

An Vu cũng cười cong cả mắt, cô gật đầu nói: "Cảm ơn thầy Bùi ạ, em rất thích phần thưởng này."

"Cô bé này cũng khéo ăn khéo nói ghê, ha ha ha."

Cô không hề nói dối, cô thật sự rất thích món quà này.

Học kỳ một chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc, đề thi thử cô tự mua cũng đã làm xong gần hết, đúng lúc cần dùng tới đống sách tham khảo này.

"Thích là tốt rồi."

Bùi Hưng Nhân nghe cô nói thích thì rất vui mừng.

Ông ấy hỏi An Vu về bài thi ngữ văn, đeo kính mắt lên xem xét.

Bùi Hưng Nhân vốn muốn chỉ điểm cho cô một chút, nhưng xem xong bài thi của cô lại chẳng có gì để bới móc.

Nét chữ của cô bé này rất đẹp, câu trả lời có logic rõ ràng, bài văn có thể so cùng văn mẫu. Về cơ bản, điểm trừ đều đến từ những câu nằm ngoài chương trình dạy học, và để trả lời được những câu hỏi đó, học sinh bình thường cũng chẳng tự mày mò được.

Bùi Hưng Nhân gật gù tấm tắc, sau đó lại nhìn bài văn của An Vu.

Từ bài thi môn văn này, có thể nhận ra được nền tảng môn ngữ văn của cô rất tốt, không có bao nhiêu người có thể viết ra được bài văn đạt tiêu chuẩn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.

"Bình thường em có hay đọc tài liệu tham khảo hay sách ngoài không?"

"Có ạ." An Vu thành thật trả lời "Bởi vì trước kia bố của em là thầy giáo dạy ngữ văn, cho nên từ khi còn nhỏ em đã đọc sách tham khảo và sách văn học với bố, mưa dầm thấm lâu, dần dần đây cũng trở thành thói quen của em ạ."

Bùi Hưng Nhân vô cùng vui mừng, ông thấy cô bé này được rèn cho một thói quen tốt như vậy từ tấm bé, rồi lại nghĩ đến đám nhóc nhất quỷ nhì ma lúc nào cũng làm mình đau đầu không ngớt, ông ấy khẽ thở dài. "Bình thường em có ghi chép bài vở không?"

"Có ạ."

"Thật tốt quá." Bùi Hưng Nhân nói: "Thầy muốn mượn vở ghi của em để in ra cho các bạn một bản, có được không?"

An Vu gật đầu đồng ý.

Nội dung ghi chép trong vở của cô rất phức tạp, không có nhiều tác dụng lắm cho việc ôn thi. Tiết sau của lớp 8 là tiết tự học, cô đang định nhờ Bùi Hưng Nhân sửa sang lại vở ghi của mình một chút.

Chuông vào lớp vang lên, các thầy cô trong văn phòng vội vàng lên lớp giảng bài.

Khi An Vu ra khỏi văn phòng, cô bỗng trông thấy một bóng người vọt ra từ bên kia hành lang.

Tiếng sụt sịt kia nghe rất rõ ràng, An Vu dừng bước, từ bóng lưng kia, cô nhận ra người đang nức nở là Chu Linh.

Cô ấy đang chạy lên trên lầu, phòng học lớp 11A8 không nằm ở phía đó.

An Vu có chút bất an, lặng lẽ đi theo cô ấy.

Trên lầu là một hành lang trồng đầy hoa tử đằng, bây giờ là độ cuối thu, là cây khô khốc, chỉ còn cành cây màu nâu nhạt, mái nhà rỗng không che được nước mưa đọng lại bên dưới, gạch lát nền đã cũ, nhuốm màu vàng đất xa xưa.

Chu Linh chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau giàn hoa tử đằng, An Vu đi về phía "bức tường tâm sự" theo trực giác của mình.

"Bức tường tâm sự" cũng từng là một khu vườn bí mật trong ký ức của An Vu, là nơi để cô lẩn trốn, gặm nhấm nỗi đau trong lòng.

Thời gian trôi nhanh như chớp, từ sau khi chuyển tới lớp 11A8, tất cả mọi chuyện trong cuộc sống của cô đều diễn ra một cách suôn sẻ, đã lâu rồi cô không quay trở lại nơi này.

Trên cửa sổ sân thượng he hé mở, ánh nắng mặt trời len lỏi chiếu vào, khiến cho hành lang dài dằng dặc không quá tối tăm. An Vu đẩy cửa ra, ánh nắng chói chang chiếu vào, cô nhắm mắt lại, tìm bóng dáng của cô gái trong góc

hành lang.

Chu Linh ngồi dưới đất, vùi đầu vào cánh tay và thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.

Cô ấy đang khóc nức nở, hai cánh tay run lẩy bẩy.

An Vu đứng ở đằng xa một lát, sau đó đến gần Chu Linh, khom lưng đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy: "Lau mắt đi."

Nghe giọng của cô, Chu Linh ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đẫm lệ.

Lúc ấy mặt trời đang đứng bóng, nước mắt phản chiếu ánh sáng, sắc màu bỗng trở nên rực rỡ, Chu Linh thấy cô chẳng khác nào một nàng thiên sứ đứng trong ánh mặt trời, tốt đẹp tới mức không chân thật.

Chu Linh nhận lấy khăn giấy.

"Tớ có quấy rầy cậu không?" An Vu nhẹ giọng hỏi cô ấy.

Chu Linh lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Không đâu."

An Vu ngồi xuống bên cạnh Chu Linh.

Cô không nói gì, cũng không hỏi cô ấy lời nào. Cô biết khi người ta đang xúc động, mọi lời khuyên giải hay an ủi đều là vô dụng, có an ủi cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cho nên cô không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Chu Linh một lát.

Chu Linh khóc thật lâu, cuối cùng bình tĩnh trở lại, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe.

"An Vu, tớ sắp không chịu nổi nữa rồi."

Giống như người sắp chết được bắt được một tấm ván gỗ, Chu Linh bộc bạch toàn bộ với cô: "Cả tháng nay, hôm nào tớ cũng cực kỳ, cực kỳ cố gắng, nhưng cuối cùng tớ vẫn thi rớt."

"Phần lớn câu hỏi trong đề thi tớ đều đã làm qua rồi, nhưng vào hôm đi thi, đầu óc tớ lại trống rỗng. Tớ rất sợ hãi, tớ sợ tớ đứng chót lớp, sẽ lại bị cô Tống mắng chửi, tớ cũng rất sợ bị bạn bè cùng lớp cười nhạo."

Chu Linh vừa nói vừa rơi lệ.

"Bọn họ đều khinh thường tớ, tớ có cảm giác bản thân chẳng khác gì đứa bỏ đi cả, cô Tống nói tớ không còn thuốc nào cứu được nữa, đến chính bản thân tớ cũng cảm thấy tớ chẳng thể nào thi tốt được, mây đen và vận rủi lúc

nào cũng vây quanh tớ, tớ có làm gì đi nữa cũng chẳng thể so với người khác."

"Tớ thật là kém cỏi, tớ thật là tồi tệ, thật thảm hại quá đi thôi."

Chu Linh đã rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, không phải cô ấy chưa từng cố gắng chút nào, cô ấy đã thật sự rất nỗ lực, cả một tháng trời ôn luyện không quản ngày đêm, thế nhưng..

Vào rạng sáng hôm thi ấy, cô ấy còn chưa vào đến cổng trường đã nôn thốc nôn tháo.

Nỗi sợ hãi như chất độc, ăn mòn trí não và trái tim Chu Linh, khiến cô ấy lo lắng đến nỗi khó mà cầm bút nổi, trong đầu tràn ngập nỗi lo lắng về kết quả tệ hại của kỳ thi.

Nhưng vận mệnh dường như luôn thích trêu ngươi, mọi điều mà ta sợ hãi và đắn đo sẽ luôn xảy đến. Trong phòng thi, tâm trí cô ấy gần như trống rỗng, nỗ lực lớn như vậy bỗng thành xôi hỏng bỏng không trong nháy mắt. Dường như đến cả ông trời đang muốn tuyên bố với Chu Linh rằng:

Từ bỏ đi, cả đời này mày cũng chỉ có thể như vậy.

Từ bỏ đi, mày đúng là một đứa bỏ đi mà.

"Chu Linh, cậu chẳng kéo cỏi chút nào, cậu rất tuyệt vời." An Vu có ý muốn an ủi cô ấy.

An Vu có thể cảm nhận được, Chu Linh sắp sụp đổ rồi, bởi vì những lời phê bình mà cô ấy gặp phải lúc này, cô cũng đã trải qua hết thảy.

"Không, tớ rất kém cỏi." Chu Linh lắc đầu: "An Vu, tớ không chỉ là đứa kém cỏi, mà nội tâm của tớ còn rất xấu xí, tớ không hề tốt như cậu tưởng tượng đâu, bởi vì..."

"Bởi vì tớ đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với cậu."

Khi An Vu bị cả lớp cũ cô lập, khổ sở trăm bề, Chu Linh đã không kiên định đứng ra bảo vệ cô. Hơn nữa An Vu có điều không biết, cô ấy tiếp cận và hỏi han, quan tâm cô đều là vì mục đích khác. Bởi vì khi trước, Chu Linh là người bị khinh thường nhất lớp. Sự xuất hiện của An Vu đã thu hút phần lớn sự công kích từ người khác, vì vậy khi hoàn toàn cô lập An Vu, thái độ của đám người trong lớp đối với cô ấy đã dịu đi không ít.

Cảm giác áy náy như đi trên băng mỏng và nỗi sợ hãi vô bờ, cô ấy vô thức muốn hỏi thăm An Vu. Trong lòng Chu Linh vô cùng mâu thuẫn, cô ấy thông cảm cho hoàn cảnh của cô, nhưng lại chỉ ước sao cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy.

Các người cứ bắt nạt An Vu đi, để yên cho tôi.

Nhưng thiên nga mãi mãi là thiên nga, chắc chắn sẽ có một ngày thoát khỏi nơi đầm lầy.

Sau khi An Vu rời đi, đám người trong lớp lại trở về với quy luật cũ. Vị trí "kẻ bị bắt nạt" lại về tay Chu Linh, có muốn tránh cũng không thể tránh nổi.

"Thật lòng xin lỗi, tớ đã từng rất ích kỷ, tớ nghĩ rằng chỉ cần có người đứng ra làm khiên chắn cho tớ, những ác ý kia sẽ không nhắm về phía tớ nữa, nhưng tớ đã sai rồi."

"Tớ không hề tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, tớ lợi dụng sự cảm thông của cậu, khiến cho cậu phải tới bữa tiệc tối của Trình Bạch Hủy. Thật ra cậu ta không hề tới tìm tớ, là tự tớ chủ động đưa ra ý kiến, bởi vì tớ muốn dùng chuyện này để tranh công, hòng lấy lòng mấy người đó."

An Vu ngước mắt nhìn, cô nghe cũng không hiểu được mấy phần.

"Trình Bạch Hủy mời cậu tới tiệc sinh nhật là vì cậu thi được hạng nhất, trở nên nổi bật hơn cậu ta, cậu ta muốn cho mọi người biết gia cảnh của hai người có sự chênh lệch lớn ra sao, cậu ta muốn dành lại thế thắng."

"Còn nữa.." Chu Linh run lẩy bẩy, lại nói tiếp: "Còn nữa, hình như cậu ta cũng biết Giang Sóc thích cậu."

"Giang Sóc không tới tiệc sinh nhật của cậu ta, nhưng nếu cậu đi, nhất định cậu ấy cũng sẽ có mặt."

An Vu sửng sốt.

Cho nên khi cô bị Chu Nghị bắt nạt, sự xuất hiện của Giang Sóc đương nhiên cũng chẳng phải vô duyên vô cớ. Chính bởi vì cô, anh mới có mặt ở chỗ đó.

"Tớ cứ ngỡ rằng nếu làm cậu ta vui vẻ thì sẽ lấy lòng được cậu ta, thật lòng xin lỗi, An Vu à..." Chu Linh khóc nấc lên: "Tớ chính là một kẻ ích kỷ, lòng dạ tăm tối, là một đứa phế vật bỏ đi."

Chu Linh tiếp tục mắng chửi bản thân, lúc này cô ấy cực kỳ căm hận bản thân mình.

"Chu Linh, cậu không nên gánh vác hết mọi trách nhiệm lên người mình như thế." An Vu không nỡ nhìn cô ấy tự trách như vậy, cô dịu giọng nói: "Những người khác cũng làm sai."

"Nếu như không thay đổi được người khác, cậu có muốn thử đổi một nơi khác không?" Cô nghĩ một lát rồi nói: "Giống như tớ và Trình Du Ninh ấy."

An Vu chưa từng cảm thấy hối hận về chuyện chuyển lớp, đây chính là quyết định chính xác nhất mà cô từng đưa ra. Ở lớp 11A8, cô gặp được bạn học hòa ái và chủ nhiệm lớp tận tình, có trách nhiệm, gặp được những người bạn tôn trọng lựa chọn của nhau. Khi đưa ra quyết định này, cô như có được một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng Chu Linh không phải An Vu, cô ấy chần chừ một lát, sau đó khẽ lắc đầu.

"Nhưng tớ và các cậu không giống nhau, tớ không thể chuyển lớp."

An Vu không nói gì.

Cô đưa ra lời khuyên, nhưng bất cứ ai cũng là một cá thể độc lập, có suy nghĩ của riêng mình, cô không thể can thiệp vào cuộc đời và quyết định của người khác.

"Thật lòng xin lỗi An Vu, vì tớ đã từ chối que kẹo của cậu."

Vào thời điểm cô bị cả lớp đối lập, cô ấy đã đứng đối diện với cô,

Sau đó từ chối cô.

Chu Linh biết, từ khi từ chối que kẹo của An Vu, cô ấy đã mãi mãi mất đi cơ hội trở thành bạn bè của cô.

An Vu khẽ mím môi, im lặng không nói lời nào.

Bởi vì cây kẹo bị từng chối kia, cũng từng là một sợi dây liên kết mà cô đã chìa ra, nhưng không nhận được lời hồi đáp.

Nhưng cô cũng chẳng so đo.

Bởi vì hiện tại, cô đã có thật nhiều, thật nhiều kẹo, còn có cả...

Chocolate nữa, chocolate đủ màu đủ vị.

Suy nghĩ bị dẫn dắt đi xa, hình ảnh cậu thiếu niên rời đi với nụ cười tinh nghịch bên môi như đang hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt. Với chiếc túi nhỏ nặng trịch, ánh mắt An Vu nhu hòa trở lại.

Cô móc ra từ trong túi một viên chocolate, đưa ra trước mắt Chu Linh.

"Vậy lần này cậu sẽ nhận chứ?"

Chu Linh nhìn chằm chằm viên chocolate kia, nước mắt bỗng lã chã rơi.

Mùa thu cất bước rất vội vàng, bất tri bất giác, nhiệt độ ngoài trời càng lúc càng thấp, trận tuyết đầu mùa năm nay bỗng đổ xuống Đại An.

Những bông tuyết phương bắc rơi dày đặc, chỉ trong chốc lát, những thân cây đã phủ một màu trắng xóa. Toàn trường náo động, đám nam sinh lao xuống sân trường, vo bóng tuyết trên mặt đất.

An Vu mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trong phòng học có máy sưởi, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rực lên vì nóng.

"An Vu, Du Ninh, mau ra đây ngắm tuyết đi." Chu Noãn Xu hứng thú bừng bừng mà lao vào phòng học.

Thấy Trình Du Ninh không ở chỗ ngồi của mình, Chu Noãn Xu kéo An Vu đi ra ngoài.

Cửa lớp vừa mở ra, một đợt gió lạnh như băng bỗng phả vào mặt, khiến cho cô lạnh tới mức phát run.

Khi ngẩng đầu lên nhìn, An Vu bỗng ngây người trước cảnh sắc trước mắt.

Lớp tuyết dày như lông ngỗng xào xạc rơi xuống đậu trên nhánh cây ngô đồng, tựa như dệt một tấm chăn tuyết, phủ lên chạc cây càng lúc càng dày.

Phủ trắng khắp đất trời, quả thực rất đẹp.

Nam Kiều có vĩ độ thấp, nhiệt độ mùa đông cũng không lạnh lắm, chỉ khi tới độ giữa đông, An Vũ mới có thể trông thấy một hai đợt tuyết rơi. Cô chưa từng thấy trận tuyết rơi nào lớn như lúc này. An Vu cực kỳ vui vẻ, cô vươn bàn tay nhỏ, khẽ chọc vào lớp tuyết bám vào lan can.

Thật là lạnh, cô sờ vào mà run cả tay.

Ra khỏi phòng học vội quá, cô cũng quên cả mặc áo khoác.

Đang nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đứng ở phía sau mình.

An Vu vô thức xoay người, một bóng người cao lớn cúi thấp xuống, theo sau là chiếc áo khoác quen thuộc của cô.

An Vu ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của người nọ.

Giang Sóc đứng ở sau lưng cô, ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía cô, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.

"Chưa nhìn thấy tuyết bao giờ sao, sao lại hưng phấn như vậy?"

Chiếc áo khoác đang khoác trên người An Vu là của cô.

An Vu khẽ thở phào, có rất nhiều nữ sinh ngắm tuyết trên hành lang, trong lúc nhất thời, An Vu còn tưởng rằng chiếc áo trên người mình là của Giang Sóc. Nếu như vậy thì thật đúng là rêu rao cho người khác biết.

Dường như cũng biết cô đang nghĩ gì, giang hai tay Giang Sóc đút vào trong túi quần, anh ngẩng đầu, thờ ơ cười một cái: "Mơ đẹp thế, anh đây cũng sợ lạnh đấy nhé!" Trái tim khẽ run lên, An Vu ngây ngốc ngẩng đầu: "Hả?"

Anh rũ mắt liếc cô một cái, không đáp lời nào.

Giang Sóc tùy ý nắm lấy một nắm bông tuyết ướt đẫm, cậu thiếu niên thở nhẹ, tạo ra một luồng sương trắng mỏng tang, giống như sương mù đọng lại trên đỉnh núi cao.

Khuôn mặt nghiêng của anh ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc, với chiếc mũi cao thẳng, khuôn lông mày đẹp như tạc và đôi mắt sâu thăm thẳm, đường nét đĩnh bạt mà lại đẹp tuyệt vời, giống như một cuộn tranh được chấp bút bởi một người thợ điêu luyện.

Anh nhướng mày hỏi cô: "Thích tuyết tới vậy sao?"

An Vu gật gật đầu: "Ở Nam Kiều rất khó gặp được tuyết lớn."

Nam Kiều chỉ có những đợt tuyết nhẹ, bông tuyết vừa rơi trên mặt đất đã tan ra, không thể hóa thành cả một trời trắng xóa.

Có tiếng ồn ào phát ra phía sân trường, đám học sinh xôn xao chạy xuống tầng dưới để đuổi bắt và đùa giỡn ở khắp sân trường, những quả cầu tuyết được ném qua lại như những quả lựu đạn nhỏ.

Hôm nay An Vu đã dùng chun buộc tóc màu đen búi một búi tóc thật đáng yêu, vài sợi tóc mai khẽ bung ra, bị gió thổi bay lất phất.

Bàn tay nhỏ của cô bám vào lan can, cô nhìn xuống phía dưới, đôi mắt sáng như sao, dáng vẻ vô cùng ngây thơ và thuần khiết.

Giang Sóc nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ tròn tròn trước mắt, trái tim nóng bừng bừng.

Anh cong môi hỏi: "Nếu thích như vậy, hay là xuống đó nghịch tuyết chút đi"

An Vu lắc đầu nói: "Không được, tớ không thích chơi ném tuyết."

An Vu nhớ rõ, lần duy nhất cô chơi ném tuyết là khi còn học tiểu học, khi đó khu cô ở có một trận tuyết lớn, bố cô đã tổ chức cho các bạn nhỏ đi tới sân thể dục chơi.

Đám con trai thời còn nhỏ rất bướng bỉnh, không biết nên biểu đạt sự yêu thích ra sao, thích cô bé nào cũng giở đủ trò trêu chọc, đùa nghịch. Vì thế ngày đó có rất nhiều cậu bé dùng bóng tuyết ném cô.

An Vu còn chưa kịp làm xong quả cầu tuyết đã bị đám con trai trong lớp vây xung quanh mà ném, bông tuyết rơi vào cổ từ khe áo bông, lạnh không chịu được.

Cô vừa đau, vừa lạnh lại vừa ấm ức, nên đã ngồi xổm tại chỗ mà khóc lớn.

Từ đó về sau, cô không dám chơi ném tuyết nữa.

Giang Sóc cười nói:

"Sợ bị người ta ném à?"

An Vu gật đầu.

"Biết rồi." Giang Sóc đút tay vào trong túi áo khoác, tỏ vẻ không để ý mà tiếp lười: "Đúng là công chúa nhỏ, một chút ấm ức cũng không chịu nổi."

An Vu khá tức tối, cô biết ngay mà. Nếu như đi chơi ném tuyết, Giang Sóc nhất định sẽ như đám con trai hồi bé, dùng cầu tuyết ném cô tơi tả.

Anh như vậy là hư lắm, rất chi là hư luôn.

Còn lâu cô mới để cho anh thực hiện được ý đồ xấu này!

An Vu khẽ rùng mình, tuy rằng đã mặc áo khoác, nhưng bên ngoài vẫn cực kỳ lạnh lẽo.

An Vu quấn chặt lấy áo khoác, lách qua người anh, xoay người trở về phòng học.

Khi hai người đi ngang qua nhau, Giang Sóc bỗng nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của cô.

Giang Sóc nhét cho cô một hộp sữa dâu tây "lạnh phỏng tay" vào lòng bàn tay cô.

Anh thu tay về, lười biếng cất giọng nói, "Không bỏng đâu mà sợ, công chúa điện hạ à."