Kẹo Đường

Chương 20: Lớp phó học tập




Vừa vào đến lớp học mọi người ở trong lớp đã thì thầm, bàn tán không ngừng. Tâm điểm chính là Ngân Tâm và Tư Thần, mọi ánh mắt đều hướng về hai người. Cô vì vừa lo lắng, vừa ngại mà chẳng dám nhìn thẳng vào ai, từ đầu chỉ cúi đầu xuống đất không nói gì.

Ở dưới mọi người đều náo nhiệt, hào hứng vô cùng. Mấy lời thì thầm bàn tán của các bạn vừa đủ để cô và Tư Thần nghe rõ, đại khái chính là có rất nhiều thắc mắc.

"Sao nghe bảo là chỉ có một người thôi mà, sao bây giờ lại có tới hai người vậy?"

"Ây, cô bạn kia lúc sáng có gặp qua rồi, giờ mới biết là học sinh mới của lớp mình. Nhưng sao cậu ấy cứ cúi đầu xuống vậy?"

"Bạn nam bên cạnh là ai vậy ta? Đẹp trai quá!"

"Có khi nào là hai anh em không ta? Nhìn họ cũng có chút giống nhau."

Cô Trần cố gắng ổn định lại lớp học, rồi mới bắt đầu giới thiệu hai người với lớp: "Hai em giới thiệu mình với các bạn chút đi."

"Chào mọi người, tớ là Tư Thần, rất vui được làm quen."

"..."

Nhìn thấy người đứng bên cạnh mình yêan ắng đến lạ, biết cô vẫn có chút nhát nên Tư Thần hạ thấp đầu nói nhỏ vào tai cố trấn an: "Không sao, chào hỏi đi."

"Chào... chào các cậu, tớ tên là Ngân Tâm."

"Chào hai cậu!" Mọi người ngồi ở phía dưới đều đồng thanh chào hỏi lại với hai người, ai cũng mỉm cười rất vui vẻ, thái độ rất hoan nghênh chào đón hai người bạn mới.

"Đến lúc nên sắp xếp chỗ ngồi cho hai em rồi, ở bàn cười vẫn còn để trống, nhưng cũng không thể để hai bạn ngồi cùng nhau được. Học sinh mới thì cần phải có bạn cùng bàn hướng dẫn và giúp đỡ."

Cô Trần đang khá suy tư, một lát sau liền đặt lên mắt về phía bàn gần cuối của lớp, là bàn học của hai anh em nhà Hoài Du và Quỳnh Châu. Cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định, cô vui vẻ nói: "Hay là vậy đi, Hoài Du em xuống dưới cùng ngồi đi, Tư Thần em xuống ngồi cùng Hoài Du, còn Ngân Tâm em xuống ngồi cùng Quỳnh Châu nhé!"

"Vâng ạ!" Cả hai đồng thanh đáp.

Vừa hay quyết định của giáo viên lại đúng ý cô và Quỳnh Châu. Dù sao ở đây cô chỉ quen mỗi Quỳnh Châu và Hoài Du, có điều ngồi với Hoài Du cũng không được hay cho lắm, vậy nên ngay từ đầu cô đã mong muốn được ngồi cùng Quỳnh Châu. Y thì khỏi phải nói, ánh mắt mừng rỡ, gương mặt hài lòng hướng về phía cô.

Còn anh thì dường như lại có vẻ không chấp thuận cho lắm! Có điều cũng không thể từ chối được vì anh không có lý do để ngụy biện, dù sao tránh xa khỏi nhóc Quỳnh Châu cũng là một ao ước của anh, có điều không gần giống như ý anh.

"Bây giờ thì chúng ta sẽ đến phần bầu chọn cán bộ lớp. Các chức vụ còn lại cô nghĩ nên giữ nguyên vì đã thích hợp rồi, chỉ có mỗi chức vụ lớp trưởng thì buộc phải đổi, nếu để như năm ngoái thì tình trạng lo chúng ta sẽ sa sút hơn cho xem." Cô Trần vừa nói vừa liếc mắt nói với chất giọng châm chọc.

Khỏi phải hỏi cũng biết lớp trưởng năm ngoái chính là Lạc Hoài Du. Ngoài cái mã đẹp trai, thông minh ra thì chẳng quản lí hay giải quyết được vấn đề gì. Năm ngoái, cô Trần cứ ngỡ thành tích của anh xuất sắc như vậy, có lẽ sẽ làm tốt được chức vụ lớp trưởng, ban đầu còn rất tự tin mà giao phó lớp lại anh, nào ngờ cách anh làm lớp trưởng đã chính thức phá vỡ sự tự tin ban đầu của giáo viên Trần.

Anh không hề làm được việc một chút nào, nếu lớp ồn vào giờ truy bài anh để mặc lớp ồn mà chẳng hề lên tiếng câu nào, ngược lại chỉ tập trung vào mỗi mấy bức tranh của mình, phải chờ đến khi lớp phó học tập nhắc nhở thì anh mới lên tiếng giữ trật tự một cách qua loa nhất có thể. Mỗi khi lớp có hoạt động nào, anh đều chẳng để tâm, thậm chí khi cô Trần hỏi đến anh cũng rất ngốc nghếch nói không biết gì hoặc là không nghe tới, mọi chuyện đều phải đến tay lớp phó học tập và lớp phó văn thể mỹ tiến hành. Đến lúc kiểm tra bài tập về nhà của các bạn anh cũng lười kiểm, đến anh cũng phải đợi đến đích thân lớp phó học tập đi kiểm tra thì mới lấy vở ra làm. Hoàn toàn là thiếu trách nhiệm từ đầu đến cuối.



Vậy nên chỉ nhiều đó thôi là cô Trần cũng muốn suy sụp ngang vì mỗi lần anh vô tâm đến lớp rồi. Cô quyết định là năm nay phải lập tức thay lớp trưởng liền, không thể phải mất mặc lần nào trước mặc những chủ nhiêm khác nữa, càng không để lớp đi vào con đường mù mịt được.

"Năm nay giao chức lớp trưởng giao cho Nhã Tịnh đi!"

"Nhưng Nhã Tịnh đang làm lớp phó học tập mà cô."

"Cứ giao cho một bạn khác, Nhã Tịnh rất thích hợp để làm lớp trưởng, chà để cô xem nào..." Cô Trần vừa nói vừa nhìn vào từng thành tích của từng người trên bộ hồ sơ, vừa hay đã phát hiện ra một đối tượng rất phù hợp "Để Ngân Tâm Tâm giữ chức phó học tập nhé! Thành tích của bạn là xuất sắc nhiều năm liền đấy! Nói ra thì Ngân Tâm ngang ngửa với thực lực của cựu lớp trưởng chúng ta đấy!"

Rõ là cô Trần hình như không có thiện cảm với anh nhỉ? Không phải là trêu ghẹo thì cũng chính là châm biếm anh! Rõ ràng là ban đầu cô tự tin giao chức lớp trưởng cho anh kia mà, đâu phải anh xung phong hay là dành dựt với ai đâu chứ! Chủ nhiệm Trần à, mong cô tha cho, em cũng đâu cố ý đắc tội cô đâu chứ!

Anh chỉ biết thở dài bất lực, thầm nuốt uất ức vào trong. Rõ ràng mình cũng là nạn nhân mà, ngay từ đầu anh cũng không xung phong. Thật ra anh cũng biết mình sai, nhưng vốn đã là bản tính thì sẽ khó mà sửa, căn bản thì là kiểu người vô tư vô lo, đưa anh vào thế này cũng là làm khó cho anh rồi.

Ngân Tâm vẫn đang bày sách vở ra bàn chưa hiểu chủ nhiệm đang nói đến vấn đề gì, cho đến khi chủ nhiệm đề cập đến tên mình cùng lúc đó mọi ánh mắt đều chỉ về hướng mình, cô ngẩng đầu ngơ ngác.

Cô nhích người lại gần Quỳnh Châu hỏi cô bạn: "Có chuyện gì thế?"

"Chủ nhiệm đề cử cậu làm lớp phó học tập."

"Ngân Tâm em thấy sao?"

"Dạ?"

Cô vẫn rất ngơ ngác hoang mang về vấn đề này, có phải là mình đã nghe lộn không? Hay là trong lớp còn ai tên Ngân Tâm nữa?

Mà hình như là không phải rồi, chủ nhiệm Trần là đang hỏi ý kiến của cô rồi kìa.

Ngân Tâm từ trước giờ vốn không tin vào khả năng quản lí và dẫn dắt này của mình, cô là người hướng nội, lại mắc chứng sợ đám đông, cô không giỏi giao tiếp, càng không giỏi giải quyết vấn đề lớp học. Cô vẫn nhớ có lần cô được giao chức vụ phó học tập, vì tính tình nhút nhát lại cộng thêm việc trên trường bị chèn ép không ít mà cô chẳng giúp đỡ được bạn học nào. Giữ chức phó học tập mà mỗi lần có người đến tìm cô lại tìm nơi trốn, dẫu không biết là bạn học tìm có việc gì thì cô vẫn sẽ trốn đi, dù là hỏi bài hay có ý chèn ép. Lúc nào cũng sẽ là người đến lớp trễ nhất và ra khỏi lớp sớm nhất, cô không hề có ý định sẽ giúp đỡ hay giảng giải lại bài tập cho các bạn học. Không phải vì cô ích kỷ, những cô vẫn rất sợ nếu về trễ bọn đầu gấu trong trường sẽ kiếm cớ sinh sự với cô, thế nào họ cũng sẽ ép cô ở lại dọn vệ sinh thay họ, lúc đó cô sẽ trễ mất giờ làm, sẽ bị người ta đuổi, chuyện này cô đã va vào mấy lần rồi.

Kể ra thì Hoài Du và Ngân Tâm giữ chức cán bộ lớp cũng có điểm tương đồng, là đều vô tâm như nhau. Có điều ở anh là chủ động không quan tâm, vì anh biết điều anh làm không sai, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của mình và anh càng không sợ làm mích lòng bạn bè. Còn ở cô thì lại khác, có rất nhiều tác động từ bên trong lẫn bên ngoài, từ hữu hình đến vô hình, vấn đề của cô nó bắt nguồn từ cảm xúc chứ không phải là bản năng.

Một người thì sống vô tư, phóng khoáng. Người còn lại thì sống hiểu chuyện, rập khuôn.

Sau khi nhớ về mấy ký ức cũ dĩ nhiên Ngân Tâm từ chối, chỉ là cô không dám thẳng thắn, chỉ khẽ mím môi rồi lắc đầu.

Nhận ra được tâm tư của Ngân Tâm chủ nhiệm Trần vẫn không hề có ý định thay đổi ý kiến, vẫn kiên quyết nói: "Không phải từ chối, em cứ thử sức đi, nếu không hợp thì cô sẽ cân nhắc. Cô tin em sẽ làm tốt thôi."

Anh thấy khó hiểu. Rốt cuộc là chủ nhiệm Trần lấy đâu ra nhiều tự tin như thế? Anh ngồi phía dưới cũng thấy được gương mặt bất lực của cô cùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quỳnh Châu, mong có một câu nói hộ rằng cô không phù hợp. Nhưng dường như Quỳnh Châu thấy khá thoải mái về điều này, ngược lại còn đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Trần mà quay ra khuyên nhủ cô.

Ánh mắt trông đợi của chủ nhiệm Trần và Quỳnh Châu chờ lời hồi đáp từ cô khiến cô cảm thấy thật khó xử. Hết cách, cô đành gật đầu đồng ý trong một tâm trạng rối bời. Hoài Du ở phía dưới bỗng phát ra âm thanh lẩm bẩm đủ để cô nghe rõ.



"Không làm được thì thôi, đừng cố gượng ép."

"..."

Ngân Tâm im lặng không nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống suy nghĩ vài vấn đề bâng khuân.

Hoài Du đến bây giờ cũng cảm nhận được anh của năm ngoái như thế nào rồi. Hai người cùng một tình cảnh những lại khác nhau về tâm trạng, ở anh chính là im lặng chấp nhận cho có mà không hề hiện lên bất cứ tâm tư nào, còn ở cô thì lại thuộc về cảm xúc, tâm tư quá nhiều. Đương nhiên là cô có lý do để bao biện còn anh thì không.

"Không sao đâu, cậu chắc chắn sẽ làm tốt thôi Ngân Tâm à." Quỳnh Châu vui vẻ động viên cô.

Quỳnh Châu vui vẻ là vì khi để cậu giữ chức lớp phó học tập thì cô sẽ bao che cho mình mỗi khi không hoàn thành bài tập về nhà, cô lại còn có thể giúp y trong những bài kiểm tra nữa. Y càng chắc chắn vào lòng tin của mình hơn. Nhưng đó chỉ là sự tự tin ở một phía mà thôi, tương lai có kết quả ra sao cũng còn tùy thuộc vào Ngân Tâm.

Nhã Tịnh bỗng quay ra nhìn cô gật đầu mỉm cười có ý chào hỏi, Ngân Tâm chẳng biết là ai nhưng vẫn cúi đầu khẽ cười đáp lại.

Quỳnh Châu bắt gặp cảnh này, y lập tức nói lại với cô: "Này cậu có biết người ta là ai không mà chào hỏi vậy?"

"Chào hỏi là phép lịch sự tối thiếu mà. Huống chi người ta cũng chủ động trước."

"Đó là Nhã Tịnh, sẽ là lớp trưởng của chúng ta đấy. Cậu ấy là đại tiểu thư đấy, lại học giỏi nữa, ganh tị thật."

Quả nhiên cái tên như thế nào thì người cũng như vậy, cô ấy tên Nhã Tịnh giống như vẻ bề ngoài của cô ấy, vừa xinh đẹp, trầm tĩnh lại vừa tao nhã. Phải gọi là một mỹ nữ vô cùng dịu dàng, lại học giỏi nữa, thật đáng ngưỡng mộ mà.

"Cậu cũng có thể giống cậu ấy mà Quỳnh Châu."

"Thôi, học lực của mình không bằng người ta. Hay là cậu kèm cho tớ đi Ngân Tâm."

"Dĩ nhiên rồi, đó là trách nhiệm của tớ mà."

"Oa! Sao bây giờ tớ lại quay ra ganh tị với cậu rồi này lớp phó học tập ơi."

Cô một phen ngạc nhiên, hỏi lại y: "Tớ thì có gì để ganh tị đâu chứ?" Thân phận, cuộc sống của cô người ta cho dù muốn tránh cả ngàn dặm vẫn còn muốn tránh xa hơn nữa. Có gì để ganh tị chứ? Cô ước được như Quỳnh Châu còn không thể, cứ mãi như thế này cơ mà.

"Cậu vừa lương thiện lại còn giỏi giang. Dì Hoa nói với mẹ tớ rồi, chuyện gì vào tay cậu cũng có thể hoàn thành tốt nhất. Còn tớ thì không được như cậu, tớ vụng về lắm!"

"Là hoàn cảnh thôi, cậu tốt hơn vẫn là cậu đi Quỳnh Châu." Tài cán nhỏ mọn sao có thể so với đại tiểu thư chứ!

Từ nãy đến giờ cô căn bản không biểu lộ chút biểu cảm nào, gương mặt luôn ở trạng thái thoải mái nhất trên môi luôn mang theo nụ cười. Không có sự ganh tị, cũng chẳng có sự vui vẻ gì, chỉ là một nụ cười chưa đến thay đổi cơ mặt, một nụ cười nhạt nhẽo.

Nói không ganh tị thì sai, thật ra chẳng mấy ai có tâm tư đơn giản được như Hoài Du cả, chẳng ai không bị nhiễu loạn và chi phối bởi cái lợi. Mấy ai có thể tịnh tâm và sống an nhiên đâu chứ! Nhìn thấy một người tốt hơn mình, cuộc sống cũng dễ dàng hơn mình, làm sao có thể không ao ước, không ganh tị. Chỉ là từ lâu cô cũng đã hiểu được câu 'ở núi này tưởng thấp, ngắm núi nọ tưởng cao'. Sau ánh hào quang đương nhiên sẽ có góc khuất trong bóng tối. Tốt nhất là sống tốt cuộc đời mình đã, có ganh tị người khác thì cũng đâu thể là phiên bản thứ hai của họ. Ngưỡng mộ là được rồi.