Kẹo Đường

Chương 19: Ngày khai giảng




Sáng hôm sau, Ngân Tâm từ lâu đã thức dậy, cô ủi thẳng đồng phục mới mà ngày hôm qua họ đã gửi đến tận nhà. Khoảng khắc nhìn thấy bộ đồng phục mà mình luôn ao ước có thể chạm đến, ánh mắt cô như được nhìn thấy trời sao. Cô cẩn thận nâng niu từng chút một, không để nhăn nhúm. Nó đắt lắm! Cô buộc phải giữ gìn, nếu hư hỏng gì e là sẽ không có đủ tiền may lại.

Sáng nay, cô đã ra vườn tưới hoa, cô thấy vẫn còn khá sớm nên đã vào bếp phụ dì Hoa làm bữa sáng nhưng dì lại một mực không cho cô đụng vào.

"Sao vậy dì?"

"Con mau vào phòng thay đồng phục nhanh lên, một lát nữa Hoài Du và Quỳnh Châu sẽ xuống rồi, nếu còn phụ dì thì con sẽ trễ mất. Mau đi đi!"

"Vậy con vào trong, một lát sẽ ra phụ dì." Cô vâng lời đi vào trong, nhưng cũng không quên muốn ra giúp đỡ dì.

"Cái con bé này..." Đến dì Hoa cũng phải cười bất lực chào thua trước sự kiên định của cô.

Ở ngoài Quỳnh Châu và anh đã thay đồng phục xuống lầu ăn sáng cùng bố mẹ. Trên bàn ăn ngập tràn những lời dặn dò của bà chủ Lạc.

Bà vừa gắp thức ăn vừa liên tục nhắc nhở: "Năm nay cũng giống năm ngoái, buổi trưa hai con phải về nhà ăn trưa và nghỉ ngơi rồi mới đi học. Mẹ không muốn để hai đứa sống ở kí túc xá, thế nên phải về nhà. Mẹ không đến trường cùng tụi con nên nhớ phải chú ý, chào hỏi thầy cô."

"Vâng ạ."

"Hai đứa phải chăm chỉ học hành nhiều vào, đặc biệt là con đó Quỳnh Châu! Đừng có mãi mê chơi bời rồi bỏ bê nhiệm vụ học tập."

"Con biết rồi mà mẹ." Y bĩu môi đành vâng lời.

Y Như đương nhiên hiểu rõ việc Quỳnh Châu đam mê mấy cái bức tượng màu sắc sặc sở kia, suốt ngày chỉ toàn rong chơi mà bỏ bê việc học. Thành tích học tập vô cùng kém, lần nào cũng ăn điểm thấp, giáo viên phải gọi đến nhà phụ huynh nhắc nhở việc học cả mấy lần. Về chuyện này mà Y Như bà đã phải mất mặt không ít.

"Còn con nửa đó Hoài Du, tốt nhất là nên thực hiện đúng quy định của trường, đừng tưởng mình có chút thực lực thì muốn làm gì thì làm."

Về Lạc Hoài Du từ trước đến nay bà chưa bao giờ hoài nghi về thành tích học tập của anh, anh là người có thực lực, khả năng học tập đáng nể, vừa nghe giảng đã sớm tiếp thu, kiến thức không những ăn sâu vào trí não mà còn mở rộng nhiều hơn, chương trình lớp 11 anh cùng đã từng học qua, việc học tập đối với anh mà nói vốn dĩ chẳng phải là một thử thách khó nhằn gì. Chỉ có điều, con người này từ trước đến nay phóng khoáng, tự do quen rồi, là người không thích biểu hiện cảm xúc rõ ràng lên khuôn mặt, nhưng ghét thích đều rõ ràng, càng không thích bị gò bó, ép buộc vào một khuôn khổ. Những thứ anh không thích anh quyết sẽ ngó lơ và kể cả những môn học anh không thích cũng không phải là ngoại lê, đặc biệt là môn Văn học.

Thật ra anh vẫn có thể học tốt nếu anh chịu cố gắng, nhưng anh lại một mực cảm thấy nó rất nhàm chán, nhạt như nước lã, vừa nghe giáo viên phân tích vài câu thơ sâu xa anh đã cảm thấy vô cùng chán nản. Kỳ lạ, chỉ là một câu thơ sao lại có thể phân tích ra một loạt những cảm xúc hay tư tưởng của nhà thơ được chứ? Lúc đó, giáo viên cũng đâu có ở đó, mà có thể nhìn thấu được nỗi lòng hay là tâm tư của nhà thơ nhỉ? Anh cảm thấy nó chẳng thực tế, cũng chẳng thú vị chút nào.

Vì điều đó mà mỗi khi đến tiết văn học anh lại phủi mông đứng dậy bỏ đi lên tầng thượng trước khi giáo viên mở cửa bước vào. Nhưng nếu không phải là xách chân rời đi thì cũng là tự mình tạo không gian riêng với những bức tranh của anh, hoàn toàn không để tâm đến lời giảng bên trên của giáo viên.

Thật ra anh và Quỳnh Châu hai anh em nhà này đều giống nhau ở một điểm, chính là được giáo viên gọi điện về cho Y Như nhắc nhở về việc học tập. Một người thì thành tích học tập sa sút, người còn lại thì chính là không tôn trọng môn học. Là không tôn trọng môn học thôi, chứ anh không có vô lễ hay không tôn trọng giáo viên đâu. Mỗi lần bị giáo viên nhắc nhở hay trách mắng anh đều lễ phép cúi đầu xin lỗi giáo viên một cách chân thành và nhận phần lỗi về mình, thế mà chẳng có lần nào là hứa sẽ chú ý hơn, hay là hứa sẽ khắc phục hơn cả.

"Nếu con vẫn cố chấp với thái độ hời hợt với môn học đó thì mẹ sẽ chính thức cắt tiền sinh hoạt hằng tháng của con."

"Ơ kìa mẹ..."

"Mau ăn sáng!"



Bà chỉ vừa mới buông lời đe doạ anh đã cảm thấy có hơi đáng sợ, chắc là mẹ chỉ đe doạ thôi, làm sao mà có thể nỡ để con trai khó khăn được chứ. Anh đã nghĩ như thế để tự trấn an bản thân mình, rồi vội nói vài từ có ý trách mẹ mình.

"Mẹ là ác ma sao chứ?"

"Nhưng mà sao lại không thấy con bé Ngân Tâm ở đâu nhỉ? Dì Hoa, Ngân Tâm đâu rồi?" Y Như vừa trao cho anh cái nhìn sắc bén vừa sực nhớ tới cô.

"Thưa bà chủ, Ngân Tâm sáng nay thức sớm ra ngoài tưới cây, nên tôi bảo con bé vào chuẩn bị trước khi đến trường mới rồi, một lát sẽ trở ra."

"Sau lại thức sớm thế không biết? Hôm qua đã bảo sáng nay cùng ăn sáng rồi đến trường cùng Quỳnh Châu và Hoài Du mà. Vẫn chưa ăn gì đúng không?"

"À tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Ngân Tâm rồi, bà chủ không cần lo."

Lý Hoa vừa dứt lời cô đã từ bên trong bước ra. Bộ đồng phục thành công khiến cô trở nên xinh xắn hơn thường ngày, mấy người thợ may ở trường thật sự rất giỏi, đồng phục được may hoàn toàn vừa vặn với người cô không lệch chút nào.

Đặc biệt là cô vẫn còn nhớ câu nói tối hôm qua anh để lại. Kẹp tóc xinh xắn đang ở trên mái tóc cô khiến anh va phải, trong lòng quả thật đang có chút nắng xuân len lỏi vào.

Cô hiền lành cúi đầu chào hỏi mọi người. Một lát sau đã nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị đến trường. Quỳnh Châu đi bên cạnh hài lòng với chiếc buộc tóc mà mình tặng đang buộc trên tóc cô.

Y vui vẻ mà tấm tắc khen ngợi: "Nó hợp với cậu làm luôn! Nhìn cậu xinh xắn thế này mà! Quả nhiên là mình có mắt nhìn tốt."

"Cảm ơn cậu, cậu cũng xinh nữa."

Hoài Du đi ở phía sau chỉ mãi nhìn chiếc kẹp tóc trên tóc cô ngây ngốc, đến lúc bị hai người ở phía trước bỏ xa mới vô thức thớt lên một câu: "Kẹp tóc cũng đẹp mà."

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên ở trường mới, cô vừa nhập học vẫn chưa quen thuộc với từng khu vực ở trường, có rất nhiều nơi cô vẫn còn bỡ ngỡ. Quỳnh Châu từ lúc trên xe đã dặn cô đi cạnh mình, đề phòng lúc vào hội trường sẽ bị lạc. Ngày khai giảng của năm học mới, các học sinh đều tụ lại ở hội trường để sắp xếp vị trí. Nhận thấy thời gian vẫn còn dư 15 phút nữa, Ngân Tâm cũng đã biết được vị trí của lớp mình nên cô lặng lẽ rời đi, tìm một nơi yên tĩnh một chút để dùng bữa sáng. Sáng nay đi vội quá, vẫn chưa kịp ăn gì, vẫn may dì Hoa chu đáo đã chuẩn bị cho cô ít bánh sandwich.

Cô tìm đường ra sân sau của trường ngồi trên băng ghế ăn bánh sandwich, trường này rộng quá, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám đông và đi tìm sân sau, đúng là trường tư thục có khác, đến sân sau cùng hoành tráng không kém gì sân trước, có vài khu vực tránh nắng, còn trồng rất nhiều cây và hoa. Ăn được một lúc thì bỗng từ đâu có một cậu bạn lại gần cô, cậu bạn kia bắt chuyện với cô. Cậu ấy có ngũ quan khá hài hòa, nụ cười vừa dịu dàng lại lương thiện, tướng mạo cao ráo, thanh tú.

"Cậu gì ơi, cho tờ hỏi đường đến lớp 11A1 ở đâu vậy ạ?" Cậu bạn dịu dàng hỏi.

"Tớ vừa chuyển đến đây nên không rõ nữa... xin lỗi cậu." Trùng hợp là cô cũng sẽ vào 11A1 nhưng ngặt nỗi cô cũng không biết lớp mình học nằm ở khu vực nào.

Người kia tuy nhận lại được câu trả lời không đúng ý nhưng vẫn nở nụ cười hơi gượng gạo, đáp lại: "À không sao, cảm ơn cậu."

Nhận thấy đã sắp hết 15 phút cô vội đứng dậy, gửi lời chào qua loa rồi rời đi.

"Đến giờ tớ phải đi rồi, chào cậu."

Đợi khi cô rời đi, cậu bạn kia lặng đi nụ cười, khuôn mặt có chút rầu rĩ lẩm bẩm nói: "Không muốn chỉ thì thôi, đâu cần phải viện lý do..." Nói rồi cũng rời đi.

Buổi lễ khai giảng kéo dài không lâu, mọi người đều dần trở về lớp học đợi giáo viên chủ nhiệm, riêng cô thì phải đến phòng giáo viên để gặp chủ nhiệm của mình. Khi mở cửa bước vào thì lại trống không, phòng giáo viên chẳng có ai cả ngoài cậu bạn mà cô vừa gặp lúc sáng.



Ngân Tâm hơi bất ngờ, cô rụt rè hỏi người đối diện: "Cho tớ hỏi, giáo viên đi đâu hết rồi?"

"Họ đi họp hết rồi, một lát nữa sẽ về. Hay cậu ở đây đợi cùng tớ đi."

"À được."

Cô đi đến ngồi cạnh cậu bạn kia, không gian kể từ đó cũng trở nên im ắng vô cùng. Cả hai đều không ai nói gì khiến cả căn phòng đầy khí lạnh. Người bạn kia không chịu được nữa liền trực tiếp bắt chuyện.

"Cậu cũng là học sinh mới sao?"

"Ừm, tớ vừa chuyển đến."

"Cậu tên gì?"

"Tớ tên Ngân Tâm, là... Âu Dương Ngân Tâm."

"Tớ tên Tư Thần, rất vui được làm quen với cậu. Chúng ta làm bạn được không Ngân Tâm?"

"Được." Cô cười tươi đáp lại.

Trước nay cô cũng không có nhiều mối quan hệ, vì tính cách nhút nhát và ngại ngùng của mình, đặc biệt là về khoảng kết bạn thì cô càng nhát hơn, bạn bè chẳng có bao nhiêu. Nhiều lúc cô vẫn muốn đến làm quen nhưng mỗi lần tự lấy dũng khí một chút thì đối phương đã bày ra thái độ phớt lờ, né tránh. Những lúc như vậy càng khiến cô trở nên khép kín nhiều hơn, may mắn lắm mới có người chịu kết bạn với cô.

"Vậy cậu cho tớ xin lỗi nhé! Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu."

"Sao lại xin lỗi tớ? Cậu đâu có làm gì sai với tớ?" Cô nhìn hắn với ánh mắt ngơ ngác, không hiểu ý cậu ấy đang nói về vấn đề gì.

"Lúc nãy khi tớ đến hỏi đường cậu, cậu đã nói không biết, nhưng tớ tưởng rằng cậu không muốn chỉ nên mới viện cớ để bỏ đi... nào ngờ cậu cũng là học sinh mới thật. Thành thật xin lỗi tớ không nên nói mấy lời hàm hồ như thế!"

Ra là chuyện này, nếu Tư Thần cậu không nói thì cô cũng chẳng biết gì, cậu ấy thật thà quá! Chẳng ai tự mình đào hố chôn mình như thế đâu, làm thế chẳng khác nào trực tiếp làm cô có ác cảm với mình cơ chứ!

Có điều Ngân Tâm không buồn chút nào cả, ngược lại trên môi còn nở một nụ cười hào phóng xem như không có gì. Dù sao cũng là điều hiển nhiên, cậu đã từng nghe Quỳnh Châu nói về một vài thông tin về học sinh nơi này, bọn họ khá khó ưa, đều là con nhà giàu nên họ sẽ chú trọng vẻ bề ngoài, kết bạn cũng là với người cùng một đẳng cấp, càng không thích nói chuyện với hạng người mà bọn họ nghĩ là thấp hơn. Nhưng mà Quỳnh Châu cũng nói là không hẳn ai cũng vậy, vẫn có rất nhiều bạn tốt tính, thân thiện, chẳng hạn giống như Quỳnh Châu vậy.

"Không sao, không biết không có tội."

"Hihi." Cậu cười hơi gượng gãi đầu nhìn cô.

Khoảng 10 phút sau, tất cả giáo viên đều trở về phòng, hai người cùng đã gặp giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên vẫn còn khá trẻ, tầm khoảng 30 hay gì đó, cách nói chuyện sơ qua cũng phản ánh cô là người dễ gần và hiền lành.

Cô đưa cả hai cùng đến lớp, trên đường đi liên tục nói không ngừng nghỉ, chủ yếu là đều nhắc về mấy nội quy lớp học và trường học. Nào là đi học đúng giờ, không trốn học, không trốn tiết, không đánh nhau, không gian lận trong kiểm tra, không ngủ gục trong giờ học... xoay đi quẫn lại thì cũng là mấy điều cơ bản cô và Tư Thần đã biết, nhưng trong đó còn có một nội quy khá đặc biệt mà cô Trần đã bảo hai người phải lưu ý, đó là việc không được tự ý ra vào các phòng thí nghiệm, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt nặng. Về quy định này thì cũng không có gì lạ, những hình như có vẻ ở đây thì nó rất quan trọng. Vậy nên cô buộc phải tuân thủ theo.