Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 69




“Anh Thần!”

Chân của Giản Nhạc không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi một ngày. Giản Hi đi làm, Thần Tự tranh thủ thời gian rảnh mang cơm đến cho cậu, tiện thể làm thủ tục xuất viện.

“Đây chắc chắn là anh Thần làm, chị em không thể nấu ra hương vị này…”

Cậu ngồi trên giường bệnh, chân bị thương được treo lên, trước ngực là chiếc bàn nhỏ trên giường với các món ăn mà Thần Tự mang đến hôm nay.

“Tất nhiên rồi.”

“Hôm nay em có thể xuất viện, tạm thời thì về nhà anh ở đã, anh và chị có thể chăm sóc em.”

Tối qua Giản Hi và anh đã bàn bạc, quyết định để Giản Nhạc ở nhà anh trước. Thật ra trong lòng anh không mấy vui vẻ vì nhà có thêm một người, anh không thể làm vợ mọi lúc mọi nơi nữa.

Anh bĩu môi, áp mặt lại gần, Giản Hi lập tức hiểu ý hôn lên má anh một cái, anh mới gật đầu đồng ý.

Giản Nhạc ăn cơm, Thần Tự dọn dẹp đồ đạc sau đó đi làm thủ tục xuất viện. Khi anh đưa Giản Nhạc về nhà đã là hơn hai giờ chiều.

“Chiều anh còn có khách, đồ ăn thức uống anh để sẵn ở đây, có gì thì gọi điện cho anh.”

Cậu có thể tự đi lại nhưng hơi bất tiện, chống nạng cũng có thể tự đi vào nhà vệ sinh.

“Anh Thần cứ đi làm việc của anh, em tự lo được.”

Cậu không muốn làm phiền công việc của chị và anh Thần, tỏ ra vui vẻ để Thần Tự yên tâm quay lại tiệm xăm làm việc.

Sau khi Thần Tự đi, cậu ngồi yên trên giường, mệt thì nằm ngủ, khi tỉnh dậy nếu đói có thể lấy trái cây và đồ ăn vặt trên tủ bên cạnh, đi vệ sinh cũng có thể chống nạng đi.

Thời gian yên tĩnh như vậy cho đến khi bố mẹ Giản gọi điện.

Điện thoại rung lên liên tục, cầm trong tay cứ như cầm bom hẹn giờ, cậu do dự mãi không biết có nên nghe hay không.

Bố mẹ gọi điện video, nếu cậu tắt máy họ sẽ nghi ngờ, còn nếu không tắt họ chắc chắn sẽ biết chuyện của chị và anh Thần.

Qua một phút, Giản Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Bố”, đến khi đối phương ngắt cuộc gọi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó điện thoại lại rung lên.

Giản Trung Châu gọi lại.

Cậu nghiến răng trốn vào trong chăn nhận cuộc gọi.

“Bố? Con đang ngủ trong phòng …”

“Đã giờ nào rồi còn ngủ?!”

Chăn che kín đầu, Giản Trung Châu và vợ Chung Di chỉ thấy cái chăn. Giản Nhạc tưởng như vậy có thể qua mắt được, nhưng mẹ cậu, người rất tinh mắt, phát hiện ra điều bất thường.

“Con đang ở đâu đấy? Đây không phải chăn trong ký túc của con mà?”

Chăn của con trai con gái đều do người mẹ này chuẩn bị, sao bà không nhận ra chăn ở ký túc của Giản Nhạc như thế nào?!

“…”

“Con làm sao vậy? Có chuyện gì không?”

“Con đang ở nhà bạn…chỉ bị trật chân một chút thôi…”

Cậu còn định nói dối để qua mặt bố mẹ nhưng Chung Di liền bảo cậu gửi định vị ngay. Nghe con trai nói bị trật chân, bà muốn đến xem và chăm sóc cậu.

“…Không cần đâu mẹ…”

“Gửi ngay bây giờ! Chiều nay mẹ qua!”

Nhà bố mẹ ở gần trung tâm thành phố Giang, giao thông thuận tiện, chỉ mất tối đa hai tiếng là đến.

“…”

Giản Nhạc nhìn vào màn hình đã tắt, lòng nghĩ, xong rồi, lộ hết rồi.

Cậu không dám nói với chị, chỉ dám thông báo trước cho anh Thần, cắn răng gửi định vị cho mẹ.

Sau giờ làm, Giản Hi không đến tiệm xăm chờ Thần Tự về cùng mà chạy xe điện về nhà để chăm sóc Giản Nhạc, không ngờ rằng Thần Tự đã về nhà rồi.

Và cả mẹ cô, Chung Di.

Chung Di và Thần Tự khá hợp nhau, chỉ có Giản Nhạc một mình trốn trong giường run rẩy, sợ ánh mắt của chị nhìn cậu khi về nhà.