Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 68




Vì Giản Hi đồng ý sử dụng nhiều loại đồ chơi với anh, Thần Tự chỉ xuất tinh một lần rồi vội vàng kết thúc, lặng lẽ dọn dẹp tàn cuộc. Anh rửa sạch các món đồ chơi nhỏ, cẩn thận cất chúng vào một chiếc hộp riêng, nghĩ rằng lần tới sẽ dụ cô sử dụng thêm.

Giản Hi đã mệt lử, cuộn mình trên giường ngủ ngon lành, không biết gì về những dự tính của Thần Tự.



Một tuần sau vào Chủ Nhật, Thần Tự đè Giản Hi xuống ghế sofa, anh không yên phận mà sờ mó khắp người cô, khiến quần áo của cô gần như bị lột hết.

Lúc đó, điện thoại trên bàn reo lên. Giản Hi cố gắng quay đầu nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Giản Nhạc”. Cô vỗ tay lên cánh tay của Thần Tự, miệng không ngừng kêu “điện thoại” nhưng người trên cơ thể cô vẫn làm ngơ.

Lúc điện thoại reo, trong lòng Thần Tự cảm thấy bực bội, thầm chửi ai lại gọi điện vào lúc quan trọng này?

Khi cô gái cố gắng đẩy anh ra, anh nhanh chóng giữ chặt cổ tay mảnh mai của cô lên đầu, tay kia thò vào quần lót tìm đúng chỗ âm đ*o, luồn một ngón tay vào từ từ kích thích.

“…Thần Tự!”

Giản Hi biết nếu không có việc gấp Giản Nhạc sẽ không gọi điện cho cô. Vì quá lo lắng, cô giận dữ gọi tên Thần Tự, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm.

Thần Tự gãi đầu đứng dậy, ngượng ngùng sờ mũi, nhìn cô cầm điện thoại lên nghe rồi cẩn thận lại gần ôm eo cô.

“Alo? Có chuyện gì?”

“Alo? Là chị của Giản Nhạc phải không ạ?”

Lạ lùng là đầu dây bên kia không phải là Giản Nhạc, giọng nói nghe có vẻ gấp gáp.

“Là tôi…có chuyện gì sao?”

Cô ngồi thẳng dậy, trực giác mách bảo có thể Giản Nhạc đã gặp chuyện gì đó.

“Em là bạn cùng phòng của Giản Nhạc, cậu ấy bị tai nạn xe, hiện đang ở bệnh viện…”

Những gì cậu bé nói sau đó cô không nghe rõ cũng không có tâm trạng để nghe, vẻ mặt đờ đẫn khiến Thần Tự nhận ra có điều không ổn, anh cầm điện thoại hỏi tiếp.

Sau đó Thần Tự lái xe đưa Giản Hi đến bệnh viện Giản Nhạc đang nằm, hỏi thăm bạn học của cậu để tìm phòng bệnh.

Trong phòng bệnh đầy những ông bà già, chỉ có một giường bệnh là của một cậu thanh niên trẻ, bên cạnh giường còn có vài cậu trai trẻ cùng tuổi đứng quanh.

Đó là Giản Nhạc.

“Giản Nhạc!”

“…Chị?”

Giản Nhạc không biết sao chị lại tìm đến đây vì cậu đã đặc biệt dặn dò bạn cùng phòng không nói cho chị biết. Nhưng cậu không ngờ mấy đứa đó lại lén bàn bạc rồi quyết định nên báo cho chị cậu biết, vì thế trong lúc cậu ngủ tụi nó đã lén lấy điện thoại của cậu gọi cho chị.

“Sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

Hai người vừa nghe tin đã vội vàng chạy đến, thấy cậu bé trên giường quấn băng dày quanh chân trông có vẻ rất nghiêm trọng.

“…Không sao đâu…”

Cậu cười gượng, ánh mắt lảng tránh, chưa kịp ngăn cản thì mấy người bạn bên cạnh đã giải thích thay cậu.

“…Ha ha ha…”

Nghe xong Giản Hi không kìm được cười to, còn Thần Tự tuy mím môi nhưng trong mắt cũng toàn là ý cười.

Thì ra hôm nay Giản Nhạc cùng bạn ra ngoài chơi, đang đi bộ trên đường thì một chiếc xe ba gác đi ngang qua, cậu nhanh chóng dừng lại để tránh bị bánh xe cán trúng chân. Nhưng ngay sau đó, chân cậu không bị bánh xe cán mà bị hàng hóa rơi từ trên xe xuống đập trúng mu bàn chân.

Cậu đau đến mức suýt ngất tại chỗ.

Đám bạn nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện có vết nứt xương nhẹ liền tìm một giường bệnh để cậu nằm nghỉ.

Cậu cảm thấy quá xấu hổ, chấn thương ở chân cũng không nghiêm trọng nên không muốn chị biết.

Giờ thì chị biết rồi, cậu chắc chắn rằng chị sẽ cười nhạo cậu…