Lề mà lề mề mãi mới tắm xong, lúc này Giản Hi mới nhận ra mình đã quên không mang quần áo vào, đành phải mặc lại đồ cũ.
Khi Giản Hi tắm, Thần Tự ở trong phòng gấp nốt mấy bộ quần áo bỏ vào tủ rồi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đợi cô ra.
Khi cô bước ra, Thần Tự nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Giản Hi ngượng ngùng cúi đầu xuống, dùng khăn lau tóc rồi vào phòng lấy ra một chiếc khăn mới và một cái bàn chải đánh răng mới.
“Khăn và bàn chải…đều là đồ mới…anh đi tắm đi.”
“Được.”
Thần Tự cầm đồ đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa, vì không có đồ thay nên anh chỉ quấn khăn đi ra.
Lúc này Giản Hi đã sấy khô tóc và trốn vào phòng.
Anh nắm tay nắm cửa muốn mở cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong, anh sửng sốt rồi bật cười.
“Giản Hi, anh tắm xong rồi.”
“…Anh ngủ ở phòng bên cạnh đi…Phòng bên cạnh chỉ có Giản Nhạc thi thoảng về ở thôi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ vọng ra từ sau cánh cửa.
“Được rồi, chúc em ngủ ngon.”
Thần Tự đồng ý ngay, nhưng làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội này. Anh đi đến cửa phòng bên cạnh, bật đèn rồi tắt, giọng nghi ngờ vang lên.
“Đèn phòng này hỏng rồi à?”
“Hả?”
Cửa phòng mở ra, Giản Hi thò đầu ra một nửa nhưng lại thấy người đàn ông bên ngoài gần như khỏa thân, chỉ che bằng một chiếc khăn nhỏ quanh hông.
“Công tắc này không có tác dụng gì cả.”
Anh cố ý dụ cô ra.
Quả nhiên Giản Hi ngây thơ bị lừa bước ra ngoài, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt không dám nhìn vào cơ thể Thần Tự, cô đi đến cửa phòng bên cạnh định thử công tắc thì bị Thần Tự ôm lấy từ phía sau.
“Á!”
Anh bế Giản Hi trở về phòng cô, dùng chân khép cửa lại.
Cô bị đè xuống giường, trên người là người đàn ông trần trụi.
“Nói em ngốc nhưng em còn biết lợi dụng lúc anh tắm để khóa cửa. Nói em thông minh nhưng em vẫn bị anh lừa ra.”
Giản Hi câm nín với lời trêu chọc của anh lúc này, chỉ trách mình quá dễ bị lừa.
Thấy cô im lặng, Thần Tự liền hôn cô, không quan tâm đến chút giãy giụa dưới thân, anh nhấc tay cô quàng lên cổ anh trông như Giản Hi chủ động ôm anh.
Chiếc khăn quấn quanh hông không lớn, chỉ một động tác mạnh đã tuột ra rơi xuống giường. Vật cứng giữa hai chân đã cứng lên từ trước khi tắm, lúc này nó đang áp mạnh vào bụng dưới của Giản Hi.
Khi môi họ tách ra, đầu lưỡi kéo theo sợi chỉ bạc, chỉ một nụ hôn đã khiến Giản Hi mềm nhũn cả người, mắt mờ đi, quần áo trên người cô đã bị anh kéo dồn lên trên cổ từ lúc nào.
Nội y cũng không biết bị mở ra từ khi nào, dồn lên trên ngực.
Anh ngậm lấy núm vú đỏ hồng, tay lớn nhào nặn xung quanh bầu ngực. Núm vú tròn trịa đỏ au trông rất mê người, nếm cũng rất ngon, thoang thoảng mùi sữa.
“Á… đừng, đừng cắn.”
Thần Tự khẽ cắn lên đầu v*, cảm giác đau nhỏ xíu xiu không đủ làm Giản Hi tỉnh táo lại mà còn làm cô thêm mê man. Anh cởi bỏ hết những thứ trên người cô, cả hai trần trụi đối diện nhau.
Anh tách hai chân cô quấn quanh eo mình, không ngờ Giản Hi mơ màng tự quấn chặt chân quanh eo anh làm cho dương v*t càng áp sát vào âm đ*o cô hơn.
Từ môi, cổ, xương quai xanh của cô, anh hôn dần xuống dưới, lướt qua đôi ngực đầy đặn, cuối cùng dừng lại trên rốn, cắn nhẹ miếng thịt mềm.
Chỗ da trắng đó nhanh chóng bị hút ra dấu hồng, màu sắc dần đỏ đậm.
Anh không ngừng động tác, hai ngón tay vuốt ve cửa mình ướt át, thử cắm ngón tay vào, nhưng âm đ*o của Giản Hi quá chặt, cần thêm chút ướt át mới có thể cắm vào được.