Kẻ Thù Cũng Có Thể Yêu [Kỳ Hâm - Văn Hiên - Tường Lâm]

Chương 6: Lại cãi nhau




Ba cậu nghe được giọng cười truyền cảm của Á Hiên thì mới tỉnh hồn, nhìn xuống giường thấy chậu than là ba cậu hiểu chuyện gì rồi.

Trình Hâm ; mầy ác với tụi tao vậy tiểu Tống.

Tuấn Lâm: mầy làm tao tưởng rằng chết cháy rồi chứ.

Á Hiên: không làm vậy tụi mầy chịu thức à.. mà công nhận một điều là khi nãy tụi mầy nhảy dựng lên nhìn khó coi lắm luôn á haha.

Tứ Húc: vui dữ hen... tao đi vscn

Trình Hâm: tao đi cùng mầy tiểu Tứ.

Tuấn Lâm: tao nữa.

Á Hiên: lẹ đi còn ăn, rồi tới trường.

5' sau cả ba có mặt ngay tại bàng ăn sáng, ăn uống xong ra xe đến trường, bước vào lớp đã thấy các anh ỗn định sẳn vị trí hết rồi, các cậu đi về chỗ mình, Tứ Húc vừa ngồi vào ghế đã bị Chân Nguyên cầm tay theo phản ứng Tứ Húc lấy tay kia đánh.

Tứ Húc: nè sáng sớm kím chuyện à.

Chân Nguyên: ai rảnh kím chuyện chứ, tôi định hỏi cậu tại sao hôm qua đánh tôi thôi.

Tứ Húc: hỏi thì hỏi cầm tay tui làm gì hả.

Chân Nguyên: tôi thích được hông.

Tứ Húc: anh đừng vô lý nha.

Cứ thế tay đánh qua tay đánh lại hai người cứ như vậy được một lúc thì đụng trúng cái bàn, bàn lại đụng hai cái ghế phía trên làm hai người đang ngồi ngủ tỉnh giấc.

Binh.. binh..

Hai người ôm đầu đau ngước mặt lên nhìn kẻ gây thương tích cho họ.

Chân Nguyên: nè sao cậu đánh tôi??

Á Hiên: ồn, phiền nên đánh.

Tứ Húc: tiểu Tống tao đau lắm đấy.

Á Hiên: ai biễu phá tao làm gì.

Tứ Húc: mầy không thương tao à

Á Hiên: không.

Chân Nguyên: hahahahahaha... vừa lòng tôi lắm bị phũ rồi.

Tứ Húc đang gực mặt buồn vì câu nói của Á Hiên nhưng khi nghe Chân Nguyên cười mình thì hùng hổ đứng dậy đánh anh.

Chân Nguyên: ấy đau... cậu lại kím chuyện với tôi à.

Tứ Húc: ai cho anh cười hả.

Chân Nguyên: miệng tôi... tôi cười.

Tứ Húc: được vậy tiểu lão tông tôi cho anh cười chết lun.

Nói xong Tứ Húc nhào vào chọt nhột Chân Nguyên bây giờ chỉ có thể cười ra nước mắt mà thôi, Á Hiên bó tay hết nói nổi đành ngồi xuống còn Diệu Văn cứ nhìn cậu mãi, làm cậu khá khó chuyện khi bị nhìn chăm chăm như vậy.

Á Hiên: nè bộ mặt tôi dính gì à.

Diệu Văn: không có chỉ là thấy bình thường cậu điềm tĩnh vậy mà nổi giận lên ghê thật.

Á Hiên: ừa... mà thấy Tuấn Lâm đâi không

Diệu văn: cậu ta đi mua đồ rồi.

Á Hiên: ừa.

Bên Kỳ Hâm thì thôi khổi nói luôn, cả đang đánh nhau từ nãy giờ chỉ vì lý do củ chuối củ tỏi là Gia Kỳ không đứng dậy cho Trình Hâm ngồi, còn Trình Hâm hậm hực chửi nhẹ.

Trình Hâm: con mẹ nó, tên thối tha, chết bầm, khó ưa mặt lạnh, tránh ra cho lão tử nghe chưa.

Gia Kỳ: tôi không tránh đó, mà cái con người nhà cậu ngộ ha.

Trình Hâm, ngộ ngộ cụ tổ nhà anh tôi làm sao

Gia Kỳ: hôm qua khen tôi giờ lại chửi không ngộ à.

Trình Hâm: lão tử hôm qua đui mù mới khen tên thối tha như anh... còn giờ tránh ra cho lão tử vào hông thôi tôu cắn à.

Gia Kỳ: cậu là cún à suốt ngày đồi cắn tôi hoài vậy, hay là thấy tôi ngon nên cậu muốn ăn hả.

Trình Hâm: ngon bà nội anh.

Gia Kỳ: ấy đừng ngại cứ nói, tôi tắm sạch sẽ lên giường chờ cậu luôn.

Cả lớp đứng hình vì câu nói của anh, còn cậu thì mặt hơi đỏ nhưng vẫn không bỏ được tính hung dữ của mình, nhào tới đánh anh đứng đánh thì bị chân anh đá liền lùi lại phía sau.

Đúng lúc này Tuấn Lâm mới mua đồ đi vào thì bị cậu đụng trúng rơi cái cốc xuống sàn bể làm ba.

Tuấn Lâm: ĐINH TRÌNH HÂM, TAO GIẾT MẦY DÁM LÀM BỂ CỐC CỦA TAO.

Trình Hâm: ấy ấy là Mã Gia Kỳ xô tao nên muốn gì mầy cứ tìm anh ta.

Cậu vừa nói vừa chỉ Gia Kỳ, còn Tuấn Lâm giận dữ nhìn anh định nhào lên đánh.

Gia Kỳ: Tường ca Văn ca Trương ca cứu tao coi.

Anh kiêu cứu vì hai tay đang bị Trình Hâm nắm rồi, nếu mà Tuấn Lâm đánh làm sao anh ngăn nên đành nhờ bạn mình.

Nhưng Chân Nguyên vẫn đang dần co với Tứ Húc, Diệu Văn thì hơi xa nên qua thì anh te tua rồi, nhờ may còn Hạo Tường.

Tuấn Lâm: nắm tay tôi lại làm gì hả, buôn cho tôi sử lý anh ta.

Hạo Tường: cậu bình tĩnh đi.

Tuấn Lâm: bình tĩnh cái con khi mốc nè... dám làm bể cái cốc của tôi hả tôi giết anh ta.

Hạo Tường: tôi đền cho cậu cái khác.

Tuấn Lâm: thật hả.

Hạo Tường: ừm...tôi chỡ cậu đi.

Tuấn Lâm nhìn Gia Kỳ: tạm tha cho anh... hứ.

Gia Kỳ: phù... còn cậu Đinh Trình Hâm buôn tay tôi được chưa nắm hoài vậy thích à.

Trình Hâm: bị hâm à..

Cậu bỏ tay anh ra không thèm nhìn anh nữa ngồi xuống gục mặt lên bàn, còn anh thì định nói gì nhưng thôi.

Tiếng chuông reo lên cả lớp im lặng vào học, trong lúc học thì Diệu Văn luôn nhìn Á Hiên với suy nghĩ trong đầu " thật giống ".

Mãi đến giờ ăn chuông vừa reo lên, Tuấn Lâm nhảy cẩn lên quay lại rủ các cậu đi ăn.

Tuấn Lâm: ê xuống cantin không tụi bây.

Trình Hâm: ừa xuống.

Á Hiên: tao đói rồi.

Tứ Húc: tao cũng vậy.

Bọn cậu định đi thì Á Hiên quay lại nhìn Diệu Văn cười.

Á Hiên: nè anh với bạn anh đi cùng không.

Diệu Văn: các cậu xuống trước đi, bọn này có việc tí xuống sau.

Á Hiên: ừm..

Bốn cậu đi xuống cantin còn bốn anh thì ở lại trên lớp nhưng không ai hay biết rằng cách họ không xa có người đứng nhìn và nghe thấy nhìn thấy toàn bộ từ ánh mắt đến giọng nhỏ nhẹ mà Diệu Văn dành cho Á Hiên nãy giờ mà siết chặc bàn tay sau đó mốc điện thoại ra gọi cho ai đó.

+alo

+alo có chuyện gì mà mầy gọi gắp thế.

+khi nào về.

+còn 6 tháng nữa về.

+tình hình có chút xấu rồi bảo hai người kia về trước đi.

+ừa để tao nói lậy.. tạm biệt.

Sau khi nói chuyện xong thì người đó tắt mái đứng nhìn bọn anh, trong tay cầm tắm hình vò nát

- bọn mày cứ chờ đó, tao sẽ không tha cho bọn mầy nhất là mầy đó.