Kẻ Thù Cũng Có Thể Yêu [Kỳ Hâm - Văn Hiên - Tường Lâm]

Chương 5: Giống cậu ấy




Không ồn ào nữa là do Trình Hâm và Tuấn Lâm nhà ta ăn no rồi ngủ nên hai anh mới không có đối tượng để cãi nhau.

Còn bên xe bên đây thì đang rôn rã nói chuyện mà theo kiểu thích ông đây chiều á nha.

Nguyên: hồi chiều tại sao tôi vừa cầm tay cậu thì cậu liền đánh tôi thế.

Húc: đó là phòng thủ trước, không đánh trước là chịu thiệt đấy.

Nguyên: ai dạy cậu đạo lý cũn cùi vậy.

Húc: nà nha cắm anh nói vậy, nó là do Trình Trình dạy đó.

Hai người phía trên nói chuyện này kia, hai người dưới đây thì không nói gì cả chỉ ngồi im nghe hai người kia phân tranh thôi à.

Đi một hồi thì cũng đã đến nhà các cậu, trước khi xuống xe Tứ Húc thò tay đánh lên đầu Chân Nguyên một cái để thắng trong cuộc tranh cãi trên xe khi nãy, Á Hiên thì thông thả ung dung như không có gì, còn Tuấn Lâm vẫn còn buồn ngủ nên mắt nhắm mắt mở đi xuống, Trình Hâm trước khi xuống còn khen Gia Kỳ là đẹp trai tốt bụng đấy.

Xe bọn anh chạy đi thì các cậu vô nhà trong nhà không có bặt đèn sẳng vì chiều giờ các cậu đâu có về, Tứ Húc kím công tắt đèn để bặt, vừa mới bặt lên thì gặp một gương mặt phóng to trước mắt cả bốn người.

Tuấn Lâm: á á á ma.. Trình Trình ma nhà này có ma huhu.

Á Hiên: huhu Trình Trình mầy phi cước cho con ma đó đi coi tao sợ.

Tứ Húc: mô phật... con hiền lắm đừng nhát con... mô phật.

Trình Hâm: tụi mầy ăn nhiều tới nỗi khùng à...

Tuấn Lâm: sau mầy nói bọn tao khùng.

Trình Hâm: tụi bây mở mât ra con là ai.

Nghe Trình Hâm kiêu mở mắt ra nhìn thì ba cậu cũng hí con mắt ra nhìn.

Á Hiên: chèn ạ... là bác Tôn.

Tuấn Lâm: bác làm con tim yếu đuối của con sắp rớt ra rồi đây nầy.

Tứ Húc: phù.. tưởng là ma không chứ.

Trình Hâm: bác Tôn ở đây sao không mở đèn lên vậy.

Bác Tôn: thật ra lúc chiều thì bác về đây chờ mấy đứa gọi để đi đón nhưng mà bác ngủ quên tới giờ luôn, nãy nghe tiếng lộp cộp nên mò ra xem ai biết là hù mất đứa vậy đâu chứ..

Trình Hâm: vâng vậy bác cứ ngủ ở phòng khác đi sáng đưa bọn con đi học lun ạ.

Bác Tôn: thế cảm ơn mấy đứa nhá, lên tắm rửa đi ngủ đi.

Alll: vâng.

Các cậu tắm xong thì lên giường nằm tấc cả ba người kia điều ngủ quên trời quên trăng luôn, chỉ duy nhất Á Hiên là thức thôi khi nãy cậu cũng đang ngủ nhưng lại nằm mơ thấy giấc mơ kia nên không ngủ được.

Cậu nằm đó nhìn về phía cửa sổ bên ngoài là một màng đêm.với những ánh đèn neon đang được phát sáng, cậu cứ ngồi suy nghĩ về giấc mơ kia nó đã đeo bám cậu suốt 11 năm qua.

""Rốt cuột thì người con trai trong giấc mơ đó là ai chứ, nhưng có vẻ là chơi với mình rất thân, nhưng làm sao lại không nhớ được mặt, nhưng tại sau khi nghĩ về người đó con tim lại đau như vậy, tại sao con tim và lý trí cứ bảo rằng phải chờ người kia quay lại chứ""

Tống Á Hiên ơi Tống Á Hiên rốt cuộc mầy đã quên những gì quan trong rồi chứ, làm sau để nhớ lại đây, suy nghĩ một hồi cậu cũng ngủ quên luôn.

Bên các anh thì về nhà tắm xong đi ngủ nhưng không ai ngủ được cả nên cả bọn quyết định xuống nhà chơi game luôn, đang chơi game nữa chừng thì Hạo Tường nhìn Diệu Văn hơi lâu.

Hạo Tường: Văn ca nè, tao hỏi mầy chuyện được không.

Diệu Văn: ừa.. hỏi đi.

Hạo Tường: tao thấy lâu lâu mầy cứ nhìn Tống Á Hiên hoài à... bộ mầy thích cậu ta à.

Gia Kỳ và Chân Nguyên nghe được liền bật chế độ bà hàng xóm nhà tôi lên hóng chuyện.

Diệu Văn: tao không biết... chỉ là.. nhìn cậu ta rất giống người ấy... nhất là nụ cười đó.

Nói đến đây gương mặt Diệu Văn thoáng buồn, Gia Kỳ nhìn Diệu Văn hỏi.

Gia Kỳ: ý mầy muốn nói là..Tống Á Hiên cậu ta giống cậu bạn tri kỷ khắc cốt ghi tâm của mầy ở 11 năm trước hả Văn ca.

Diệu Văn: ừa.. thấy khá giống.

Chân Nguyên: vậy mà cứ tưởng mầy chịu bỏ cuộc tìm người kia rồi chứ.

Diệu Văn: tao đã từng hứa là sẽ tìm cậu ấy về rồi nên nhất định tao sẽ làm.

Hạo Tường: thôi bỏ qua đi, chơi tiếp nè để thua.

All: ừa.

Gia Kỳ: mọe nó Tường ca lên hỗ trợ tao lẹ coi.

Chân Nguyên: Văn ca bên này.

Hạo Tường: Mã ca cứu tao.

Diệu Văn: Trương ca chờ tao tí nhá.

Các anh cứ thế mà chơi tới sáng thay đồ rồi đi đến trường lun vào lớp thì mới có vài người vào à.

Bên các cậu thì buổi sáng nào cũng y như buổi ấy thôi à, Á Hiên nhà ta lại phải gống cổ lên để hét ra giọng triều mến gọi ba con sâu ham ngủ khi, hét tới nỗi mà chim bay xa cả trăm cây, gà bay hoảng loạn, chó chạy mắt tiêu.

Ấy vậy mà ba người kia cứ im điềm mà ngủ như là chả có gì cả, Á Hiên thật hết cách nói họ, cậu chạy xuống nhà một lát sau đi lên cầm theo cái chậu đang để than, đi đến để gần giường quạt lên để có khói.

Á Hiên: AAA CHÁY ỒI CHÁY CHÁY ĐẾM MÔNG RỒI.

Ba cậu nghe cháy lại còn có mùi khói nên bật dậy tức tốc.

Trình Hâm: cháy.. cháy... chạy lẹ đi.

Tuấn Lâm: bới người ta cháy.. cứu tôi với cháy..

Tứ Húc: cháy... mẹ ơi cháy...

Á Hiên: hahahahahahahahaha.