Kẻ Thù Cũng Có Thể Yêu [Kỳ Hâm - Văn Hiên - Tường Lâm]

Chương 43: Ngoại truyện:cp Dật Trạch




Hôm qua khi hay tin Trình Hâm bị chính ba cậu nhốt lại để mà làm lễ đính hôn, nhưng ông cho điều kiện là chỉ cần có chứng cứ nhà họ Lý không sạch sẽ là hủy hôn cho cậu.

Trình Hâm bị nhốt liền gọi điện cầu cứu Tuấn Lâm và Hạo Tường, sau đó hai người thông báo cho cả đám biết để qua về bàn kế hoạch.

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng thì mõi người cặp kia làm một chuyện Gia Kỳ làm một chuyện, Tử Dật thì được phân công đi theo dõi hành động của ông Lý.

Anh không do dự mà chấp nhận theo dõi ông ta sẵng tiện được ngắm Thiên Trạch người anh yêu luôn mà ngu gì không chịu chứ.

Từ hôm qua giờ anh theo dõi ông ta cũng chẳng thấy gì khác biệt cả, sáng hôm qua ông ta đi làm trưa thì đi ký hợp đồng sau đó quay về công ty.

Đến chiều thì về nhà cũng chẳng có gì lạ cả, buổi tối thì càng không có hành động cửa nhà này ra vô quá dễ phịch cái là qua liền.

Sáng hôm nay anh lại tiếp tục theo dỗi ông ta nữa cũng như hôm âu đi làm rồi về nhà anh chán ngẵm ngồi trên xe một lát, sau đó định khỏi động xe quay về thì thấy ông ta cùng ai đó lên xe rời đi.

Anh liền tức tốc chạy bám theo, chạy một hồi xe ông ta dừng ngay nhà hàng khách sạn, ông ta bước xuống xe còn dẫn theo một người con trai.

Anh nhìn kĩ người con trai ấy là Thiên Trạch, đúng rồi người đó là Thiên Trạch người mà anh yêu đây mà.

Anh thật không hiểu ông ta đưa cậu vào chỗ này chứ nơi đây là phía dươia nhà hàng phía trên khách sạn.

Ông ta dẫn cậu vào một căn phòng kín nên anh không thấy được gì hết, anh đành ngồi bên ngoài bàn kế bên phòng kia để chờ lão ta ra.

Nhưng chờ một hồi lâu rồi bước ra chỉ còn có ông ta không thấy cậu, ông ta vừa đi khỏi cậu liền chạp vào phòng kín khi nãy tìm cậu.

Nhưng không có ai cả, anh chạy kím trong tolet kím những phòng kế bên nhưng vẫn không có ai.

Anh sựt nhớ ra gì đó liền chạy đi kím cậu anh chạy lên lầu khách sạn từ phòng này sang phòng khác nhưng điều không có, còn lại căn phòng cuối cùng.

_______

Còn về Thiên Trạch thì hôm nay cậu được ba mình kiêu theo ký hợp đồng, chuyện này đối với cậu đã là chuyện bình thường.

Nhưng cậu không ngờ người mà cậu gọi là ba đó ông ta bỏ thuốc vào ly nước của cậu hòng muốn mang cậu lên giường dâng cho vị đối tác kia.

Cậu uống ly nước xong khoảng chừng 2p sau cậu cảm nhận được cổ hộng mình khô nóng, thân thể cũng bắt đầu tăng nhiệt độ rồi, phần thân dưới cũng có dấu hiệu khó chịu.

Cậu nhận biết được mình đã dính thuốc nên đã xin ông về trước nhưng ông ta không cho, và bảo cậu đi lên lầu đến căn phòng 405 nằm nghĩ đi.

Cậu cũng đành nghe lời ông mà đi lên lầu bỏ ông và đối tác ở lại, cậu đi vào phòng leo lên giường nằm.

Thiên Trạch: ưm..ha..nóng quá.

Cậu nằm uốn éo trên giường một hồi cơ thể càng khó bỗng nhiên nghe tiếng "cạch " cậu tưởng là ba mình nên thiều thào nói.

Thiên Trạch: ưm..ba..con..con khó quá.ư...ha.

Nhưng không ai trả lời cho câu nói của cậu, đựng ngồi dậy nhìn thì có một bàn tay sờ vào chân cậu khiến cậu giật bấn người mà khẽ lên.

Thiên Trạch: ưm..a

- dáng ngon đấy.

Cậu nhận ra giọng nói này là của vị đối tác khi nãy ông Lương, cậu liện bật dậy.

Thiên Trạch: chủ.. a..tịch Lương..sao..sao ông ở đây..ha.

Cậu khó khăn nói ra từng chữ mà không kèm thep tiếng rên khẽ của mình, ông ta nhìn bộ dạng này của cậu thật là sung nha, nhìn cậu giờ rất hút ông.

Ông Lương: tại sao ta ở đây à, là người cha của em dâng tặng em cho tôi để lấy 2 mẫu đất vàng và cái hợp đồng khi nãy đấy.

Câu nói của ông ta làm cậu như rơi vào địa ngục vậy, hôm qua cậu vừa tròn 18 tuổi thôi mà hôm nay ba cậu liền đem cậu lên giường kím lời ư.

Thấy cậu ngồi thẳng thờ ra đó, ông ta liền cầm chân cậu kéo xuống giường, cậu bị kéo bất ngờ quá nên nằm xuống giường luôn định ngồi dậy nhưng ông ta đã đè lên người cậu rồi.

Ông Lương: em đúng là đẹp mà nhìn xem kích thuốc mồ hôi ra ước áo rồi này nhìn mê thật.

Thiên Trạch: ông..ngậm..miệng lại..cho tôi.

Ông Lương: em.có thấy khó chịu không hả.. để tôi giải tỏa cho em nhá.

Ông ta đưa tay vuốt sóng lưng của cậu và bộ hạ.

Thiên Trạch: ưmmm..ha..bỏ..bỏ cái tay thối..của ông ra..ha..ưm.

Ông Lương: bỏ là bỏ thế nào chứ ta tốn rất nhiều mới có được em đấy, đêm nay ngoan ngoãn chiều ta.

Ông ta tay không ngừng vuốt ve cơ thể cậu, dù cách lớp áo quần nhưng cậu vẫn cảm nhận được do thuốc nên khẽ rên lên, cậu cảm thấy nhục nhã cho bản thân mình, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đỏ ửng kia.

Cậu bây giờ không còn sức lực để mà chóng trả nữa đành buông xuôi mặc ông ta làm gì làm, cậu hận chính bản thân mình tại sao lại có rên rĩ khi bàn tay bản thiểu kia chạm vào chứ.

" mẹ à, Thiên Trạch mệt rồi, Thiên Trạch muốn bên cạnh mẹ thôi, chờ con nhé con sẽ đến với mẹ sớm thôi ".

Trong lúc cậu tuyệt vọng nhất còn có ý định chỉ cần cùng ông ta xong đêm nay cậu sẽ tự tử để theo người mẹ của mình nhưng có lẽ ông trời chưa tiệt đường sống của cậu.

Lúc ông ta đang chuẩn bị thoát y cho cậu thì " cạch " tiếng mở cửa phòng và đứng đó là một người con trai mà còn là người trong lòng cậu.