Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

Chương 25-26




Chương 25


60.
“Ê tên kia!”
Lũ Lụt từ đằng xa dẫn theo đám đàn em của mình gọi lớn với Lâm Huy.
Cậu ngồi trên cái xích đu đang định đưa bánh vào miệng bị tiếng gào của nhóc làm giật mình.
Rất nhanh phía trước liền có vài đứa trẻ to con đứng trước mặt cậu.
“Đưa hết tất cả bánh kẹo đây!” Lũ Lụt vẫn với giọng điệu ra lệnh như thế.
Lâm Huy tất nhiên sẽ không dễ dàng giao nộp ra, nếu mà giao ra thì lại uổn công sức Kiều Túc dạy dỗ cậu.
Cậu hất mặt lên: “Không!”
Lũ Lụt thấy cậu vẫn ngang bướng như vậy liền cười khẩy nói: “Xem ra mày vẫn chưa biết mùi.”
Không đợi nhóc ra lệnh, mấy tên đàn em đã ăn ý đi lên muốn túm Lâm Huy lại.
Nhưng cậu không để bọn nhóc như ý, Lâm Huy nhanh nhẹn đứng lên, dơ chân lên đạp vào một tên nhóc đang có ý muốn bắt cậu.

Nhóc kia kêu một cái rồi ngã ra đất, Lâm Huy lại tiếp tục đấm đá mấy nhóc khác.
Đa số tụi nhóc đều còn nhỏ, bản thân cũng chẳng học võ gì chỉ dựa vào thân hình đô con hơn bạn đồng trang lứa và nhiều người nên mới có thể làm đại ca nhà trẻ.
So với bọn oắt con còn hôi miệng sữa thì các chiêu mà Kiều Túc dạy cho Lâm Huy đều dư sức để khống chế các nhóc kia.
Đánh không lại, bọn nhóc bắt đầu lăn ra ăn vạ, gào khóc thu hút giáo viên đến.
61.
“Tiểu Huy, con nói cô nghe tại sao con lại đánh các bạn?”
Cô giáo đứng trước mặt cậu dịu dàng hỏi.

“Thưa cô, các bạn đòi bánh của con ạ.

Con không đưa thì các bạn í muốn đánh con ạ.”
“Có thật không?” Cô giáo lại quay qua hỏi đám nhóc Lũ Lụt.
Lũ Lụt là đứa khóc to nhất trong đám trẻ cũng là tên nói: “Không phải ạ, tụi con chỉ muốn chơi với bạn thôi mà bạn đánh tụi con!”
Đám trẻ đằng sau cũng đồng loạt gật đầu, Lâm Huy thấy vậy thì tức giận nói: “Các cậu nói láo, hôm trước các cậu còn lấy bánh của tớ xong đánh tớ!”
Hai bên liền xảy ra xung đột, đứa nào cũng nhận về mình đúng khiến cô giáo khó xử.
“Xin chào cô Thụy, tôi là mẹ của Lâm Huy, không biết có chuyện gì mà cô gọi tôi tới đây vậy ạ?”
Đúng lúc này, bà Lâm mở cửa bước vô.

Lâm Huy như tìm được tổ, cậu nhào lên ôm đùi bà bắt đầu mách.
“Mẹ ơi, con bị đám người kia bắt nạt, họ lấy bánh kẹo con còn muốn đánh con.”
Bà Lâm nghe vậy liền biến sắc: “Như vậy là sao hả cô Thụy?”

Tiểu Thụy thầm lau mồ hôi trên trán, mẹ Lâm Huy nổi tiếng hiền lành đứt hạnh nhưng một khi đụng vào người con bà hay chồng thì chắc chắn sẽ bị bà đến tận nhà gõ cửa.
“Chị cứ bình tĩnh ngồi xuống trước đi ạ.” Tiểu Thụy mời bà Lâm ngồi xuống, đưa tay rót một ly nước trà cho bà.
Trà chưa được nhâm nhi thì đã có một giọng thét oanh tạc vang lên.
“THẰNG NHÓC NÀO DÁM ĐỤNG VÀO CON TRAI BÀ?”
62.
Lũ Lụt nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóc càng to hơn, nhóc nào vào lòng người phụ nữ vừa đến.
Đây là một người phụ nữ có thân hình mũm mỉm, trên người bà ta khoác lên mình trang sức lấp lánh cùng đồ hiệu, một thân trang phục quý phái nhưng lại bị giọng nói chính chủ làm vỡ tan hình tượng.
Bà ta ôm con trai mình nghe cậu nhóc kể sự việc, nghe xong chưa kịp phân rõ đúng sai đã bước đến muốn tát cho Lâm Huy một cái.
Bà Lâm kịp thời bế con mình lên tránh khỏi bàn tay mũm mỉm của người phụ nữ.

“Sao chị chỉ nghe một phía mà đã đánh người thế?” Bà Lâm để con ra sau lưng mình, mày nhíu lại nói với bà Lũ.
Bà ta nghe vậy thì tức tối nói: “Trắng đen rõ ràng thế kia, con tôi bị đánh bầm dập như vậy là đủ để hiểu!”
“Nếu con bà giành đồ ăn con tôi, con tôi không cho thì nó đòi đánh hội đồng con tôi.

Con tôi không đánh lại thì đứa bị bầm dập mới là con tôi đấy.”

Bà Lũ nghe vậy càng thêm tức tối, giọng nói chua loét: “Là con tôi tốt bụng muốn kết bạn với con bà mà xem thằng con bà đi.

Nó đánh con tôi!”
Nói xong bà ta liền ra tay muốn động thủ với bà Lâm nhưng bà cũng không phải là bù nhìn.

Dù sao chồng bà là cảnh sát nên ít nhất bà cũng sẽ biết vài chiêu phòng thân.
‘Chát’
Với thân hình nhỏ của mình, bà Lâm dễ dàng né được cái tát của bà Lũ ngược lại bà nhanh tay tát một cái lên gương mặt trắng toát.
“Trắng đen chưa rõ, bà đổ oan con tôi còn đòi động thủ.

Có muốn tôi kiện bà lên tòa không?”.

Chương 26


63.

“Xin hai vị phụ huynh bình tĩnh ạ.”

Thấy tình hình càng ngày căng thẳng, cô Thụy cũng không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra.

Cô quay qua dịu dàng nói với Lâm Huy: “Nếu con nói các bạn như vậy thế con có bằng chứng không?”

“Dạ có ạ, mọi người đi theo con!” Lâm Huy nhanh nhẹn gật đầu xong mở cửa chạy đi.

64.

Cậu đi đến lớp của mình, đứng bên cạnh cánh cửa Lâm Huy kêu mọi người đứng ở đó xem.

Xong cậu đi vô lớp học, bây giờ là tiết của cô Thụy nhưng vì vụ đánh nhau mà lớp được ngồi chơi cho nên rất ồn ào.

Khi thấy Lâm Huy đi vô, đám nhóc im lặng nhìn cậu. Nói chung thì những đứa nhỏ chỉ mới 9 tuổi không thể nắm bắt thông tin nhanh được. Khi không thấy Lâm Huy đến lớp cũng chỉ nghĩ rằng cậu bị ốm nên nghĩ.

Lâm Huy không cho các bạn ồn lần nữa, cậu nói: “Các cậu ơi, tớ có chuyện muốn thương lượng với mọi người.”

Các bạn nhỏ nghe vậy thì trố mắt lên nhìn cậu.

“Chuyện là tớ bị đám Lụ Lụt bắt nạt còn cướp đồ ăn nữa. Tớ thấy các cậu ấy rất quá đáng nên sẽ viết đơn buột tội cậu ấy!”

Lưu Tú ngồi ớ dưới nghe vậy thì có chút lo lắng: “Nhưng mà nếu nói ra lỡ Lũ Lụt đánh mình sao?”

Lâm Huy nghe vậy thì mạnh mẽ nói: “Các cậu sợ gì cậu ấy, ba tớ là cảnh sát, tớ sẽ nói ba chắc chắn ba tớ sẽ nhốt cậu ấy vào tù!”

Phía dưới đã bắt đầu xôn xao, nhân cơ hội này Lâm Huy lại nói: “Các cậu ai muốn tham gia với tớ dơ tay lên nào.”

Người dơ tay đầu tiên đương nhiên là Lưu Tú, bạn thân của cậu xong lúc đầu cũng có vài cánh tay rụt rè dơ lên cuối cùng thì gần hết lớp dơ tay.

“Các cậu kể ra Lũ Lụt đã làm gì đi! Tớ sẽ viết lại gửi cho cô hiệu trưởng!”

Nhanh chóng đám trẻ liền chen nhau kể tội.
“Cậu ấy cướp đồ ăn của tớ!”

“Đúng vậy, nếu không cho thì sẽ bị đánh hội đồng.”

“Các cậu ấy còn cướp tiền mẹ tớ cho ăn sáng nữa!”

“Lũ Lụt bảo nếu giám nói với ai, cậu ấy sẽ đập gãy chân tớ!”

65.

Lâm Huy cảm thấy đã đủ thì chạy ra khỏi lớp, đôi mắt to tròn nhìn người lớn.

“Mọi người thấy chưa ạ? đó là bằng chứng.”

Cô Thụy chứng kiến một cảnh này liền trầm mặc nhìn về phía Lũ Lụt.

Nhóc ta bấy giờ không còn hống hách nữa mà núp sau váy mẹ mình.

“Mời phụ huynh em Lũ Lụt theo tôi đến văn phòng hiệu trưởng. Cảm ơn em Huy đã giúp các bạn nói lên nổi lòng nhé.”



Sau cùng, Lâm Huy không cần ở lại học được bà Lâm đưa về nhà.

“Sau này có việc như vậy con phải nói với mẹ nghe chưa? Không có được để im tự mình giải quyết nghe chưa?”
Bà Lâm xoa đầu con trai mình nói.

“Vâng ạ, con biết rồi.”

“Con cũng cừ lắm, đấu được với 4 thằng nhóc nha.” Bà Lâm lại trêu ghẹo cậu.

“Là nhờ anh Kiều Túc hết đấy mẹ, anh ấy dạy võ cho con!”

“Thế à, vậy con phải cảm ơn anh ấy thật tốt nghe chưa?”

“Con biết rồi ạ!”