Chương 23
54.
Có một hôm tối, Kiều Túc dựa vào gương mặt của mình mà xin được bà Lâm lần nữa mang Lâm Huy quà nhà hắn ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người lên giường.
Mặc dù Lâm Huy đã rất buồn ngủ nhưng Kiều Túc lại không để cậu ngủ, bắt cậu ngồi đối diện với hắn.
“Tiểu Huy, chúng ta chơi trò này đi.” Hắn hứng thú bừng bừng nhìn cậu bé nhỏ con trước mặt.
Lâm Huy ngồi còn không vững, mếu máo nói: “Em muốn đi ngủ cơ!!”
Từ đằng sau, Kiều Túc lấy ra một thanh sô cô la lớn, quơ quơ trước mặt Lâm Huy.
Mùi sô cô la thơm bay vô mũi nhỏ khiến đầu óc đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại.
Điểm đầu tiên cậu nhóc để ý thế mà lại là thanh sô cô la lớn kia.
Cơm còn chưa tiêu hết miệng đã ch ảy nước miếng thèm thuồng, đôi mặt vốn đang híp giờ lại tròn to, lấp lánh như sao trời.
“Không buồn ngủ hửm?” Gương mặt đẹp trai khẽ nhếch lên độ cong.
Lâm Huy gật gật đầu, mắt vẫn hướng tới thanh sô cô la.
“Tiểu Huy, nếu bây giờ em chơi trò này với anh thì thanh sô cô la này sẽ thuộc về em.”
Tất nhiên cơ hội tốt này cậu sẽ không bỏ qua, cái đầu nhỏ lại gật mạnh mấy cái nữa.
55.
Luật chơi như sau, mỗi người hỏi một câu hỏi cho đối phương.
Trả lời được sẽ có một viên bi trả lời sai sẽ bị phạt theo ý muốn của đối phương.
Hai người bắt đầu bằng việc tù xì, Kiều Túc thắng.
“Được rồi, sinh nhật mẹ em là ngày tháng nào?”
“12 tháng 5 ạ.” Đây vốn là một câu hỏi dễ, đương nhiên Lâm Huy trả lời được.
“Đến em, con gì có chân mà chó không sợ mà chuột thì sợ?” Lâm Huy vui vẻ thu viên bi màu đỏ về tay hỏi hắn.
Kiều Túc ra vẻ đâm chiêu rồi nói: “Mèo máy doraemon đúng không?”
“Đúng rồi ạ!”
56.
Càng hỏi nhiều câu hỏi càng khó, đến lượt Kiều Túc, hắn lại đi hỏi một đứa trẻ lớp 4 rằng: “x+x bằng bao nhiêu?”
Đương nhiên Lâm Huy không biết được, cậu lắc lắc đầu.
Kiều Túc nở một nụ cười kì quái, miệng mở ra quả nhiên không phải là điều tốt đẹp: “Phạt em cởi hai chiếc quần em đang mặt.”
Cậu nhóc tuổi nhỏ chả suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lột quần đùi cùng quần nhỏ hình gà con ra.
Không có quần che lại, cặp đòi nhỏ mềm bị gió thổi có chút lạnh xong vẫn muốn tiếp tục trò chơi.
Để trả thù kiều Túc, Lâm Huy ra một đề khó: “Xóm mình tổng cộng có mấy con chó.”
Đề này đến cả một người thông minh như Kiều Túc cũng không nghĩ ra được, cái xóm này hắn qua lại có mỗi nhà Lâm Huy, ai mà rãnh để ý mấy con chó cơ chứ.
“Anh không biết.”
“Hê hê, phạt anh cởi hết quần.”
Kiều Túc nghe lời làm theo, đôi mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm vào nơi khó nói của thiếu niên.
“Nhìn cái gì hửm?” Hắn híp mắt, nhéo đôi má mềm như có thể búng ra sữa.
Lâm Huy thèm thuồng nói: “Khi nào em mới có thể bằng được chip chip của anh?”
Dù sao ở hình thái ban đầu, tự nhiên cái đó của hắn đã to bất thường.
“Chip chip của anh là hàng hiếm có đấy, chỉ mình cậu nhóc em được xem, em nên chân trọng những gì mình đang thấy.” Hắn lưu manh cười nói, mông còn nhích đến gần hơn với cậu.
Lâm Huy nhìn nó, cậu bỗng nhớ đến bác trung niên hồi trước.
Đến giờ cậu vẫn không quên được con sâu lông lá kia ở giữa chân gã, nhưng cậu lại nhìn đến của Kiều Túc thì con sâu này lại to còn màu đỏ, nhìn đẹp hơn nhưng cứ thấy sợ sợ.
Gạt qua một bên, hai người càng chơi càng hăng, hình phạt đưa ra cũng càng nặng.
Hai người thế mà đã tr@n truồng đối diện nhau.
“Anh hãy kể tên năm đứa trẻ mới sinh ra ở xóm.” Lần này đến Lâm Huy hỏi.
“Anh không biết.”
“Em muốn sờ bụng anh!”
Mẹ cậu từng kể cha cậu rất dê, hồi đi học toàn bóp m ông bạn nam nào đó không.
Có lẽ tính này đã được cậu nhóc thừa hưởng không thiếu, ngoài thanh sô cô la đặt bên cạnh cậu còn đang thèm thuồng cơ bụng săn chắc với những quả múi hiện rõ.
Kiều Túc nghe vậy thì mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ kéo đến sờ lên đám múi của mình.
Lâm Huy như một bé mèo nhỏ, tham lam đưa hai tay sờ cơ bụng săn chắc.
Cậu hình như thấy chút đã í.
…
“Câu hỏi này là câu hỏi cuối nè, Trung Quốc đã trải qua mấy đời tổng thống, kể tên hai tổng thống trong số đó.”
Sau khi cho Lâm Huy sờ đủ, Kiều Túc kéo cậu nhóc ra xa chút rồi hỏi.
Câu trả lời đương nhiên là chiếc lắc đầu quen thuộc.
Đôi môi hắn lại lần nữa nhếch lên nhưng lần này có chút bí hiểm..
Chương 24
57.
Lâm Huy cảm thấy có điều gì đó không đúng thì Kiều Túc đưa thanh sô cô la ra đến trước mặt cậu.
“Muốn ăn không?”
“Có ạ!” Lâm Huy ngửi thấy mùi sô cô la thơm, nuốt nước miếng thành thật thưa.
Kiều Túc cười xoa đầu Lâm Huy, để lại một câu “Ngồi yên đó.” xong cầm theo sô cô la đi ra khỏi phòng.
Cậu cũng rất vâng lời chỉ ngồi đó chờ hắn.
Một lúc sau, Kiều Túc mang theo một chiếc tô nhựa đi vào. Hương sô cô la bay khắp phòng khiến heo con nhỏ trên giường lập tức nhảy lên muốn nhìn vào trong tô Kiều Túc bê tới.
Hắn để tô đựng sô cô la xuống, cuối người lấy từ dưới gầm giường một chiếc thảm rồi trãi lên nền đất.
Xong Kiều Túc bế Lâm Huy xuống để cậu ngồi lên đùi hắn: “Tiểu Huy, em muốn ăn đúng không?”
Lâm Huy không hiểu hắn đang làm gì nhưng vẫn trả lời: “Vâng ạ.”
“Ngoan cởi, hết đồ cho anh. Anh cho em ăn.” Kiều Túc cười nhẹ nói với cậu.
Lâm Huy vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, cậu đưa đôi tay nhỏ cởi từng lớp quần áo trên người hắn. Chỉ chừa lại chiếc quầy lót đen vẫn không dám động tay đến.
Lâm Huy không hiểu sao chiếc qυầи ɭóŧ kia dựng đứng lên như lều vậy, đã thế nó càng ngày càng lớn lên khiến cho cậu cảm thấy sau lớp vải ấy là một con quái vật muốn ăn thịt cậu.
Thấy Lâm Huy vẫn còn đang do dự, Kiều Túc không đợi được mà kéo qυầи ɭóŧ xuống. Lập tức, dương v*t lớn bật ra đập vào bụng Lâm Huy.
Cậu trừng mắt nhìn nó, rồi lại kéo quần mình ra một khe nhỏ nhìn vào.
Quái lạ, sao chip chip của cậu với chip chip của Kiều Túc khác nhau vậy nhỉ?
Kiều Túc thấy hành động đó của cậu thì bật cười, còn dám đi so sánh!
Hắn với tay lấy tô sô cô la đến, múc một muỗn bôi lên dương v*t của mình xong để tô sô cô la ra xa.
Kiều Túc cuối thấp đầu, liếʍ lên đôi môi nhỏ nhắn, giọng nói trầm thấp: “Tiểu Huy ngoan, ăn sô cô la này.”
Nói xong liền kéo đầu cậu xuống gần với dương v*t dính đầy sô cô la của mình.
Lâm Huy chần chờ: “Nhưng mà….”
“Đây là hình phạt, ngoan liếʍ nó đi em.” Hắn dùng giọng nói quyến rũ của mình để thu hút con mồi trước mắt.
Không biết có phải Lâm Huy bị quyến rũ hay không hoặc hương sô cô la quá đổi mê hoặc mà cậu đã đưa lưỡi ra liếʍ lấy qυყ đầυ của hắn.
Cứ thế mà Lâm Huy bắt đầu mυ"ŧ, dùng lưỡi của mình ăn hết sô cô la. Hương vị ngọt ngào xen lẫn có chút tanh khiến cậu thấy mới lạ.
Đồng thời Kiều Túc được liếʍ cái thân phía dưới, hắn bắt đầu th ở dốc. Đôi mắt khép hờ nhìn Lâm Huy mập mờ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Không biết được dạy kĩ thuật từ đâu mà cậu liếʍ xung quanh cây dương v*t như muốn ăn hết cả cây lẫn sô cô la. Xong tay nhỏ cầm đôi cà chua, người lại gần hé miệng ngậm dương v*t vào.
Lâm Huy từ từ cúi xuống, để dương v*t đi vô cuốn họng sâu hơn.
Được sự mềm mại bao lấy khiến Kiều Túc rên khẽ, nếu hắn ở vài năm trước chắc cũng không nghĩ đến mình sẽ cầm thú đem một đứa nhóc chín tuổi đè dưới thân.
58.
Đợi một lúc, Kiều Túc vẫn chưa xuất ra mà miệng của Lâm Huy đã rát rồi. Cậu đưa đôi mắt ẩm ướt nhìn lên hắn lên án.
Cuối cùng hắn cũng rũ lòng thương xót mà kéo cậu lên. Cứ tưởng đã kết thúc nhưng cậu lại thấy hắn c ởi đồ mình ra.
Xong hắn đè Lâm Huy nằm xuống, bản thân lại lấy phần sô cô la còn lại bắt đầu bôi lên th@n thể trắng nõn chưa nở nang của cậu.
Kiều Túc cuối xuống, liếʍ lấy từng miếng sô cô la. Đến đầu v* nhỏ thì dừng ở đó lâu thật lâu đến khi Lâm Huy nức nở đánh hắn mới chịu rời đi.
“Kẹp chân lại nào, để anh đâm.”
Lâm Huy làm theo lời hắn, có lẻ cậu biết đợi hắn bắn xong mới được ngủ nên hợp tác.
Hắn cầm lấy dương v*t của mình, chen vào giữa hai ch@n cậu nhóc.
Đâm
Đâm
Đâm
59.
Tại một ngôi biệt thự xa hoa, bên hàng rào lớn có hai bảo vệ trẻ đứng canh cửa.
Bồng một chiếc xe ô tô nhập khẩu chạy đến, cánh cổng to tự giác mở ra cho xe đi vào.
Trong xe.
“Đáng chết, lão già muốn đón hắn về!” Một cô gái trông chỉ mới 20 21, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại nói với người con trai đi bên cạnh.
Người con trai ấy, mặt mày cũng trầm đi không kém: “Nếu hắn về, một nữa cổ phần cùng bang phái đều thuộc về tay hắn. Mau nghĩ cách để nó đừng về đi.”
Cô gái nghe vậy, nghiên răng nói: “Nói thì hay lắm, anh nghĩ chúng ta đấu nổi hắn?”
Chàng trai im lặng một lúc, lúc ra khỏi xe bỗng lên tiếng.
“Gϊếŧ hắn.”
“A? Nhưng lão già sẽ biết, lão không để yên đâu.”
Chàng trai cười khẩy: “Chính lão tự biết, nếu hắn ta chết thì lão là người có lợi nhất.”