Chương 22: Ta Là Ngươi!
Ba trăm năm về trước.
“Triệu đại hiệp, người đưa con đi đâu?” - Địch Sát Thần nhìn vào gương mặt trạc tuổi tứ tuần của Triệu Văn Nhạc khẽ hỏi. Người hắn bây giờ đung đưa theo từng nhịp di chuyển của Triệu Văn Nhạc. Không sai, hắn đúng là đang bị một kiếm sĩ nhấc bổng, chạy như bay hướng về phương Nam.
Triệu Văn Nhạc không nói gì, khuôn mặt không một biểu cảm của lão cũng không thèm nhìn lấy Địch Sát Thần dù chỉ một cái. Địch Sát Thần thấy vậy, hắn không tỏ ra biểu hiện gì khác nữa, đôi mắt hắn trầm ngâm nhìn về hướng ngược lại, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn còn nhìn thấy được quê hương.
Sau khi đi hết ba ngày, hai người đến một con sông lớn, Triệu Văn Nhạc đặt Địch Sát Thần lúc này đã không còn chút sức lực nào ngồi xuống cạnh một cái chòi nhỏ. Lão đưa cho hắn một cái bánh bao và một chút nước, hắn mừng rỡ túm lấy cái bánh rồi ngấu nghiến không một chút do dự. Đã một ngày trôi qua, cũng giống như những ngày trước, Địch Sát Thần chỉ ăn vỏn vẹn một cái bánh mà Triệu Văn Nhạc đem cho. Hình như hắn nhận ra được rằng ba cái bánh bao này là duy nhất, hắn cũng chưa từng thấy Triệu Văn Nhạc ăn uống gì cả, chỉ thấy lão di chuyển không ngừng nghỉ, trên tay còn xách theo Địch Sát Thần nhưng tốc độ hề có một chút thay đổi.
Chờ thêm một chút nữa, một chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến đến, Triệu Văn Nhạc lúc này cũng không vội vàng như lúc đầu, lão nhẹ nhàng bước lên thuyền rồi ra hiệu cho Địch Sát Thần đi theo. Thấy vậy, hắn không do dự mà bước lên thuyền cùng lão.
Người lái thuyền lúc này che mặt, bộ dáng có chút mảnh khảnh, người không quá cao nhưng nếu so với một đứa trẻ như Địch Sát Thần thì có lẽ tên này cũng phải hơn hắn ít nhất sáu tuổi. Đi được một đoạn, ba người dừng chân tại một ngôi làng nhỏ, nằm heo hút dưới chân ngọn núi. Người dân ở đây sử dụng một thứ ngôn ngữ hơi khác biệt so với quê Địch Sát Thần một chút, nhưng nếu nghe kỹ thì hắn cũng có thể hiểu được.
Địch Sát Thần được tên lái thuyền hồi nãy dẫn đến một ngôi nhà. Nhìn qua, ngôi nhà này không quá khác biệt với những ngôi nhà khác là mấy nhưng Địch Sát Thần có cảm giác hơi lạ. Chắc do chủ nhân ngôi nhà này để lại cho hắn ấn tượng mạnh quá thì phải.
Tên lái thuyền mở khăn che mặt ra, khuôn mặt này giống y hệt với Triệu Văn Quang nhưng từng đường nét có phần nhẹ nhàng hơn một xíu. Nhìn vào bộ dáng này, có lẽ tên này là một nữ nhân, nhưng Địch Sát Thần không dám kết luận sớm, vì biết đâu tên này cũng giống Triệu Văn Quang, có khuôn mặt khác người thì sao? Phải đợi đến lúc tên lái đò mở miệng chào hắn, Địch Sát Thần mới có thể nhận định được tên này chắc chắn không phải là nam nhân.
Cô gái này có tên là Triệu Như Nguyệt, là chị của Triệu Văn Quang. Cô sống ở đây cùng với Triệu Văn Nhạc đã được mười sáu năm. Ở cùng với hai người bọn họ chính là một thiếu niên cũng trạc tuổi Triệu Như Nguyệt, hắn có tên là Lâm Phong.
Vào một ngày trời nổi giông lớn, sau một chuyến đi xa, Triệu Văn Nhạc mang Lâm Phong đến đây, cưu mang và truyền dạy kiếm pháp cho hắn. Từ đó đến nay hắn ở cùng với hai cha con họ Triệu cũng đã hơn sáu năm rồi.
Kể về lai lịch của Triệu Văn Nhạc, lão xuất thân trong một gia tộc họ Triệu, là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn trên giang hồ, cho dù là mệnh quan triều đình thì cũng phải e dè. Nhưng sau khi gặp phải một biến cố, gia tộc này đã bị tận diệt, chỉ sót lại Triệu Văn Nhạc là hậu nhân cuối cùng. Triệu Gia sở hữu một báu vật mà toàn bộ võ lâm thời bấy giờ đều muốn có được, chính nó đem cho Triệu Gia trở thành gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất Đàng Trong, cũng chính nó đem lại cho Triệu Gia một mối họa diệt tộc.
Cho đến bây giờ, hậu nhân cuối cùng của Triệu Gia là Triệu Văn Nhạc phải trốn đến một nơi thâm sơn cùng cốc, nơi này cách biên giới với Đàng Ngoài không xa, nên quan binh thường rất hay qua lại, cũng chính vì thế mà giảm bớt đi phần nào sự có mặt của những kẻ có dã tâm hiện diện đầy rẫy ở cái nơi gọi là giang hồ.
Địch Sát Thần lặng người, hắn khẽ suy ngẫm lại những chuyện cũ, rồi nhìn lại nơi hắn đang đứng, có lẽ đây sẽ là nơi hắn bắt đầu làm lại cuộc đời, một cuộc đời trái ngược với quá khứ bi thương của hắn.
Sáu năm sau, Địch Sát Thần bây giờ đã trở thành một thiếu niên với thân hình cứng cỏi, rắn chắc. Khuôn mặt hắn bây giờ không còn hình dáng của một đứa trẻ mà đã có đường nét rõ rệt của người trưởng thành. Trong những năm qua, Địch Sát Thần đã dần dần coi nơi đây là quê hương của mình. Triệu Văn Nhạc và Triệu Như Nguyệt đối xử với hắn không tệ, lại còn truyền cho hắn bộ kiếm pháp độc nhất vô nhị của Triệu Gia, khiến hắn có thể một địch mười, thậm chí cả trăm người.
Nhưng cuộc đời không như là mơ, vào một ngày trời mưa tầm tã, từng hạt mưa rơi tí tách trên những xác người lạnh lẽo. Nhìn về hướng xa xa, một thiếu niên đang cầm thanh kiếm trên tay, miệng thở ra những hơi thở nặng nhọc. Thiếu niên đó không ai khác, chính là Địch Sát Thần. Trước mặt hắn, một kẻ khác cũng có dung mạo y hệt, miệng hắn nở ra một nụ cười nham hiểm.
Địch Sát Thần nheo hai hàng lông mày lại, mắt nhìn chằm chằm vào tên đó, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Tên đó khẽ nhếch miệng trả lời:
“Ta là ngươi.”
“Ngươi là ta? Nực cười.” - Địch Sát Thần hừ lạnh.
“Đúng vậy, ta chính là ngươi, những người nằm đó cũng là do ngươi g·iết.”
Đúng lúc tên này vừa nói xong, Triệu Như Nguyệt từ phía xa hét lên, nước mắt hòa cùng những giọt mưa lăn chảy trên má. Cô lao lên ôm chầm lấy từng xác người nằm vất vưởng. Những người này đã nuôi nấng cô từ lúc cô còn thơ bé, tuy không phải ruột thịt, nhưng cô luôn coi họ như người thân của mình.
Vừa khóc, khuôn mặt cô ngước lên nhìn vào hai thiếu niên phía trước, lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một thanh kiếm đã kề ngay cổ, rất nhanh họng cô đứt lìa.
Địch Sát Thần lúc này như điên dại, hắn hét một tiếng rồi vung kiếm lên nhằm vào tên kia mà chém. Từng đường kiếm của hắn chứa đựng hết tất cả nỗi căm hận. Hắn hận bản thân không thể cứu được Triệu Như Nguyệt, hắn hận kẻ trước mắt hắn đã c·ướp đi gia đình thứ hai của hắn.
Đôi mắt của hắn ngấn lệ, miệng hắn hét lên theo từng nhát chém, chẳng mấy chốc sức lực hắn cạn kiệt. Đúng lúc này, thanh kiếm trên tay hắn hình như đã đụng phải thứ gì đó. Hắn ngước mắt lên nhìn, một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn hắn.
Địch Sát Thần lại nhìn xuống phía dưới, tay hắn đang cầm thanh kiếm găm vào bụng của một người, máu từ đó rỉ ra, hòa cùng nước mưa, theo thanh kiếm rồi chảy vào tay Địch Sát Thần.
Người trước mặt hắn không ai khác đó chính là Triệu Văn Nhạc, đôi tay Địch Sát Thần buông thanh kiếm ra, miệng hắn run run, thốt lên:
“Sư phụ…?”
“Không phải ta... Thật sự không phải ta.”
Vừa nói xong, Địch Sát Thần ngất lịm đi, không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, hắn chỉ nghe văng vẳng bên tai ba chữ:
“Chính là ngươi…!”
Lúc tỉnh dậy, Địch Sát Thần đảo mắt nhìn quanh, bên cạnh, xác của Triệu Văn Nhạc đang trừng mắt nhìn vào hắn. Còn chưa kịp định hình được chuyện gì xảy ra, phía xa xa, tiếng của hàng trăm người đang kéo đến. Theo bản năng, Địch Sát Thần chỉ đành đứng dậy, mang theo xác của Triệu Văn Nhạc rời khỏi chỗ này.
Hết chương 22