Chương 21: Tối Tăm
Quang Long quay đầu nhìn lại, hắn để ý vệt máu nhỏ trên tay Địch Sát Thần, miệng hắn khẽ cười mỉm mà không để ý gì đến lời nói đó.
Cùng lúc này, con dao được Quang Long ném xuống, tay hắn để ra sau, rất nhanh lấy ra một thứ. Rồi hắn vung nhẹ vật đó một cái, cây gậy sắt nhanh chóng được bật ra. Miệng hắn vẫn giữ một nụ cười quỷ dị như lúc ban đầu.
Thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần vẫn không hề di chuyển, đôi mắt hắn đảo quanh quan sát tình hình. Hắn cố tìm kiếm Nghiệt Hồn của tên này nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy được khoảng không đen tối bao trùm lấy tên Quang Long mà thôi, hoàn toàn không thể tìm kiếm được vị trí của nó.
Nghiệt Hồn trên thế giới này được chia làm nhiều loại, có loại sử dụng bóng tối làm nơi ẩn náu, có loại chỉ cần có bóng tối, chúng sẽ hiện lên rõ nét. Điều này Địch Sát Thần đã đúc kết lại từ những lần trước, và hắn cũng biết rằng Nghiệt Hồn sẽ không thể lẩn trốn mãi, chắc chắn phải có điểm yếu nào đó mà hắn chưa thể tìm ra được.
Cùng lúc này, mắt của Quang Long rực đỏ, tựa như một tên điên, hắn vung cây gậy ra rồi một mạch tiến đến vị trí của Địch Sát Thần. Cây gậy vung ra với một tốc độ khủng kh·iếp khiến Địch Sát Thần phải chật vật lắm mới có thể tránh né được. Tốc độ cực nhanh làm cho từng cú đập phát ra một lực cực lớn.
Tiếng xé gió vun v·út vang ra cả căn phòng làm cho Ngọc Nhi run sợ, cô run rẩy lần mò, mong đường đi ra khỏi chỗ này.
Nhìn lại Địch Sát Thần, hắn vẫn cố gắng tránh né như những lần trước, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn vào thứ đen tối bao phủ lấy kẻ đó. Nhìn chúng, Địch Sát thần càng tò mò, nếu không phải Nghiệt Hồn thì chúng là gì mới được? Chúng là thứ mà Nghiệt Hồn tiết ra như tên bác sĩ lần trước sao?
Nếu vậy thì chắc chắn phải có gì đó kết nối thứ này với Nghiệt Hồn chứ!
Nghĩ vậy, Địch Sát Thần nhớ ra điều gì đó, hắn hét to:
“Ngọc Nhi, mở đèn lên!”
Nghe thấy tiếng gọi, Ngọc Nhi như sực tỉnh, đôi tay cô run rẩy lần mò cố tìm kiếm nhưng vẫn như lúc đầu, cô không thể tìm thấy được vị trí chính xác của nó.
Nghiệt Hồn của tên này không giống những loại khác, chúng có thể tác động đến tâm trí của con mồi, những con mồi bị nó tác động, sẽ hiện ra những ký ức đau khổ mà n·ạn n·hân đã từng trải qua. Rồi h·ành h·ạ tâm trí n·ạn n·hân đến khi sức cùng lực kiệt, ký chủ của nó sẽ dễ dàng tiêu diệt con mồi mà không cần phải tốn chút công sức nào cả.
Thứ đen tối bao quanh vật chủ chính là khoảng trống trong lòng mỗi người, người có khoảng trống càng lớn, thứ đen tối đó sẽ hiện diện càng nhiều. Nó sẽ khiến người khác mất đi phương hướng, không thể định hình được vị trí.
Sợ hãi!
Mất phương hướng!
Đó chính là những điều mà con người thường gặp phải, Nghiệt Hồn đánh vào chính tâm lý của n·ạn n·hân. Và Ngọc Nhi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Cô run rẩy bước từng bước nặng nhọc, lần mò trong một không gian tối tăm.
Hình như quang cảnh này Ngọc Nhi đã gặp ở đâu rồi thì phải. Chính xác, đó là lúc cô lên sáu, cả nhà cô gặp phải một biến cố kinh hoàng. Cô còn nhớ thời điểm ấy, mẹ cô hớt hải đem cô giấu dưới một căn hầm, biểu hiện sợ hãi đến tột độ. Căn hầm đó tối đen giống như khung cảnh ngày hôm nay vậy, chỉ khác lúc đó yên tĩnh đến lạ thường.
Nhìn thấy Ngọc Nhi như người mất hồn, Địch Sát Thần phút chốc cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn nhận ra Nghiệt Hồn này không phải là thứ dễ đối phó. Ngoài cung cấp cho vật chủ một năng lượng cực lớn, nó còn khiến cho những người xung quanh có một áp lực đè nặng. Nhưng áp lực này không phải là thứ gì đó quá khó khăn đối với Địch Sát Thần. Trong xã hội cũ, cảm giác bị chèn ép đến ngạt thở làm cho hắn đã dần mất đi sự yếu đuối, đối với hắn, thứ này chẳng phải là vấn đề gì lớn lao lắm.
Địch Sát Thần thấy có hơi rắc rối khi phải tìm kiếm vị trí của Nghiệt Hồn, vừa phải đối phó với vật chủ, nhưng như thế cũng chưa phải thứ gì đó quá lớn đối với hắn. Điều hắn bận tâm chính là Ngọc Nhi, hắn cũng không hiểu vì sao lại như vậy, chắc vì hắn thương hại cho sự yếu đuối của cô gái này.
Nhưng có phải thương hại hay không thì hắn không biết, không một ai có thể hiểu được nỗi lòng của Địch Sát Thần.
Trong một phút lơ là, Địch Sát Thần bỗng nhận ra thứ đen tối trên người của kẻ này đã biến mất, thay vào đó là một vật chuyển động quanh hắn. Thứ này nhỏ nhắn chỉ vừa bằng một nắm đấm nhưng tốc độ lại cực nhanh, Địch Sát Thần vung kiếm nhằm vào nó nhưng không thể làm gì được.
“Quái! Thứ này chính là Nghiệt Hồn sao? Nhưng nó nhanh như vậy làm sao tiêu diệt được?” - Vừa nghĩ, Địch Sát Thần vừa nhìn vào Ngọc Nhi. Hắn không hiểu vì sao trong lòng có chút bất an.
Cùng lúc này Quang Long ngừng lại, hắn đã nhận ra Địch Sát Thần có gì đó bất thường, hắn mở miệng hỏi:
“Ngươi quan tâm đến ả kia sao?”
Nói xong, Quang Long nhặt con dao dưới đất lên rồi tiến thẳng đến phía Ngọc Nhi. Hắn túm lấy cổ cô rồi nói tiếp:
“Đã vậy ta sẽ g·iết nó trước rồi tính sổ với mày sau.”
Trong phút chốc, khuôn mặt của Địch Sát Thần đen lại, chẳng lẽ hắn lại phải chứng kiến cảnh này thêm một lần nữa sao? Ngày trước, cũng với khung cảnh y hệt như lúc này, người con gái luôn bên cạnh hắn, ngày đêm chăm sóc cho hắn đã bị một kẻ g·iết c·hết trong sự bất lực của chính Địch Sát Thần. Đôi tay hắn siết chặt thanh kiếm, hắn nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm vào tên đó.
Đúng lúc Quang Long định ra tay, bỗng một thứ gì đó lướt đến, một kiếm chém đứt lìa Nghiệt Hồn trên người hắn.
Địch Sát Thần ngơ ngác, hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng chỉ một tíc tắc sau hắn định thần lại. Miệng hắn thốt lên hai chữ:
“Là ngươi?”
Nam nhân áo đen khẽ cười, hắn nhìn vào Địch Sát Thần rồi nói:
“Ngươi vẫn yếu đuối như ngày nào nhỉ, Địch Sát Thần!”
Địch Sát Thần không nói gì, thanh kiếm trên tay hắn động đậy hướng về phía nam nhân áo đen, một chân của hắn lùi ra sau lấy đà rồi một mạch lướt đến kẻ đó.
Tên đó vẫn không hề nao núng, hắn nhẹ nhàng lách qua một bên, tay khác của hắn ấn vào một thiết bị ngang hông, một sợi dây cáp từ đó bay ra, cắm chặt vào bức tường nhà đối diện. Hắn lại ấn tiếp lần nữa, sợi dây co rút lại, kéo hắn lao một mạch về phía đó, mất hút trong khoảng trời đen tối của một đêm không trăng.
Địch Sát Thần định đuổi theo nhưng với tốc độ này, hắn biết mình sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp tên đó. Hắn đứng lại nhìn vào tên Quang Long đang run rẩy, co ro ngồi một góc, tựa lưng vào tường mà than thở:
“Hết! Hết thật rồi! Nghệ thuật của ta!”
“Lâm Phong… Hắn là quỷ, hắn chắc chắn là quỷ…”
Địch Sát Thần không nói gì, hắn lẳng lặng ôm lấy Ngọc Nhi rồi đem cô vào trong phòng. Hắn tính rời khỏi chỗ này nhưng nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, Địch Sát Thần không khỏi mềm lòng, đành nán lại. Tuy Nghiệt Hồn đã bị tiêu diệt, nhưng khoảng trống trong lòng Ngọc Nhi quá lớn khiến cô không thể nào thoát ra khỏi mộng cảnh tối tăm đó, tay cô không ngừng quờ quạng khắp nơi cố tìm một điểm tựa. Bất giác cô ôm lấy cổ Địch Sát Thần, đầu ngả vào vai hắn dường như đã tìm kiếm được một chỗ dựa vững chắc. Cô ngủ th·iếp đi lúc nào không hay, để lại Địch Sát Thần ngồi bất động.
Hết chương 21.