Rời khỏi Tây Lâu, Huyền vương đi dạo trên con phố. Huyền vương cầm quạt phe phẩy, dáng vẻ nhàn nhã, quay sang nhìn Lão Tam tán gẫu: "Không ngờ Vĩnh Danh lại lưu truyền câu chuyện thế này, lời đồn quả không đáng tin."
Lão Tam đi bên cạnh Huyền vương tiếp lời: "Nhân gian thật dễ tin."
Huyền vương cười, ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo, nói: "Nếu không làm sao có nhiều lời đồn được truyền ra từ hoàng cung đến vậy. Lão Tam, cậu nói xem tôi có nên tạo một giai thoại cho bản thân?"
Ly Thanh từ đầu đến cuối không nói gì, bước chân có phần chậm lại. Huyền vương dừng bước, Lão Tam và các hộ vệ cũng dừng theo, Ly Thanh cứ bước tiếp về phía trước mà không hay biết đã bỏ lại Huyền vương ở phía sau. Huyền vương liếc mắt với Lão Tam, Lão Tam chớp mắt đã lao lên đứng chắn trước Ly Thanh, vẻ mặt không vui, hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Ly Thanh đâm sầm vào ngực Lão Tam mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô lùi lại đáp: "Không có gì."
Theo ánh mắt của Lão Tam, Ly Thanh quay đầu lại thấy Huyền vương khoanh tay nhìn mình cười nhạt. Ly Thanh quay đầu lại nói với Lão Tam: "Xin lỗi, tôi đang nhớ tới bài hát của Uyển nương."
Lão Tam lạnh lùng nói: "Nếu không muốn có ngày mất mạng thì chú ý vào!"
Dứt lời, Lão Tam tiến về phía Huyền vương, Ly Thanh đi theo sau. Đến trước mặt Huyền vương, cô hơi cúi đầu nói: "Thiếu gia."
Huyền vương cười lạnh lùng rồi đi tiếp. Vốn hắn định đi tham quan thêm một lúc nữa nhưng vì hành động của Ly Thanh khiến hắn mất hết hứng thú, nên hắn quyết định trở về quán trọ.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, có một hộ vệ đến gõ cửa phòng Ly Thanh, nói rằng Huyền vương có dặn dò cô không cần gặp vương gia trong hai ngày tới. Ban đêm, Ly Thanh không ngủ được, cô leo lên nóc quán trọ ngắm bầu trời, trong đầu quẩn quanh lời nói của Uyển nương.
"Vĩnh Danh song cầm, Tiếu Khanh."
Ly Thanh ngồi ngắm những ngôi nhà nhỏ xa xa rất lâu, gió thổi tóc bay quấn trên mặt nhưng cô không buồn gạt đi. Chẳng biết đã qua bao lâu, cô lấy tay che lên mắt mình, những giọt nước ẩn hiện qua kẽ ngón tay.
"Tiếu Khanh? Vĩnh Danh song cầm?"
"Vốn dĩ diễn vai tài tử phong lưu ở Vĩnh Danh..."
"Tinh Ngân."
"Hả?"
"Không có gì, lúc ở thư phòng của Vô Ảnh Cung. Tôi từng đọc một nhiệm vụ ở Sầm La..."
.
"Tôi nhớ mặt cô rồi."
Tàng Thư Cung là nơi cất giữ những cuốn sách ghi chép nhiệm vụ của Vô Ảnh Cung. Sách ở đây được phân làm hai loại: Một loại phân theo tên người thi hành nhiệm vụ và địa điểm thực thi sẽ được mã hóa; một loại phân theo địa danh, nơi các nhiệm vụ đã từng được thực hiện và tên người thực thi sẽ được mã hóa.
Trước đây, Ly Thanh vẫn luôn cảm thấy lời của Tiếu Khanh có chỗ không đúng. Sau khi nghe tên Tinh Ngân, Tiếu Khanh lại nhắc tới nhiệm vụ ở Sầm La. Tuy rằng Tiếu Khanh có thể đã đọc cả hai cuốn "Sầm La" và "Kiếm Vũ Bộ - Tinh Ngân" rồi suy luận ra nhưng sách ở Tàng Thư Cung rất nhiều, cho dù trùng hợp đọc hai cuốn cũng chưa chắc đã liên tưởng tới. Vậy mà sau khi nghe tên Tinh Ngân, Tiếu Khanh có thể nói ra ngay, không một chút đắn đo. Giờ trong lòng Ly Thanh đã biết tại sao, chỉ là cô muốn đến Tây Lâu xác nhận lại lần nữa.
Năm xưa ở Sầm La, Tinh Ngân mặc hỷ phục giết chết Lạc Ngôn cùng đám hộ vệ. Cô bước ra ngoài hỷ phòng đi tới đại sảnh, ánh nến xung quanh bập bùng, tiếng đàn vang khắp lễ đường đầy sâu lắng, mỗi bước chân đều để lại vết máu. Trong đại sảnh, tất cả hộ vệ và quan khách đều đã nằm gục trên đất từ lâu. Cô bước lại gần, nắm cổ tay của một quan khách đang nằm trên đất, thấy mạch vẫn còn đập.
Phía sau bức rèm gỗ, một người con trai đang gảy đàn. Ngoài trời tiếng sấm vang lên không ngừng, tia sét rạch đôi bầu trời, tiếng đàn trầm lắng quanh quẩn bên tai, cô bước đến trước rèm, nói: "Khúc này tên là gì vậy?"
"Ta vẫn chưa kịp đặt tên."
Cô cúi người đặt trước tấm rèm một tờ ngân phiếu, nói: "Cảm ơn." rồi đứng lên đi ra ngoài.
"Tôi nhớ mặt cô rồi."
Ly Thanh cắn môi, nước mắt trên kẽ tay chảy ra nhiều hơn. Ngày toàn đội mười người bị mai phục lại hiện lên trong đầu cô.
"Tao có thể tha cho chúng bay."
"NHƯNG! Tao chỉ cần một con chó đưa tin!"
Khi ấy, Ly Thanh lao lên trước nhưng Tiếu Khanh nắm lấy vai cô kéo lại rồi một mình lao về phía trước.
Lúc này đây, nằm trên nóc nhà, Ly Thanh bỏ bàn tay ra lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, cô thốt lên: "Ngốc."
Sáng hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy thấy một hộ vệ đang nắm lấy cổ tay mình. Nhìn thấy Ly Thanh tỉnh, hộ vệ đó buông tay cô ra và hỏi: "Đêm qua không có vấn đề gì chứ?"
Ly Thanh cảm thấy đầu óc mờ mịt nên chưa đáp vội. Sau một lúc định thần, cô nhớ ra mình đã ngủ cả đêm trên nóc nhà. Nhìn dáng vẻ và giọng điệu của hộ vệ, cô đoán người đó nghĩ cô bị tấn công nên mới kiểm tra mạch của cô, cô đáp: "Đêm qua say rượu, tôi lên đây hóng gió lại ngủ quên."
Hộ vệ nhìn Ly Thanh một lượt từ trên xuống dưới, thấy không có chuyện gì liền gật đầu rời đi.
Ly Thanh về phòng thay đồ nam, ăn sáng xong cô cầm ô che nắng đi tới Tây Lâu. Tây Lâu buổi sáng thường không có mấy khách, Ly Thanh đặt vào tay tú bà một túi bạc, nói: "Phòng Uyển nương."
Tú bà nhận được tiền, liền cho người dẫn Ly Thanh lên lầu. Bước lên bậc thang càng cao, tiếng đàn càng lúc càng rõ, Ly Thanh có cảm giác nôn nao, bất an trong lòng.
Cánh cửa mở ra, Uyển nương đang ngồi đàn, Ly Thanh đến bên bàn trà ở giữa phòng và ngồi xuống. Đánh đàn xong, Uyển nương nhìn Ly Thanh, tiện tay lấy ấm trà rót cho mình một chén, mỉm cười nói: "Tâm lang có lời muốn nói với Uyển nương sao?"
"Thiếu gia không biết tôi tới đây."
"Ồ..."
Ly Thanh nhìn Uyển nương. Uyển nương vuốt váy ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt đa tình nhìn Ly Thanh hỏi: "Không biết công tử tới đây tìm ta có việc gì?"
"Ta muốn học khúc nhạc này."
Uyển nương cười, không vội đáp lại. Nàng uống hết một chén lại một chén, rồi mới nói: "Học đàn có giá, chỉ không biết công tử có trả nổi không?"
Ly Thanh cảm thấy ngữ khí có phần khách sáo nhưng không rõ mình sai ở đâu, chỉ tiện miệng đáp: "Làm phiền ra giá."
Lời Ly Thanh vừa dứt, Uyển Thanh bắt đầu gảy đàn. Ly Thanh chợt thấy khí huyết trong người bị xáo động, càng lúc càng loạn, cô nhất thời không kịp thích ứng, tim đập mạnh hơn, mắt hoa lên.
Ly Thanh liền lao ra muốn đánh gãy cây đàn. Lập tức, ngón tay Uyển nương như sóng nước lướt trên dây khiến tiết tấu càng nhanh. Ngay sau đó, Ly Thanh cảm thấy có gì đó ứ ở ngực, cảm giác khó thở. Ly Thanh nhíu mày, rút kiếm đâm thẳng về phía Uyển nương. Uyển nương nghiêng người né tránh, rồi xoay người đến chỗ cây sáo treo trên tường ở sau lưng. Kiếm và sáo va đập, sáo nứt kiếm sứt. Ly Thanh tròn mắt kinh ngạc.
Uyển nương cười, bước lùi ra sau, bước chân dưới váy nhẹ tựa như đang lướt đi trên sóng nước, không hề nghe thấy tiếng động.
"Không biết giá này công tử có hài lòng?"
Ly Thanh không đáp, nhảy lùi về phía bàn trà ở giữa phòng, tra kiếm vào vỏ. Uyển nương cầm sáo hướng vào huyệt ở giữa ngực Ly Thanh. Ly Thanh lập tức nghiêng người, dùng vỏ kiếm gạt ra. Sáo trúc lập tức đánh về phía cổ Ly Thanh. Cô ngửa đầu ra sau, một chân giơ lên đạp thẳng bụng đối phương. Uyển nương toan dùng một tay chụp lấy chân nhưng bị vồ trượt, chân Ly Thanh đã kịp đổi hướng đập thẳng mạn sườn Uyển nương.
Uyển nương bị đập mạnh, người bay đập vào tường rồi đổ xuống đất. Uyển nương cười, nói: "Không tệ!"
Ly Thanh đứng lặng tại chỗ, quan sát Uyển nương. Uyển nương đột nhiên nhìn Ly Thanh hỏi: "Tiếu Khanh, huynh ấy chết thế nào?"
Ly Thanh im lặng suy nghĩ, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, cô không rõ mối quan hệ giữa Tiếu Khanh và Uyển nương là gì. Uyển nương cho rằng Ly Thanh không muốn nói, liền cười bảo: "Nếu..."
Lời vừa ra khỏi môi, ngoài cửa phòng đã có tiếng người gõ cửa liên tục, tiếng nói vọng vào trong phòng: "Trong phòng có chuyện gì vậy?"
Uyển nương một tay ôm eo một tay chống tường để đứng lên, nói vọng ra: "Không có chuyện gì. Nếu không có việc gì, đừng để ai làm phiền."
Người bên ngoài chần chừ một lúc rồi nói: "Ò, có gì nhớ lên tiếng."
Ly Thanh vẫn đứng yên quan sát động tĩnh. Còn Uyển nương một tay chống eo, hơi nghiêng người đi đến bên bàn ngồi. Ly Thanh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cảm thấy lực đánh của mình có phần mạnh hơn so với trước đây, bất giác trong đầu cô nhớ tới hang Chiêu Hồn. Uyển nương bất ngờ lên tiếng: "Nếu cô nói được khúc này sáng tác ở đâu, Uyển nương ta dạy cô."
Ly Thanh cảm thấy có chút khó hiểu, trầm mặc suy nghĩ. Căn phòng rơi vào trạng thái yên lặng. Một lúc sau, Uyển nương thổi chén trà vừa mới rót, khách khí nói: "Nếu đã không có duyên, mời..."
"Ở Sầm La."
Uyển nương ngừng lại động tác, đưa mắt nhìn kỹ Ly Thanh, sau đó cúi đầu suy nghĩ.
Gió thổi qua rèm, một cánh hoa bay qua lan can rơi xuống bên váy Uyển nương. Uyển nương nhìn theo cánh hoa cười, chầm chậm nói: "Không ngờ.... lại là cô."
Thấy Ly Thanh vẫn không có phản ứng gì, Uyển nương khôi phục lại thần thái ban đầu, rót một chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: "Vĩnh Danh có Tây Lâu, Chiêu Anh có Mộng Viện. Phàm là kẻ có tiền, một khi đã đến Vĩnh Danh sẽ đến Tây Lâu. Tâm lang vốn là khách quen của tôi."
Thấy trà sắp hết, Uyển nương bước ra cửa bảo người mang ấm mới tới. Đến khi nàng bước trở lại phòng, trên tay đã cầm một ấm trà khác đang tỏa khói nghi ngút, thoang thoảng hương nhài. Uyển nương ngồi xuống bàn rót hai chén trà, một chén cho bản thân, một chén đẩy qua chỗ Ly Thanh.
Uyển nương nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói tiếp: "Ba ngày trước có một người đến phòng tôi nói cô hại chết Tiếu Khanh, bảo tôi có thể nhân cơ hội này báo thù."
Ly Thanh lúc này mới phản ứng, hỏi: "Đó là ai?"
Uyển nương thổi chén trà, đáp: "Tôi chưa từng gặp trước đó. Lúc gặp, cũng không phải mặt thật."
Ly Thanh không nói tiếp, căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng. Qua một lúc, Uyển nương mở lời trước: "Huynh ấy còn sống không?"
Ly Thanh mấp máy môi mấy lần mới thành tiếng: "Tiếu Khanh..."
Ly Thanh rời mắt khỏi Uyển nương, nhìn ra ngoài cửa, nuốt khan một ngụm khí, nói: "Vì tôi mà...hy sinh."
Nét mặt của Uyển nương bình tĩnh lạ thường nhưng trong mắt nàng lại vằn lên tơ máu. Nàng định bảo Ly Thanh chiều quay lại, lại nhớ ra Tây Lâu lúc đó sẽ đông khách nên nói: "Hôm nay hơi đường đột, ngày mai Uyển nương sẽ sắp xếp cả ngày dành cho cô nương."
Bước khỏi Tây Lâu, Ly Thanh quay đầu nhìn lại lần nữa. Nghĩ đến nụ cười các cô nương ở Tây Lâu, cô có chút lạnh sống lưng. Ly Thanh tuy không giỏi hóa trang nhưng cũng đến nỗi tệ, hai lần đến Tây Lâu họ đều niềm nở hỏi han tựa như cô là khách nam tới tìm vui. Chỉ là, khi nhớ tới nụ cười và ánh mắt của Uyển nương lúc gọi "công tử" hay "cô nương" đều không đổi, Ly Thanh liền hiểu có thể những người ở Tây Lâu đã sớm biết cô là nữ từ đầu. Dường như cách đón tiếp đó của họ chỉ là thói quen, bất kể đối phương là nam hay nữ, họ đều vẫn sẽ dùng nụ cười ấy, ánh mắt ấy.
Trên lầu sáu của Tây Lâu, Uyển nương đưa tay ra ngoài hiên đón gió, khẽ nói: "Đại ca..."
Sau đó, nàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Nàng một mình ngồi uống rượu. Một bình, hai bình, ba bình, bốn bình rồi năm bình rượu cạn nằm lăn trên đất. Trong cơn say mơ màng, nàng nhớ lại lần đầu gặp Tiếu Khanh, khi đó hai người làm chung một nhiệm vụ. Rồi bên tai nàng lại văng vẳng câu nói khi xưa của Tiếu Khanh: "Muội sống tốt thật!"
Ngày ấy, khi nàng đã được sống cuộc sống tự do, làm việc cho ông chủ Tây Lâu, Tiếu Khanh đến thăm nàng.
Nhớ hôm ấy, nàng đang ngồi coi sách bên bàn, đại ca của nàng mặc đồ đen, hắn chống cằm ngồi xổm trên lan can rồi tự cười.
"Sau này ta rời Vô Ảnh Cung, muội xem đề cử ta làm bảo kê ở đây được không?"
"Sau này...?"
Uyển nương lẩm bẩm rồi ngẩn ngơ cười cười. Cô nhìn bình rượu trên tay cười chua chát rồi lại uống một ngụm rượu.
Nghe văng vẳng có tiếng đao kiếm, Uyển nương lúc này thở ra toàn mùi rượu, nàng đưa mắt quay sát ra xa. Nàng nhìn thấy bóng dáng Ly Thanh, khóe miệng bất giác nhếch lên cười. Hai tay nàng bám chắc vào lan can rồi nhấc nửa người dựa lên thành. Nàng dùng một tay chống lan can, một tay uống rượu, nói: "Đánh nhau rồi..."
Sau khi Ly Thanh rời Tây Lâu được một quãng, có một cô gái lạ mặt mặc đồ đen đứng trước mặt cô, hai tay cô ta đeo găng tay đen cầm hai thanh kiếm. Ly Thanh nhíu mày nói: "Ta không phản bội..."
Lời chưa nói hết đối phương đã ra tay, Ly Thanh lập tức rút kiếm chống đỡ. Ánh kiếm giao nhau liên tục. Một người dùng hai kiếm liều chết đánh tới, một người cầm kiếm đứng tại chỗ thủ.
Một vài người dậy sớm đi ngang qua thấy có đánh nhau liền tản đi. Nữ áo đen đánh một hồi không thu được gì liền nhảy lùi ra sau, quan sát Ly Thanh. Ly Thanh cảm thấy nếu lúc nãy Uyển nương thực sự muốn giết cô, thì lúc này biết đâu cô đã phải bỏ chạy hoặc bỏ mạng. Kiếm của đối phương rất nhanh và mạnh, Ly Thanh biết người này vốn không hề thua kém cô. Sau khi giao đấu vài chiêu, Ly Thanh sớm đã nhận ra đây chính là đội trưởng trong lần làm nhiệm vụ tập kích lúc trước.
Nhớ lúc chung đội, Ly Thanh trong lúc bị địch đuổi giết, người này đâm lén cô bất thành. Nhưng ngay sau đó, hai người bị địch mạnh vây kín, Ly Thanh nhanh chóng gọi to đối phương là "thủ lĩnh", rồi giả như bị thương nặng, khiến quân địch chuyển hướng tập trung đánh về phía "thủ lĩnh". Nhờ đó, Ly Thanh dễ dàng tách ra khỏi quân địch và đi giúp đồng đội giết mục tiêu.
Từ lúc bước ra khỏi hang Chiêu Hồn, sức mạnh trong cơ thể của Ly Thanh cũng được nâng lên. Nữ áo đen đánh với Ly Thanh một hồi không được gì liền bất ngờ ném vài quả bom khói về phía cô. Ly Thanh bật nhảy ra sau, đối phương thuận thế lao theo. Nhân lúc mắt Ly Thanh còn bị mờ mắt do bom khói, đối phương dùng song kiếm một trên một dưới đâm tới. Ly Thanh trong chớp nhoáng nhìn thấy ánh kiếm liền theo phản xạ tự vệ nhấc kiếm cản kiếm kịp thời.
Bởi vì chân Ly Thanh chạm đất trước, nên sau đó cô liền bật người đánh ngược về phía nữ áo đen. Đối phương kịp nắm kiếm của Ly Thanh, sau đó bị Ly Thanh đạp vào bụng.
Nữ áo đen ngã văng trên đất. Ly Thanh nhìn cô ta và nhắc lại: "Ta không hại họ!"
Nữ áo đen lau vệt máu trên khóe miệng, khó nhọc đứng lên, cười: "Cả đội đi ám sát cuối cùng lại biến thành con mồi. Tất cả đều chết chỉ mình ngươi vô sự. Không ai chạy thoát sao mình ngươi chạy thoát?!"
Dứt lời, nữ áo đen đứng lặng người một lát rồi cười ha hả. Sau đó, cô ta bất ngờ dùng hai tay phi các mũi kim bạc về phía Ly Thanh. Mũi kim quá nhỏ, hướng đi khác nhau, tốc độ cũng không giống nhau, Ly Thanh nhất thời chỉ kịp thấy ba mũi kim: Một mũi trực diện, hai mũi trái phải. Cô nhảy bật người ra sau phía bên trai để né tránh. Ngay lúc nhảy lên, mắt Ly Thanh cảm giác có ánh bạc lướt đến liền giơ tay lên đỡ.
Mũi kim đâm thủng tay Ly Thanh, dừng lại trong thịt cô. Ly Thanh nhận ra đây cũng là mũi kim nhỏ nhất trong số những mũi kim bạc bay tới.
Một tiếng hô thất thanh ở gần chỗ hai người đứng: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Ly Thanh định thần nhìn lại nữ áo đen, mắt thấy cô ta đã xoay người rời đi, cô cũng mau chóng trở về quán trọ.
Về đến quán trọ, Ly Thanh gặp Huyền vương đang từ trong quán bước ra, cô nói: "Thiếu gia."
Huyền vương nhìn lướt qua Ly Thanh, thấy quần áo của cô lấm tấm đất đen, ăn mặc xộc xệch, một bên tay máu chảy không ngừng. Hắn thoáng nhíu mày rồi lạnh lùng đáp: "Ừ."
Sau đó, Huyền vương cùng Lão Tam bước ra khỏi quán trọ.