Ở một nơi trong hang Chiêu Hồn tối tăm lạnh lẽo, có một tia sáng đang không ngừng chuyển động.
Ly Thanh và Lão Nhị đi bên cạnh nhau, trên tay Lão Nhị là một miếng ngọc thạch đang không ngừng phát sáng.
Ly Thanh vừa đi vừa nghĩ lại những gì vừa trải qua, cô cảm thấy có chút mơ hồ. Cô mở lòng bàn tay ra nhìn miếng ngọc thạch hình tròn trong suốt xen lẫn màu đỏ như sương khói. Đây là thứ cô nhận được sau khi thoát khỏi cửa ải cuối cùng. Khác với Ly Thanh, Lão Nhị lại nhận được một ấn ký hình mặt trời trên cổ tay trái.
Ly Thanh rất muốn hỏi Lão Nhị rằng Bạch Nương Tử đã làm thế nào để giải được chú phu thê. Nhưng mỗi lần Ly Thanh quay ra nhìn Lão Nhị, thấy sự chăm chú tìm đường của hắn, cô lại không muốn làm phiền.
Hai người đi một lúc lâu, Lão Nhị bất chợt nói: "Đến rồi."
Ly Thanh nhìn theo hướng mắt của Lão Nhị, thấy phía trước là một bức tường đất. Đây rõ ràng là đường cụt, Ly Thanh nhìn Lão Nhị một cách khó hiểu. Lão Nhị cầm tay cô giơ lên chạm vào bức tường, một luồng sáng phát ra từ tay hai người.
Ly Thanh hỏi: "Không phải chúng ta đã qua cửa ải cuối rồi sao?"
Lão Nhị đáp: "Dùng cách này sẽ đỡ phải đào."
Ánh sáng từ tay hai người xuyên qua bức tường, lao nhanh về phía trước. Lòng đất hơi rung chuyển, Lão Nhị kéo Ly Thanh về phía mình. Bức tường đất sụp đổ, khói bụi mù mịt, đoạn đường cụt phía trước được thông lên mặt đất. Ngôn Tình Hài
Con đường thông lên mặt đất khá hẹp, hai người nhanh chóng nối đuôi nhau bò lên. Lúc hai người ngẩng đầu hít không khí trong lành trên mặt đất thì phát hiện có hai cái mặt đang cúi xuống nhìn mình, vì trời còn tối nên nhìn không rõ mặt mũi. Sau đó, ngọc thạch trên tay Lão Nhị và Ly Thanh đồng thời phát sáng, gương mặt của Lão Tam và Huyền vương dần lộ ra.
Khi đôi bên nhìn rõ đối phương, hai mày của Lão Tam giãn ra, mặt hớn hở. Lão Tam đưa tay nắm lấy tay Lão Nhị kéo lên, theo sau đó Huyền vương cũng đỡ Ly Thanh lên mặt đất.
Lão Tam lên tiếng: "Tốt quá! Cậu không sao."
Lão Nhị cười đáp: "Đương nhiên không sao, chẳng lẽ tôi chết trước cậu chắc."
Lão Tam tiếp lời: "Còn sao nữa?! Tôi với vương gia còn lập cho cậu bia mộ rồi."
Lão Nhị đơ mặt, quay sang nhìn Huyền vương. Huyền vương uống một ngụm rượu, nói: "Còn chuẩn bị rượu cúng rồi."
Ly Thanh ngồi bên cạnh, cảm thấy bản thân như người thừa. Cô đứng lên đi ra xung quanh, đi được mấy bước liền thấy hai tấm bia mộ.
Cô cúi xuống đọc tấm bia to, được chạm khắc tỉ mỉ ghi: "Vạn Tự - Lão Nhị".
Sau đó, cô quay sang tấm bia nhỏ bên cạnh được khắc ẩu khắc tả: "Ly Thanh".
Ly Thanh bất giác rùng mình, gai ốc nổ lên. Lão Tam từ phía sau đi tới, cười với Ly Thanh, cánh tay lão đặt lên vai cô và nói: "Vương gia chưa từng vì ai lập mộ, ngươi là người đầu tiên."
Ly Thanh nói: "Không phải còn có của Lão Nhị sao?"
Lão Nhị thở một hơi nồng nặc mùi rượu rồi nói: "Không giống. Bọn ta đặc biệt coi nhau như anh em. Thấy ngươi không chỉ tới được chỗ Lão Nhị, còn cùng cậu ấy đi tiếp nên vương gia mới lập bia mộ cho ngươi. Đây chính là vinh hạnh."
Nói xong, Lão Nhị đưa cho Ly Thanh một chén rượu. Ly Thanh uống cạn một hơi rồi cô quay ra chỗ nấm mộ khắc mình, rồi cúi xuống đào đất. Vốn dĩ mộ đào không sâu, vừa đào một lúc tay Ly Thanh đã chạm được vật nằm bên dưới. Lão Tam ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đánh lửa và nói: "Là kiếm và thẻ bài."
Ly Thanh cầm lấy kiếm của mình, rồi mới nhấc tấm thẻ bài lên quan sát. Lão Tam nói tiếp: "Lúc trước, ngươi bị đuổi giết cũng vì bọn chúng muốn cướp tấm thẻ này. Nói thật, ta cũng rất nể ngươi."
"Tại sao?"
"Có thể thoát ra khỏi hang Chiêu Hồn."
Hai người ngồi uống rượu với nhau thêm vài chén rồi Ly Thanh đứng dậy rời đi. Cô cầm lấy kiếm của mình và tấm thẻ bài đi đến trước mặt Huyền vương Ly Quân. Cô đưa tấm thẻ ra, nói: "Thẻ của ngài."
Huyền vương nói: "Nó vốn thuộc về ngươi."
Ly Thanh đáp: "Không phải. Tôi làm mất rồi."
Huyền vương không nhiều lời, cầm lấy tấm thẻ cho vào trong người. Lão Tam từ phía sau đi tới, trên tay cầm một bộ quần áo, lão nói: "Lão Nhị, tuy dưới đó có nước tắm nhưng mặc mãi một bộ không thấy bản thân thối sao?"
Lão Nhị nhìn quần áo lấm chấm dính đất, nói: "Lão Tam, cậu nhớ tôi quá, đến bộ đồ tôi yêu thích nhất cũng trộm mang theo à?"
Lão Tam cười ha hả đáp: "Lấy từ mộ của cậu đấy."
Lão Nhị đen mặt, đứng dậy nhận lấy quần áo, nói: "Cảm ơn."
Lời vừa dứt, Lão Nhị tung một quyền đấm về phía mặt Lão Tam. Lão Tam nghiêng người né tránh, hai người bắt đầu đánh nhau. Huyền vương không chút bận tâm, một lúc sau lấy đồ cá nhân ra rồi đi ngủ.
Đêm hôm đó, Lão Nhị và Lão Tam thay nhau canh gác. Còn Ly Thanh, sau nhiều ngày giành sự sống cô cuối cùng cũng có được ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, cả ba người lên đường đến một quán trọ nhỏ ở gần đó, nơi xe ngựa và hộ vệ của Huyền vương đang nghỉ chân. Sau đó thông qua cuộc nói chuyện giữa Lão Nhị và Lão Tam, Ly Thanh mới biết mình đã ở trong hang Chiêu Hồn hết một tháng hai mươi ba ngày.
Không chỉ vậy, Ly Thanh còn được biết, sau khi ngọc thạch của cô và Lão Tam hỏng, Huyền vương không thể xác định được họ còn sống hay không nên đã quyết định đến cửa lối ra của hang Chiêu Hồn để đợi. Nhưng đợi suốt nửa tháng không thấy có dấu hiệu họ còn sống, Huyền vương dần từ bỏ hy vọng. Bởi lẽ, ngọc thạch của Lão Nhị gắn liền với sinh mệnh hắn mà Huyền vương dùng cách nào cũng không kết nối được ngọc thạch của Lão Nhị. Sau cùng, cho rằng cả hai đã bỏ mạng, Huyền vương âm thầm cùng Lão Tam đắp mộ cho hai người. Còn đội hộ vệ của Huyền vương ở tạm tại quán trọ cách đó không quá xa.
Trên đường trở về Huyền Vương Phủ, Huyền vương lại đổi ý đi đường vòng đến Vĩnh Danh.
Sau khi đến Vĩnh Danh, mọi người nghỉ ngơi bảy ngày. ngày kế tiếp, Huyền vương cho mười hộ vệ ở lại quán trọ, Lão Nhị cũng được ở lại để điều dưỡng thêm. Những người còn lại thì thay thường phục đi theo Huyền vương tới Tây Lâu. Đây là nơi bán nghệ nổi danh nhất Vĩnh Danh. Riêng Ly Thanh là nữ nên cô phải mặc đồ nam để tới Tây Lâu.
Huyền vương vừa bước vào Tây Lâu, tú bà ở đây đã ra đón tiếp niềm nở, dường như hắn là khách quen ở đây. Huyền vương không nói gì mà chỉ đặt một túi tiền vào tay tú bà, tú bà ngay lập tức gọi người dẫn Huyền vương đi gặp một người được gọi là Uyển nương.
Hộ vệ đứng ở tầng dưới, Huyền vương mang theo Lão Nhị và Ly Thanh lên lầu. Cửa phòng vừa mở, ba người thấy một cô gái mặc váy đỏ thêu mẫu đơn bạc ngồi bên lan lan. Trên tay nàng ta cầm một bình rượu đang rót từ từ vào chén, nàng ngồi trên lầu phóng mắt nhìn ra xa, không hề có chút để ý gì đến sự xuất hiện của Huyền vương.
Huyền vương ung dung bước vào, theo sau là Lão Nhị và Ly Thanh. Uyển nương quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở Ly Thanh một lúc rồi chuyển qua Huyền vương. Huyền vương ngồi xuống trước một cái bàn, Lão Nhị và Ly Thanh đứng sau, lúc này tiểu nhị cũng vừa mang đến một ấm trà. Trên bàn, có một cây đàn và một lư hương, Huyền vương đàn thử rồi điều chỉnh dây đàn.
Uyển nương khoan thai đứng lên tiến đến bên bàn, gật đầu chào Lão Nhị rồi gật đầu chào Ly Thanh. Sau đó, nàng ngồi xuống đối diện với Huyền vương và mỉm cười.
Huyền vương nhìn Uyển nương một cái rồi nhấc tay điểm đàn. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, trên mái hiên xuất hiện những tiếng "lộp bộp" chậm rãi.
Tiếng đàn rất chậm, mỗi nhấc tay lại như chứa cả một bầu trời tâm sự. Có một chú chim lông màu nâu pha chút trắng đậu vào trong lan can, lắc mình rũ lông.
Uyển nương lấy ấm trà rót vào hai chén rồi cầm lấy một chén uống. Bàn tay Huyền vương vẫn nhẹ lướt trên những sợi dây đàn, gương mặt chăm chú.
Uyển nương bắt đầu hát xướng:
"O.......ò......o......o.....ò....
Gió thổi qua nhành liễu, tay chàng điểm mực vẽ cố nhân.
Ta cầm ô đứng dưới mưa, chàng nào biết.
Năm tháng tựa mưa rơi.
Chớp mắt chàng đã lên ngựa biến mất.
Ta uống rượu để giải sầu.
Bước chân anh hùng nào giữ được đâu.
Hy vọng chàng một lần quay đầu, nhớ từng có người đứng ở Tây Lâu.
A....a.....a.......
Chàng đem bức hoạ ngắm thật lâu.
Còn ta theo đầu quân làm phụ bếp.
Trong trướng chàng cầm tranh, ngoài trướng ta bưng canh.
A........á.........a......
Có phải vì ta đã cải trang, chàng không nhận ra?
Sao ánh mắt chàng chẳng rời tranh nhìn ta lấy một lần....
Ta vì một lần chàng xoa đầu, tâm tư nặng nhọc chìm giấc sâu.
Người con gái ấy đã rời bỏ chàng từ lâu.
Sao lòng của ta chàng nhìn không thấu?
Gió tanh mưa máu chẳng kịp sầu.
Ta cản một mũi tên liệu chàng quay đầu?
Ta muốn nhìn chàng thật lâu nhưng lại chìm vào giấc mộng thuở ban đầu.
Nhớ chàng trèo tường trộm hái dâu.
Hơn mười năm như sân khấu...
Chàng một mình lên ngựa chiến đấu, để lại mình ta trên cao lầu.
Trước mắt lờ mờ.....lời chàng ta chẳng còn nghe thấu.
Đính ước thuở ban đầu, xin gửi lại chàng tín vật.
Từ nay ly biệt, nguyện chàng một đời chẳng lo âu....."
Ly Thanh giật mình trong lòng, tuy cô chưa từng nghe lời ca nhưng giai điệu này cô đã từng nghe thấy một lần.
Đàn dạo thêm một đoạn rồi dừng lại. Huyền vương nhận lấy chén trà trên tay Uyển nương. Uyển nương liếc mắt nhìn Ly Thanh một cái, cười hoà nhã.
Huyền vương vẫy tay ý bảo Lão Nhị và Ly Thanh cùng ngồi xuống. Uyển nương cười với Huyền vương hỏi: "Tâm lang, bao giờ chàng đi?"
Huyền vương vuốt đàn, nói: "Hết vui ta sẽ đi."
Uyển nương rót hai chén nói: "Kể chuyện thiên hạ không bằng hôm nay Uyển nương kể chuyện về khúc đàn này."
"Ừm."
Huyền vương nhấp một ngụm trà. Uyển nương mỉm cười rồi bắt đầu kể: "Tây lâu này vốn là nơi hẹn gặp của Tranh tiểu thư và Lâm tướng quân triều trước. Từ lâu hai nhà Tranh - Lâm đã có hôn ước nhưng sau này Lâm tướng quân lại đem lòng cảm mến người khác. Đó là Sa tiểu thư ở trấn Yên Hồng.
Sa tiểu thư và Lâm tướng quân chịu sự phản đối của hai nhà. Sa tiểu thư vốn tình hiền lành, không muốn trái ý cha mẹ liền không từ mà biệt, chỉ nhờ người gửi bức thư tay. Lâm tướng quân không cam lòng, cưỡi ngựa đến gặp Sa tiểu thư nhưng nhận lại chỉ lời từ biệt và cái quay đầu của người thương.
Lâm tướng quân tuy là con nhà võ nhưng cũng rất am hiểu thơ ca nhạc hoạ. Sau khi chia tay Sa tiểu thư, Lâm tướng quân vẽ một bức hoạ hình cô ấy và thường ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn. Trong thời gian đấy, Tranh tiểu thư thường đến thăm tướng quân. Nhưng những lúc tỉnh rượu, tướng quân luôn cảm thấy một phần nguyên do mình và Sa tiểu thư không đến được với nhau là vì Tranh tiểu thư, nên thường từ chối gặp cô. Tranh tiểu thư sau đó cũng ít xuất hiện dần trước mặt tướng quân, cô chỉ đứng ngoài cửa phòng rồi cho người chuyển đồ ăn mình mang tới.
Sau đó, vào một hôm, Lâm tướng quân nghe kể rằng Tranh tiểu thư đến gặp Sa tiểu thư nhưng không rõ nội dung là gì. Tướng quân liền đến gặp Tranh tiểu thư, nói rõ mình và Sa tiểu thư đã hết duyên, nhắc Tranh tiểu thư đừng tới làm phiền cô ấy. Còn Tranh tiểu thư khi đó chỉ im lặng không giải thích một lời, lúc sau nhắc khéo trời đã tối để mời Lâm tướng quân rời đi.
Mãi nhiều năm sau này, Lâm tướng mới biết Tranh tiểu thư từng thuyết phục thành công cha mẹ Lâm tướng quân đừng phản đối chuyện Lâm tướng quân và Sa tiểu thư. Sau đó, cô ấy đến khuyên Sa tiểu thư tái duyên với tương quân nhưng Sa tiểu thư lại từ chối. Chỉ là, khi biết được sự thật, Lâm tướng quân đã không kịp nói lời xin lỗi.
Trong những năm sau khi chia tay Sa tiểu thư, Lâm tướng quân theo cha và anh đi đánh giặc, bên người luôn mang theo tranh vẽ Sa tiểu thư. Còn Tranh tiểu thư âm thầm cải trang xin làm phụ bếp trong quân doanh. Sau nhiều lần ứng cử không thành, cô ấy phải xin sự trợ giúp của anh trai tướng quân, hai người giao ước sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Trong một trận đánh, quân địch tập kích, quân doanh rối loạn, Lâm tướng quân trong lúc đang chiến đấu, bị ba mũi tên từ sau bắn tới. Tranh tiểu thư tuy làm phụ bếp nhưng từ nhỏ thường sang nhà Lâm tướng quân học võ cùng, cô ấy dùng một tay cầm chảo một tay cầm kiếm cản mũi tên. Sau đó, Tranh tiểu thư đứng ở sau lưng tướng quân đánh với những tên giặc đang liên tiếp lao đến.
Trận đánh kết thúc, quân địch rút lui, Lâm tướng quân lúc này mới quay người lại tiến về phía nữ phụ bếp đã giúp mình để cảm ơn. Đến khi nhìn của nữ phụ bếp, hắn sững người khi nhìn thấy Tranh tiểu thư. Lúc này, trên bụng Tranh tiểu thư là một mũi tên đâm xuyên qua người, máu đã sớm chảy ướt đẫm phần thân dưới.
Lúc quân địch vừa rút lui, chảo trên tay Tranh tiểu thư rơi xuống, cánh tay run run vì bị thương, máu chảy không ngừng. Sau một hồi đứng bất động, Tranh tiểu thư ngã xuống. Lâm tướng quân từ ngỡ ngàng đến sực tỉnh, hắn ôm lấy Tranh tiểu thư, liên tục gọi tên cô. Tranh tiểu thư lúc này lấy trong ngực ra một túi gấm màu đỏ đặt lên ngực Lâm tướng quân, rồi nhắm mắt.
Trong túi gấm ấy là vật đính ước hai nhà Lâm - Tranh và một tấm bùa vải cầu bình an, phía dòng chữ: "Cầu người con yêu một đời bình an, không sầu lo."
Sau đó, Tranh tiểu thư được đưa đi chữa trị, Lâm tướng quân nắm lấy tay cô suốt đêm. Đến sáng hôm sau, tim của cô ngừng đập.
Lâm tướng quân cố gắng bảo quản thân xác Tranh tiểu thư đến tận khi trở về kinh thành. Trên đường mang linh cữu về nhà họ Tranh ở Kiến Giang, Lâm tướng quân gặp lại Sa tiểu thư ở trấn Yên Hồng. Sa tiểu thư lúc này đã lấy qua một đời chồng nhưng đó lại là một kẻ vũ phu. Sau ba năm chung sống, cả hai đã ly hôn. Sa tiểu thư vẫn luôn tưởng nhớ lại người yêu năm nào. Lúc hai người gặp lại, Lâm tướng quân nói mình đã có thê tử rồi rời đi.
Về đến Kiến Giang, Lâm tướng quân xin người nhà họ Tranh được cưới Tranh tiểu thư về làm vợ. Lâm tướng quân khi đó mới chỉ là phó tướng nhưng đã lập không ít chiến công, lại thêm Tranh tiểu thư là người đã chết nên người nhà họ Tranh không dám đồng ý.
Lâm tướng quân quyết định quỳ ngoài cửa cho đến khi gia đình họ Tranh đổi ý. Bất kể ai khuyên gì, Lâm tướng quân cũng không nhúc nhích, người đem cơm nước đến cũng không động. Cha mẹ Tranh tiểu thư sợ quá, sáng ngày thứ ba liền mở cửa đồng ý.
Tranh tiểu thư không những được ghi tên vào gia phả nhà họ Lâm mà Lâm tướng quân còn đem sính lễ đến tận cửa. ngày hôn lễ, hắn mặc hỷ phục đến nhà Tranh tiểu thư rước linh cữu của cô.
Thuở nhỏ nhà Tranh tiểu thư ở Vĩnh Danh, sau nhà nàng đến Kiến Giang sống. Nơi đây vốn là Tây Lâu hồi nhỏ hai người từng hẹn gặp. Sau nơi này được mua lại, người chủ mới biết được câu chuyện nên vẫn giữ nguyên cái tên Tây Lâu. Câu chuyện này giờ không còn được lưu truyền nhiều ở Vĩnh Danh mà giờ chủ yếu được nhắc lại ở Kiến Giang.
Một vị khách của Uyển nương sau khi nghe xong câu chuyện đã sáng tác khúc nhạc này. Đây cũng là khúc nhạc giúp Uyển nương được nổi danh."
Ly Thanh buột miệng nói: "Khúc nhạc này là của ai?"
Uyển nương mỉm cười đáp: "Vĩnh Danh song cầm, Tiếu Khanh."