Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 346: Huấn luyện đặc biệt ở bờ biển - Không muốn dây dưa




“Đúng. Chị họ anh là Tống Linh. Đúng rồi, bọn họ rất thân với Bạch Dư Tây.”

Tề Tiểu Tô không ngờ vòng qua vòng lại hình như đều có chút quan hệ.

Có điều, không liên quan đến cô.

“Lúc trước em đã tiếp xúc với chồng chị họ anh rồi.” Cô không nhịn được bật cười.

Hồ Tu Trạch ngừng một lát: “Nói vậy là, em thật sự lại có chuyện rồi.”

“Cái này có thể trách em sao?” Tề Tiểu Tô oán trách, “Toàn là chuyện tự tìm đến em.”

Lúc này, tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Gần đây Long Đào liên lạc không ít với một người tên là Đỗ Tử Nhân.”

Tề Tiểu Tô nhướn mày, Đỗ Tử Nhân? Vị quản gia của Đỗ gia kia? Con trai của lão Đỗ?

“Không sai, chính là Đỗ Tử Nhân của Đỗ gia đó.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nhưng bọn họ cơ bản chỉ là hẹn gặp mặt nói chuyện, cho nên nội dung nói chuyện bản Hệ thống không tra được.”

Long Đào là Bí thư thành phố, Đỗ Tử Nhân là tham mưu trưởng quân khu thành phố D, chống giám sát chống nghe trộm của bọn họ nghiêm mật hơn người bình thường rất nhiều, nếu như liên quan đến kỷ luật quân đội, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ có khá nhiều ràng buộc.

Điểm này Tề Tiểu Tô cũng có thể hiểu được, cho nên từ trước đến nay cô đều không miễn cưỡng Tiểu Nhất tra những thứ nó nói không thể tra đó. Vả lại, cô cũng không muốn khiến cho mình quá mức dựa vào Hệ thống Tiểu Nhất, mặc dù bây giờ quả thực là rất nhiều chuyện đều đang dựa vào nó, nhưng cô cũng muốn mình cố gắng nhiều hơn.

Ví dụ như cường hóa và huấn luyện. Đây cũng là lý do vì sao khi Hệ thống Tiểu Nhất nói có thể thiết kế một đợt huấn luyện đặc biệt ở bờ biển cho cô, cô liền lập tức đồng ý.

Cô thậm chí còn quyết định, nếu như lần huấn luyện đặc biệt này hiệu quả tốt, cô sẽ định kỳ hạn một tuần nghỉ một lần, tìm một chỗ thích hợp tăng cường huấn luyện khép kín.

Bất kể như thế nào, sự mạnh mẽ của bản thân mới là sức mạnh lớn nhất.

“Tiểu Tô? Em có còn nghe anh nói không thế?” Hồ Tu Trạch nói hồi lâu không thấy cô lên tiếng, không khỏi có chút sốt ruột.

“A, đang nghe đây, anh Tu Trạch, em muốn hỏi chút, Long Đào gần đây bận cái gì thế?” Cô nhớ lúc trước Hồ Tu Trạch bảo cô phải chú ý, có lẽ khi đó Hồ Tu Trạch cũng biết Long Đào và Đỗ Tử Nhân qua lại gần gũi với nhau rồi.

Mặc dù vẫn chưa biết tại sao bọn họ lại qua lại gần gũi, nhưng Long Đào hẳn biết cô và Đỗ gia bất hoà, trước đó vì cái chết của Đỗ Tử Thăng ở nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, lão Đỗ cũng đã từng gây không ít phiền phức cho Tề Tiểu Tô.

Nếu như nói không có tình huống gì đặc biệt, với thân phận người hợp tác, Long Đào ít nhất cũng nên nhắc đến với cô, cho dù chỉ để cô yên tâm.

Nhưng Long Đào không nói.

Điều này khiến cho Tề Tiểu Tô không khỏi nghĩ nhiều.

Hồ Tu Trạch dừng một chút, giống như đang cân nhắc nên nói với cô hay không: “Tiểu Tô, tình hình cụ thể anh cũng không biết, nhưng gần đây nghe được một tin, nói là nhân sự phía trên có thể sẽ có thay đổi, mặc dù là trong tỉnh, nhưng khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến thành phố D. Đỗ Tử Nhân hình như có chút quan hệ gì, tóm lại, em chú ý chút.”

Có thể nói những thứ này, Hồ Tu Trạch đã là coi trọng Tề Tiểu Tô lắm rồi.

Tề Tiểu Tô không phải là người không hiểu chuyện, Hồ Tu Trạch đi theo làm việc bên cạnh Long Đào, cũng có chỗ khó của anh ấy.

“Em hiểu rồi, cảm ơn anh Tu Trạch.”

Cô vừa cúp điện thoại, đang định xoay người quay về nhà hàng, suýt nữa thì đụng vào lòng Bạch Dư Tây. May mà phản ứng và thân thủ của cô bây giờ đều nhanh hơn trước kia rất nhiều, lập tức phanh lại, lui về phía sau hai bước.

Nhưng phản ứng này của cô ở trong mắt Bạch Dư Tây, lại giống như là tránh anh ta như tránh hồng thuỷ mãnh thú, khiến cho anh ta vô cùng đau khổ.

“Tiểu Tô.”

“Thầy Bạch, bên trong đã mang đồ ăn lên rồi ạ, nghe nói ăn xong phải lập tức đi ngay, mau vào đi thôi.” Tề Tiểu Tô bây giờ thật sự không muốn có qua lại gì với Bạch Dư Tây hết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dư Tây, cô còn tưởng anh là một soái ca như ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ mới biết, cuộc đời Bạch Dư Tây có rất nhiều xót xa tăm tối, nếu thật sự chọc đến người như vậy, sẽ chỉ có đau khổ thôi.

May mà cô không yêu Bạch Dư Tây, nếu không bây giờ đã đau khổ rồi. Thiếu gia nhà giàu sắp đính hôn, vợ chưa cưới không phải là kiểu như cô. Mà cô cũng không nhìn nổi Bạch Dư Tây ưu tư như bây giờ, con người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, nếu đã đồng ý đính hôn với Úc Hà Tâm, còn buồn bã khổ tâm như vậy làm gì?

Cho nên, cô bước nhanh qua anh ta, đi vào nhà hàng.

Vừa đi vào, cô lại thấy Chu Thuần đi ra.

“Luôn có điêu dân muốn đào góc tường của Thiếu soái!” Hệ thống Tiểu Nhất lại kêu trời kêu đất.

“Im miệng.” Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen.

“Tiểu Tô…”

Tề Tiểu Tô khoát tay: “Em đói chết rồi, em phải đi ăn cơm đây.”

Cô dứt khoát chạy mất dạng.

Chu Thuần dừng một chút, tiếp tục đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Bạch Dư Tây đang suy sụp đứng ở đó.

“Thầy Bạch, em nghe nói thầy sắp đính hôn rồi, thấy bố em nói thế.” Bố cậu ta mở một công ty, mặc dù không thể so với tập đoàn Thế Giai, nhưng từ nhỏ cũng là người không thiếu tiền. Lần này nghe bố mình nói công tử của tập đoàn Thế Giai đính hôn với thiên kim của Cục trưởng Úc, cậu ta mới biết, hoá ra Bạch Dư Tây là công tử của tập đoàn Thế Giai, là phú nhị đại.

Chu Thuần lập tức tưởng tượng phú nhị đại vì theo đuổi Tề Tiểu Tô mà dùng quan hệ vào trường học làm thầy giáo để dễ bề gần gũi với cô, vì thế còn sa sút tinh thần mấy ngày, cảm thấy phần thắng của mình có lẽ không lớn.

Nhưng bây giờ xem ra, chuyện đính hôn là thật, Tề Tiểu Tô chắc cũng cự tuyệt Bạch Dư Tây rồi.

Điều này chứng tỏ cậu ta vẫn có cơ hội, không phải sao?

“Vào ăn cơm đi, sắp phải xuất phát rồi.” Bạch Dư Tây lập tức thu lại vẻ mất tinh thần, nhìn cậu ta, đút hai tay vào túi quần, đi qua cậu ta vào trong.

Ở cái bàn trong góc, Hoàng Vũ Chân yên lặng ăn, chỉ nhìn Chu Thuần một cái lúc cậu ta đi vào.

Tề Tiểu Tô trở lại chỗ của mình, nhìn thấy trên bàn đã có mấy món ăn rồi, trong bát của cô chất đầy thịt. Khưu Tuyết Phương nháy nháy mắt với cô: “Tớ thấy rồi nhé!”

“Thấy cái gì? Mau ăn đi.”

Tề Tiểu Tô không phải không nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của mấy nữ sinh Cảnh Giai Giai, chỉ là cô cảm thấy dây dưa với những chuyện này không có ý nghĩa gì cả.

Sức ăn của học sinh rất kinh người, một bữa trưa phong phú bị dùng tốc độ gió cuốn mây tan quét sạch, sau đó bọn họ lên xe du lịch của từng lớp, đi về phía khu du lịch bờ biển.

Khu du lịch ven biển cách thành phố hơi xa, lái xe khoảng bốn mươi phút.

Lúc bọn họ đến nơi đã là hai rưỡi chiều.

Gió biển mang vị mặn mòi thổi đến, khiến cho tất cả mọi người đều phấn chấn. Lúc nhìn từng hàng nhà gỗ nhỏ cách biển gần như vậy, ai cũng tỏ ra hưng phấn hết.

“Đây mới là bờ biển thật sự! Nhìn bãi cát trắng tinh này đi! Nhìn này, vừa nhìn là có thể thấy được biển khơi rồi!”

“Tớ muốn tiến ra biển khơi, ngắm xuân về hoa nở!”

“Tối ngủ cũng có thể nghe được tiếng sóng biển chứ? Oa, đẹp quá đi.”

Tất cả học sinh đều như bị kích thích, hận không thể lập tức chạy về phía biển, các giáo viên vội vàng căng họng kêu lên: “Chú ý, chú ý! Bây giờ không thể một mình xuống biển, phải phân công chỗ ở trước đã! Tất cả học sinh đi theo giáo viên chủ nhiệm của lớp mình! Cán bộ lớp phải đi đầu!”

“Thầy ơi, ở thế nào?”

Vừa nghe thấy phân công chỗ ở, các học sinh lại tỏ ra phấn chấn lên.