Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 345: Chẳng lẽ cô là chuyên gia gây hoạ sao?




“Tiểu Tô! Ở đây, ở đây!”

May mà Khưu Tuyết Phương nhìn thấy cô trước, đứng lên vẫy tay.

Tề Tiểu Tô đi về phía cô bạn của mình, lúc đi qua một cái bàn toàn học sinh nam đột nhiên đồng loạt huýt sáo.

Tề Tiểu Tô quét mắt qua, đối diện với ánh mắt sáng rực của Chu Thuần. Cô khẽ ngẩn ra, sau đó mới nghĩ đến, trước đó nhìn thấy lớp 12.1 rút được đi cùng với lớp mình, cô chỉ nghĩ đến Bạch Dư Tây không biết có đến không mà quên mất Chu Thuần.

Bây giờ đối diện với ánh mắt của Chu Thuần, cô không khỏi nhớ đến ngày mình mới sống lại, khi đó cô nghĩ đến buổi hẹn với Chu Thuần, trong lòng còn dâng trào xúc động.

Lúc đó, hình như cô còn nghĩ, có phải lại quay lại cấp ba, cô có thể yêu sớm với hotboy của Nhất Trung không? Cũng không uổng lần nhặt lại được năm tháng thanh xuân này.

Nhưng lại nhìn bây giờ, hotboy Chu Thuần ở trong mắt cô, đã quá non nớt rồi.

Nhìn cậu ta, cô không có chút cảm giác xúc động nào. Mà cuộc sống bây giờ của cô cũng căn bản không phải là cuộc sống cấp ba trong tưởng tượng trước đó của mình nữa.

Còn có một vị Thiếu soái…

Hừ, yêu đương rồi hả?

Người không ở đây, yêu cái rắm.

Có điều, mấy tên nhóc này lại dám huýt sáo tập thể với cô? Không sợ giáo viên à?

Nghĩ đến giáo viên, ánh mắt cô lại quét qua mấy cái bàn bên cạnh, nhưng không phát hiện ra Bạch Dư Tây. Cho nên, anh ta không đến đây sao?

Tề Tiểu Tô khẽ thở phào, bước nhanh qua đó.

Cô không phát hiện ra ở cách đó không xa, Bạch Dư Tây mới từ phòng vệ sinh ra đang đứng nhìn cô.

Vừa rồi cô tìm anh sao?

Trong lòng Bạch Dư Tây dâng lên một cỗ cay đắng mang theo chút ngọt ngào, ngọt ngào lại rất nhanh bị rơi vào trong đau khổ. Vốn dĩ anh ta không nên đến, nhưng lúc nghe thấy Tề Tiểu Tô cũng tham gia lần du lịch bờ biển này, anh ta lại không thể ngăn được cảm giác muốn đi, cho dù anh ta không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn cô.

Coi như đây là chuyến du lịch của anh ta và cô đi.

Cho dù là một cái ảo tưởng tốt đẹp của mình.

“Này, Tề Tiểu Tô, cậu không đi xe của trường, đến đây bằng cách nào vậy?”

Tề Tiểu Tô ngồi xuống, một nam sinh trong lớp liền hỏi cô. Thật ra rất nhiều người trong lớp bọn họ bây giờ đều cảm thấy rất hứng thú với Tề Tiểu Tô, loại hứng thú này đương nhiên không hoàn toàn là thích cô muốn theo đuổi cô, mà là tò mò. Lớp mười một học tập nặng nề hơn lớp mười, nhưng vẫn ít cảm giác gấp rút hơn lớp mười hai, bọn họ vẫn có lòng dạ thảnh thơi nghĩ đến cái khác.

“Đi xe công ty cậu tớ đến.”

Tề Tiểu Tô thờ ơ đáp lại một câu như vậy. Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được lại khen hay, quả thực là hay. Công ty của cậu cô? Rõ ràng chính là công ty của cô, nói như vậy hình như cũng không sai, nhưng thực tế hoàn toàn không giống cách hiểu của mọi người.

“Vậy lát nữa cậu cùng đi với bọn tớ chứ?” Một nam sinh khác lại lập tức hỏi. Tề Tiểu Tô không nhớ nổi cậu ta tên là gì, chỉ có thể gật đầu.

Có không ít nam sinh reo hò.

Sắc mặt của đám Cảnh Giai Giai đều xị hết cả xuống.

Tề Tiểu Tô chẳng mấy khi đến lớp, không ngờ lại được nam sinh chào đón như vậy.

Nhưng bây giờ bọn họ đã thông minh rồi, không dám tùy tiện động vào Tề Tiểu Tô nữa.

Dương Linh Linh đi tới, kéo cái ghế bên cạnh Tề Tiểu Tô ra ngồi xuống, nói: “Thức ăn của chúng ta đã gọi xong rồi, nghe nói nơi này mang đồ ăn lên rất nhanh, mọi người chờ một chút.”

Vừa rồi cô ấy đi theo các giáo viên khác gọi thức ăn.

Tất cả mọi người đều hoan hô.

“Em đói sắp chết đến nơi rồi.”

“Nhưng mà thành phố J đúng là đẹp hơn bên chỗ chúng ta, đường quốc lộ trong thành phố cũng rộng hơn, hơn nữa còn có rất nhiều cao ốc.”

Bọn họ thảo luận mấy thứ nhìn thấy trước đó.

“Tớ thấy ở ven đường có rất nhiều thùng rác hình dáng rất đẹp.”

“Này… lúc ăn cơm có thể đừng nói chuyện thùng rác được không hả?”

Trong cảnh tượng náo nhiệt, Dương Linh Linh nhìn Tề Tiểu Tô, hỏi nhỏ: “Nghe nói, trước đó em xảy ra xung đột với Mã Chí Thành à, không sao chứ?”

Tề Tiểu Tô không ngờ Dương Linh Linh cũng nghe nói chuyện này rồi, lắc đầu cười nói: “Dù sao em cũng gây ra không ít chuyện, thêm một chuyện không tính là nhiều.”

Khoảng cách gần như vậy, cô thấy vành mắt Dương Linh Linh đen lại, trong mắt còn có tia máu, nhớ đến Thai Viễn Chí chồng cô ấy, cô không khỏi suy nghĩ, Dương Linh Linh mệt mỏi tiều tụy như vậy có phải có liên quan đến hắn ta không?

Nhưng đây là chuyện riêng của Dương Linh Linh, cô cũng sẽ không chủ động hỏi. Bây giờ quan hệ của cô và Dương Linh Linh, trừ thầy trò, vẫn chưa tính là bạn.

“Em phải cẩn thận một chút, cái tên Mã Chí Thành đó, nghe nói rất độc ác.” Dương Linh Linh nói.

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Cô đột nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ bọn họ đều chưa lên diễn đàn sao? Hình như không có ai nhắc đến chuyện sáng nay cả. Mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại của cô đã vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Cô cầm lấy mở ra xem, là tin nhắn của Hồ Tu Trạch.

“Chuyện hôm nay của Thịnh Tề, không sao chứ? Anh ta có ý quan tâm.”

Anh ta này, Tề Tiểu Tô biết rõ là chỉ Long Đào. Nhắc đến, Tề Tiểu Tô cảm thấy có chút kỳ quái, hình như gần đây số lần Long Đào tìm cô quá ít thì phải? Bất kể là hẹn gặp, hay là điện thoại nhắn tin. Có lúc có chuyện gì đều là Hồ Tu Trạch thay mặt chuyển lời, ví dụ như lần này.

“Tiểu Nhất, tra xem gần đây Long Đào qua lại gần gũi với ai.” Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chỉ thị cho Hệ thống Tiểu Nhất như vậy. Vốn dĩ không muốn tra Long Đào, nhưng vị trí của của Long Đào rất quan trọng, nếu như bên chỗ anh ta xảy ra vấn đề, rất nhiều chuyện của cô đều có thể sụp đổ.

Lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không có.

Câu này từ xưa đến nay đều đúng.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống lập tức tra ngay.”

Tề Tiểu Tô cúi đầu trả lời tin nhắn của Hồ Tu Trạch.

“Không sao. Bây giờ em đang ở thành phố J.”

Rất nhanh, Hồ Tu Trạch gọi điện thoại đến.

Bởi vì chỗ này quá ồn, Tề Tiểu Tô nói với Dương Linh Linh một tiếng rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Tiểu Tô, nghe nói Nhất Trung đến bờ biển thành phố J du lịch, hoá ra em cũng đi cùng à?” Hồ Tu Trạch hình như cảm thấy rất kỳ lạ, theo anh ta thấy, Tề Tiểu Tô hẳn không có thời gian tham gia loại hoạt động này của trường học. Vả lại đều là một đám trẻ con, có gì vui đâu chứ?

Anh ta đã quên mất, Tề Tiểu Tô cũng là một học sinh lớp mười một.

Tề Tiểu Tô cười một tiếng: “Sao thế, em không thể đi theo à?”

“Chỉ là cảm thấy hơi kinh ngạc thôi.” Bên chỗ Hồ Tu Trạch rất yên tĩnh, anh ta dừng một chút mới nói: “Video trên diễn đàn em xem chưa?”

“Rồi, hừ.”

Cô đâu chỉ có xem, căn bản là cô sai truyền lên mà.

“Xem ra, chuyện trước đó nói em và Nghiêm lão ầm ĩ với Mã Chí Thành ở Thái Phong là thật rồi. Em phải cẩn thận chút, Mã Chí Thành người này không dễ động vào đâu.”

Rất nhiều người đều nói câu này với cô, xem ra, tin tức về Mã Chí Thành đúng là chẳng ra gì.

Tề Tiểu Tô nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”

“Đúng rồi, em ở thành phố J không gây ra chuyện gì chứ?”

Vừa nghe câu này, Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy có chút không đúng lắm, cái gì gọi là cô ở thành phố J không gây ra chuyện gì chứ? Nói cứ như cô là chuyên gia gây chuyện ấy.

Hồ Tu Trạch vội vàng giải thích: “Ý anh là, chồng chị họ anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố J, nếu như em bên đó có chuyện gì, có thể tìm anh ấy giúp đỡ.”

“Chồng chị họ anh? Chu Cẩm Minh?”