Dù Chúc Gia Hội có đần độn hơn nữa, thì lúc này cô cũng đã nhận ra được điều gì đó không ổn phía sau qua ánh mắt và lời nói mà chị Mai nói với cô.
Cô ngừng cười, làm ra vẻ lơ đãng quay đầu lại, quả nhiên…
Thân hình cao lớn của Giang Liễm đứng ngay sau lưng cách mình không xa, áo vest vắt trên khuỷu tay, không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu, đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng điều mà Chúc Gia Hội có thể khẳng định là, ít nhất hai câu cô vừa trêu chọc chị Mai kia, chắc chắn đã bị người này nghe thấy.
Ở đầu bên kia, chị Mai tắt ti vi vô cùng nhanh chóng.
Ngôi nhà vốn đang náo nhiệt bỗng chốc như rơi vào khung cảnh ứ đọng, lạnh lẽo hoang vu.
Nếu đổi thành trước đây, trong tình huống bị chính chủ bắt tại trận khi đang trêu chọc người ta như vậy chắc chắn Chúc Gia Hội sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại sau khi thả trôi chính mình cô chỉ cảm thấy…
Những gì cô nói đều là sự thật, có gì đâu mà phải ngượng ngùng.
Đúng là cô đã nhận được sự ưu ái từ rất nhiều người khác phái mà.
Vì thế Chúc Gia Hội khẽ ho một tiếng, cười với Giang Liễm như không có chuyện gì xảy ra: “Sao anh về sớm thế? Không phải anh nói phải đi dự tiệc à? Có phải vẫn chưa ăn cơm không? Chị Mai, mau bảo người chuẩn bị bữa tối đi.”
Chúc Gia Hội vừa nói vừa nháy mắt với chị Mai, sau đó ngáp dài một cái: “Tôi đi nghỉ ngơi trước đây.”
Nhận được ám chỉ, chị Mai vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu chủ ngồi đi, tôi lập tức đi chuẩn bị bữa tối.”
Cứ như vậy, chỉ trong trong nháy mắt, hai người đã phối hợp ăn ý, một người lẻn lên lầu, một người trốn vào phòng bếp.
Giang Liễm không ngờ, Chúc Gia Hội mới đến nhà họ Giang này vài ngày ngắn ngủi mà đã tạo được quan hệ ăn ý như vậy với quản gia nhà mình rồi.
Ánh mắt Giang Liễm rơi vào chiếc ti vi đã tắt.
Vừa rồi khi anh về nhà, tivi đang chiếu đến cảnh Lương Việt gửi thư tỏ tình cho Chúc Gia Hội, cũng bắt đầu lộ ra manh mối chết người.
Dường như khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn thùng của Chúc Gia Hội vẫn còn lưu lại trên màn hình, sắc mặt Giang Liễm cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại.
Vài phút sau…
“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Chị Mai chuẩn bị đồ ăn với tốc độ vô cùng nhanh chóng, ý đồ lấy công chuộc tội.
Giang Liễm thản nhiên ngồi xuống, chị Mai đưa đũa cho anh, sau đó đứng sang bên cạnh, hai tay vân vê góc áo, muốn nói gì đó để cứu vãn chuyện vừa rồi.
Mặc dù làm quản gia, mở ti vi trong nhà lên xem khi chỉ có một mình không phải chuyện gì to tát, nhưng tóm lại vẫn không đúng lắm.
Chỉ là ngay lúc chị Mai đang chuẩn bị giải thích thì Giang Liễm lại lên tiếng trước: “Chị cũng biết chương trình cô ấy tham gia à?”
Chị Mai sửng sốt, buột miệng đáp: “Sao thế cậu chủ? Cậu không biết sao?”
Giang Liễm: “...”
Đúng vậy, đúng như những gì Chúc Gia Hội nói, ban đầu cô đã đề nghị hai người tìm hiểu đối phương một chút, là do chính anh nói không cần thiết.
Hiện giờ dường như chuyện mà cả thế giới đều biết, chỉ có anh là không biết, muốn trách cũng không trách được ai.
Giang Liễm không nói gì nữa, chị Mai đứng bên cạnh nhìn mặt đoán ý, hình như đột nhiên hiểu được điều gì đó, chị ấy lập tức hóa thân thành điệp viên tình báo.
“Cậu chưa xem cũng không sao, tôi có thể kể cho cậu."
"Chương trình cô Chúc tham gia là chương trình hẹn hò. Có năm khách mời nam và năm khách mời nữ, thông qua tương tác và tìm hiểu nhau trong quá trình ghi hình cuối cùng kết thành người yêu.”
“Trong tập đầu tiên, cô Chúc đã thể hiện ra sức quyến rũ đáng kinh ngạc, cả năm khách mời nam đều bỏ phiếu ấn tượng đầu tiên cho cô ấy.”
“Sau đó trong tập thứ hai, nam khách mời ghen với nhau vì cô ấy, dẫn đến bới móc khuyết điểm lẫn nhau.”
“Đến tập thứ ba…”
“Tập thứ tư…”
Chị Mai nói hăng say đến mức nước miếng bay tứ tung, chỉ trong vài phút ngắn ngủn đã tổng kết ra hết yếu tố tinh hoa và phân cảnh kịch tính của sáu tập đầu tiên.
“Cuối cùng cô Chúc đã chọn ai, đến giờ vẫn chưa biết đâu”
“Tôi hỏi cô Chúc, cô ấy còn giữ bí mật với tôi.”
Giang Liễm cúi đầu nhấp một ngụm canh, không nói một lời.
“... Có điều tất cả đều là chương trình giải trí, không thể coi là thật.”
Trong quá trình nói chuyện, chị Mai vẫn luôn quan sát sắc mặt của Giang Liễm, điều khiến chị ấy thất vọng là cậu chủ nhà mình lắng nghe từ đầu đến cuối mà không có phản ứng gì cả.
Anh bình tĩnh giống như đang nghe câu chuyện gì đó không hề liên quan đến mình.
Chị Mai dừng lại, cuối cùng chán nản ngậm chặt miệng.
Một lúc sau, Giang Liễm ăn tối xong đã đi lên lầu, anh vẫn không nói một lời.
Hôm nay, Giang Liễm không đến phòng sách như thường lệ mà đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ của anh ở ngay sát vách phòng của Chúc Gia Hội.
Giang Liễm đứng trước cửa phòng, vốn định mở cửa vào trong, không hiểu sao lại ngập ngừng rồi quay đầu lại.
Đèn trong phòng Chúc Gia Hội vẫn sáng, hiển nhiên cô vẫn chưa ngủ.
Nhìn ánh sáng truyền tới qua khe cửa, không biết Giang Liễm nghĩ đến điều gì, mà anh ngập ngừng một lát, rồi đi đến trước cửa phòng Chúc Gia Hội, gõ cửa.
Chúc Gia Hội mở cửa rất nhanh, sau đó nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Giang Liễm: “Có việc gì thế?”
Ánh sáng từ chiếc đèn trần ở hành lang chiếu vào đầu cô, cả người cô như được bao phủ bởi một vầng sáng yếu ớt, bỗng dưng Giang Liễm nhớ tới hình ảnh người đàn ông tên Lương Việt nuông chiều xoa đầu cô trong ti vi, cùng với hình ảnh sau đó…
Cô mỉm cười hơi ngượng ngùng.
Hình như cô ấy chưa bao giờ cười với mình như thế.
Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, Giang Liễm thu mắt lại, bình tĩnh nói: “Bạn của Hạo Chi muốn xin một tấm ảnh có chữ ký của cô.”
Chúc Gia Hội: "..."
Chúc Gia Hội còn tưởng rằng Giang Liễm đến đây để chế nhạo bản thân tự mình đa tình, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý tác chiến rồi, nào ngờ người này đến đột ngột như vậy chỉ để hỏi cái này.
Ngược lại khiến cô bối rối, sững sờ một lát cô mới gật đầu nói với anh: “Vậy anh chờ chút nhé.”
Trong buổi ghi hình trước đó, ban tổ chức đã chuẩn bị cho Chúc Gia Hội rất nhiều ảnh chụp để tặng cho người hâm mộ, hình như cô vẫn còn mấy tấm, vốn định giữ lại làm kỷ niệm cho mình, nhưng mà bây giờ Giang Liễm đã mở miệng xin giúp em họ anh, thế thì coi như cô giữ thể diện cho anh vậy.
Chúc Gia Hội lấy ảnh chụp trong va ly đựng hành lý, rồi tìm một cây bút, tiện tay ký xuống hai chữ “Tửu Tửu”.
Sau khi ký tên, cô vẽ một hình trái tim cạnh tên mình một cách rất tự nhiên.
“Này.” Chúc Gia Hội đưa bức ảnh có chữ ký cho Giang Liễm: “Đây là phiên bản giới hạn, nể mặt anh lắm mới tặng đó. Bảo bạn của em họ anh phải biết quý trọng đấy.”
Giang Liễm nhận lấy tấm ảnh, giọng nói trầm trầm: “Ừ.”
Trở lại phòng ngủ, Giang Liễm bỏ áo khoác sang một bên, nới lỏng cà vạt trên cổ.
Anh nhìn bức ảnh của Chúc Gia Hội trong tay.
Cô gái ôm một con búp bê dễ thương vào lòng, tay bắn tim, nụ cười nhẹ nhàng thoải mái giống như quả cầu thủy tinh trong suốt không chút tì vết.
Hai chữ “Tửu Tửu” được viết theo phong cách rồng bay phượng múa, mang vài phần phong thái của minh tinh.
Giang Liễm tiện tay bỏ tấm ảnh sang bên cạnh, sau đó ngửa mặt dựa lưng vào ghế sô pha, định thư giãn sau một ngày mệt mỏi.
Nhưng nhắm mắt lại mấy giây rồi, vẫn không thả lỏng được như mọi khi, hình như đầu óc bị vây hãm bởi thứ gì đó không giải thích được, thỉnh thoảng lại lóe lên một vài câu nói, một vài hình ảnh, khiến rất lâu sau anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
…
Ngày hôm sau, khi Chúc Gia Hội tỉnh dậy, Giang Liễm đã không còn trong biệt thự.
Chúc Gia Hội xuống lầu tìm chị Mai, hỏi chị ấy tình hình hôm qua sau khi cô lên lầu. Sau khi biết Giang Liễm không làm khó chị ấy thì cô mới yên tâm.
“Nhưng mà cô Chúc này, những lời cô nói ngày hôm qua có phải sự thật không?” Chị Mai vẫn lo lắng.
Chúc Gia Hội: “Nói gì cơ?”
“Chính là… Cô nói cậu chủ nhà tôi sẽ phải cạnh tranh rất kịch liệt.”
Nghe vậy Chúc Gia Hội bật cười, cô chỉ trêu chọc chị Mai thôi, không ngờ chị ấy lại thật sự để tâm đến.
“Kịch liệt hay không cũng đều không liên quan đến anh ấy.” Chúc Gia Hội nháy mắt: “Tạm thời chưa nói đến chuyện tôi không phải vợ chưa cưới thật của anh ấy, chỉ riêng cậu chủ nhà chị thôi, chị thấy anh ấy giống người muốn cạnh tranh không?”
Chị Mai: “...”
Nhớ lại vẻ mặt thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình của Giang Liễm ngày hôm qua khi nghe chị ấy kể về chương trình, chị Mai cảm thấy lời Chúc Gia Hội nói không phải không có lý.
Nhìn qua có vẻ Giang Liễm không quan tâm chút nào.
Chị Mai thở dài một tiếng: “Có lẽ cậu chủ vẫn chưa thông suốt, bởi vì bao nhiêu năm qua cậu ấy vẫn luôn sống một mình.”
Chúc Gia Hội thuận miệng hỏi: “Không phải mẹ anh ấy vẫn còn sống sao?”
Chị Mai muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lại lời định nói.
Đúng lúc ấy điện thoại di động của Chúc Gia Hội reo lên, cứ như vậy đề tài bị chuyển qua vấn đề khác. Người gọi đến là Đỗ Tuyết Thanh, Chúc Gia Hội tưởng đối phương lại gọi đến để kiểm tra công việc, nên khách sáo nghe máy.
Ai ngờ Đỗ Tuyết Thanh lại nói với cô: “Tối nay A Liễm phải tham gia tiệc tối ở khách sạn Lộc Cách, cô làm bạn đồng hành đi cùng nó nhé.”
Chúc Gia Hội sửng sốt, vội đáp theo bản năng: “Như vậy không thích hợp lắm.”
“Tại sao lại không thích hợp?”
Nói cho cùng, thân phận hiện tại của Chúc Gia Hội ở nhà họ Giang đều là giả, lúc này cô lại ra ngoài có đôi có cặp với Giang Liễm, thì…
Chúc Gia Hội nói khéo: “Lỡ như người khác hiểu lầm, sau này sẽ không dễ xong việc.”
Đỗ Tuyết Thanh lại nói: “Chỉ là bữa tiệc xã giao trong kinh doanh thôi, tất cả mọi người đều có bạn đồng hành, huống chi người tham dự tiệc tối nay đều là người trong giới kinh doanh, không ai để ý cô là ai đâu.”
Chúc Gia Hội: “...”
Thấy Chúc Gia Hội do dự, Đỗ Tuyết Thanh thở dài một tiếng: “Nếu cô không đi, A Liễm sẽ là người duy nhất trong bữa tiệc không có bạn gái đi cùng đó, quá tội lỗi.”
Chúc Gia Hội sợ nhất là người khác chơi bài tình cảm: “Được được được, tôi đi.”
Đúng lúc đã rất lâu rồi mình không ra ngoài chơi, Chúc Gia Hội ngẫm nghĩ.
Dù sao Canada cũng cách Trung Quốc xa như vậy, cũng không nhiều người biết cô tham gia chương trình ở Hàn Quốc, mình ra ngoài dự tiệc mà thôi, chắc là vấn đề không lớn.
Tóm lại là việc do Chúc Tửu Tửu làm, không liên quan gì đến Chúc Gia Hội cô.
Hơn nữa, nếu đã nhận tiền thì phải làm việc cho người ta, làm gì có cái lý suger mami đã mở miệng mà mình lại từ chối.
Thấy Chúc Gia Hội xuôi theo, một giây trước giọng Đỗ Tuyết Thanh vẫn đang ai oán, giây tiếp theo đã nhiệt tình trở lại: “Tôi chuẩn bị sẵn lễ phục cho cô rồi, sẽ giao ngay qua nhà cho cô, tài xế sẽ đến đón cô đúng giờ.”
Chúc Gia Hội: “...”
Sau khi đồng ý việc này, ăn trưa xong Chúc Gia Hội cũng không nhàn rỗi, dù sao đây cũng là bữa tiệc xã giao, người tham gia đều không phải người bình thường, nếu cô đã đồng ý làm bạn gái của Giang Liễm, vậy thì nhất định cô phải có dáng vẻ của một cô bạn gái.
Trước tiên cô đi tắm rửa một lượt, sau khi sấy tóc xong cô đang định trang điểm cho mình thì người Đỗ Tuyết Thanh cử đi đã tới.
Trước khi mở cửa, Chúc Gia Hội thực sự nghĩ rằng Đỗ Tuyết Thanh chỉ bảo người ta mang quần áo đến cho mình.
Mãi cho đến khi một nhóm nhà tạo mẫu chuyên nghiệp vây quanh cô, Chúc Gia Hội mới tỉnh táo lại…
Người “Mẹ chồng” này của cô… Đã khi nào để cho cô tự mình giải quyết gì đâu.
Mặc dù thân phận vợ chưa cưới là giả, nhưng Đỗ Tuyết Thanh chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề đối đãi với Chúc Gia Hội.
Chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu, thợ làm tóc, thợ làm móng... Những gì Chúc Gia Hội có thể nghĩ đến hoặc không nghĩ đến, Đỗ Tuyết Thanh đều sắp xếp giúp cô rồi. Chúc Gia Hội như cô công chúa ngồi trong lâu đài, được chăm sóc tỉ mỉ và được trang điểm bằng các món đồ xinh đẹp đắt giá.
Bên A quan tâm săn sóc như vậy, ít nhiều cũng khiến bên B – Chúc Gia Hội này hơi cảm động.
Cảm động nhiều thêm khó tránh khỏi cũng nhớ thương Giang Liễm thêm một chút. Dù sao mẹ người ta cũng đã làm đến mức này rồi, cho nên hiện tại dù đang diễn kịch thật, cô cũng để bụng hơn đôi chút.
Đội ngũ tạo hình làm việc rất tận tâm, khi trang điểm xong từ đầu đến chân, tài xế đưa Chúc Gia Hội đến khách sạn Lộc Cách, thời gian đã là bảy giờ ba mươi tối.
Tài xế tiễn Chúc Gia Hội xuống xe, nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới dẫn đường cho cô: "Cô Chúc."
Lần đầu tiên cô gặp Đỗ Tuyết Thanh chính là khách sạn này, Chúc Gia Hội mơ hồ nhớ tới đây là sản nghiệp của nhà họ Giang.
Cô gật đầu với nhân viên phục vụ: “Tổng giám đốc Giang đâu?”
Nhân viên phục vụ chỉ vào bên trong: “Mời cô đi theo lối này.”
Chúc Gia Hội không biết Đỗ Tuyết Thanh có nói với Giang Liễm mình sẽ tới hay không, cho nên cô nghĩ vẫn nên gọi trước cho anh một cuộc, ai ngờ khi bấm máy gọi qua lại phát ra tạm thời không liên lạc được.
Chúc Gia Hội đành từ bỏ, rồi đi theo nhân viên phục vụ.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa phòng tiệc, cửa đóng chặt, trước cửa có mấy nhân viên phục vụ đang đứng canh chừng. Hình như đã nhận được chỉ thị từ trước, thấy Chúc Gia Hội đi tới, bọn họ cung kính mở cửa ra.
Ánh sáng rực rỡ trong phòng chiếu lên người Chúc Gia Hội, cô liếc nhìn vào trong, không nhìn thấy bóng dáng Giang Liễm đâu, ngập ngừng một lát cô nhấc chân vào phòng.
Những vị khách gần cửa nhất là những người chú ý đến Chúc Gia Hội đầu tiên, có vài người quay đầu lại, đột nhiên trông thấy một cô gái xinh đẹp lạ mắt bước vào, tất cả đều lộ ra sắc mặt tò mò quan sát.
Giống như hiệu ứng domino, dần dần, các vị khách từ ngoài vào trong lần lượt quay lại đưa mắt về phía Chúc Gia Hội.
Khi toàn trường đều thì thầm nói nhỏ, kiễng chân quan sát Chúc Gia Hội, thì Đỗ Chi Hạo đứng ở trong cùng nhìn theo ánh mắt mọi người mới trông thấy Chúc Gia Hội đang đứng giữa sảnh. Nhìn thấy cô, cậu ta còn tưởng rằng mình hoa mắt, mau chóng đẩy Giang Liễm một cái: “Kia chẳng phải chị dâu sao?”
Giang Liễm giật mình quay đầu lại.
Ánh mắt của anh giống như một thước phim quay chậm zoom gần, mà trong thước phim này, dường như Chúc Gia Hội được bao phủ bởi những vì sao, cô đứng một mình giữa hội trường, toàn thân đều tỏa sáng.
Lễ phục Đỗ Tuyết Thanh chọn cho Chúc Gia Hội được làm bằng vải tuyn mỏng, thân váy bồng bềnh, vải tuyn màu ngọc trai làm nổi bật dáng người mảnh mai yểu điệu của cô, mái tóc dài buông xõa sau lưng, chỉ cần đứng đó thôi không cần làm gì cả đã tạo nên cảm giác mê người rồi.
Một cái nhìn thoáng qua khiến người ta không thể nào quên được chính là tâm trạng của hầu hết mọi người có mặt ở đây giây phút này.
Có lẽ… Giang Liễm cũng không ngoại lệ.
Trút bỏ dáng vẻ diễn kịch, dáng vẻ trẻ con đấu võ mồm với mình khi ở nhà, vậy mà cô ấy còn có một mặt trấn định như vậy.
Suy cho cùng trong tình huống trước mắt, ngay cả cô bạn gái minh tinh do Đỗ Chí Hạo đưa đến cũng khó tránh khỏi có phải phần thấp thỏm và không phóng khoáng.
Chúc Gia Hội lại rất thong dong, không hề tỏ ra rụt rè khi bị nhiều cặp mắt như vậy nhìn vào.
Ngay lúc Giang Liễm nhìn sang, Chúc Gia Hội nhìn bốn phía xung quanh cũng đã trông thấy Giang Liễm đang đứng ở phía bên trái.
Hai người nhìn nhau, Chúc Gia Hội mỉm cười với anh, rồi bước tới.
Tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn cô.
Cho đến khi…
Chúc Gia Hội đi tới trước mặt Giang Liễm, khoác bàn tay mảnh khảnh lên cánh tay anh, mỉm cười nháy mắt nói: “Anh đợi em lâu chưa?”
Giang Liễm: "..."
Trông thấy hóa ra Chúc Gia Hội là bạn đồng hành của Giang Liễm, mọi người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì tất cả mọi người đều biết rõ, bao nhiêu năm qua, trong bất kỳ hoạt động nào, Giang Liễm đều đơn độc một mình, chưa bao giờ có cô bạn gái nào đi cùng anh, dù ban tổ chức có sắp xếp từ trước cũng sẽ bị anh từ chối.
Nhưng hôm nay... Sống đủ lâu có thể nhìn thấy mọi thứ sao?
Giang Liễm không quen lắm khi Chúc Gia Hội đột nhiên khoác tay mình, nhưng anh không đẩy ra, chỉ thấp giọng hỏi Chúc Gia Hội: "Sao cô lại đến đây?”
Hỏi xong thì hình như cũng hiểu được nguyên nhân, anh hỏi: "Giám đốc Đỗ sắp xếp à?"
“Bác gái sắp xếp thì làm sao?” Chúc Gia Hội cố ý vươn tay chỉnh lại cà vạt cho Giang Liễm: “Còn không phải vì tôi thương anh đi xã giao một mình nhàm chán, nên cố ý tới cùng anh sao?”
Tay cô vô thức cọ qua ngực Giang Liễm, dù đã cách một lớp quần áo, nhưng không hiểu sao làn da bên dưới vẫn nóng bừng lên.
Chỉnh lại cà vạt xong, Chúc Gia Hội lại ngẩng đầu nhìn Giang Liễm: “Nhưng mà nếu anh không muốn trông thấy tôi, tôi cũng có thể rời đi.”
Biết rõ anh sẽ không để cô đi trong tình huống này, nhưng cô vẫn nói như vậy.
Giang Liễm rất hiểu suy nghĩ cẩn thận của cô.
Anh quay người lại, trong mắt có chút dịu dàng khó phát hiện ra. Anh nói với Đỗ Chi Hạo: “Lấy cho cô ấy một ly.”
Đỗ Chi Hạo đáp lại nhanh chóng: “Được.”
Kể từ buổi chiều khi bắt đầu trang điểm Chúc Gia Hội chưa ăn gì cả, thậm chí nước cũng chưa uống một giọt, bây giờ vất vả lắm mới tìm được Giang Liễm, nhìn đồ ăn buffet ở cách đó không xa, cô buông Giang Liễm ra, nói: “Tôi đi lấy đồ ăn trước đã, đói chết mất.”
Bàn tay mềm mại rút ra, khuỷu tay đột nhiên trống rỗng, Giang Liễm cụp mắt xuống, dường như anh vẫn cảm nhận được hơi ấm sót lại trên đó.
Đỗ Chi Hạo nhanh chóng bưng đồ uống tới, lại nhìn thấy Chúc Gia Hội đã chạy tới gần bàn đồ ăn, cậu tạm đặt nước trái cây xuống, cười hì hì hỏi thử Giang Liễm: “Anh, anh đã xin được ảnh chụp có chữ ký của chị dâu chưa? Bạn em thật sự rất thích chị ấy.”
Ánh mắt Giang Liễm dừng lại bóng người Chúc Gia Hội, sau khi trầm mặc một lát, anh thản nhiên nói: “Đừng lúc nào cũng mấy chuyện không liên quan đến em như thế.”
“Chỉ là tấm ảnh có chữ ký…”
“Cô ấy không có.”