Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 18: Cô ấy là Chúc Tửu Tửu, anh không biết sao?




Chúc Gia Hội còn đang chìm đắm trong cảm giác may mắn khi tạm thời tránh được Trình Ly, dây thần kinh căng thẳng mới thả lỏng được vài giây thì bỗng nhiên nghe thấy Giang Liễm hỏi ngược lại, cô giật mình, không hề nói quá chút nào…

Lông tóc trên người gần như dựng đứng lên trong giây phút đó.

So với việc nhìn thấy Trình Ly hồi nãy còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Người đàn ông này có ý gì đây?

Lần trước?

Giữa bọn họ cũng giống như lần trước của ngày hôm nay, chẳng phải là trong thang máy câu lạc bộ After tối hôm đó, cô đã lấy anh làm lá chắn sao?

Bây giờ anh hỏi như vậy, lẽ nào là đã nhận ra bản thân ngay từ đầu rồi ư?

Sao có thể chứ? Ngày hôm đó cô ăn mặc kín đáo như vậy cơ mà!

Nhưng nếu đó là điều không thể, thì "lần trước" này của anh là có ý gì?

Trong đầu Chúc Gia Hội liên tục nổi gió, cho dù nhịp tim đã đập như nước đang sôi rồi, nhưng cô vẫn ổn định trận tuyến trước, giả ngơ nhìn Giang Liễm: "Lần trước cái gì cơ?"

Giang Liễm bình tĩnh nhìn cô, trong chốc lát sau mới hờ hững nhắc nhở: “Câu lạc bộ After.”

Chúc Gia Hội: "...”

Anh hay lắm anh thật sự đã nhận ra tôi, vậy mà còn không tỏ vẻ gì, diễn đến tận bây giờ!

Nhịp tim Chúc Gia Hội đập rất nhanh, cô bất giác nuốt nước miếng, sau khi đầu óc nhảy số với tốc độ của Phong Hỏa Luân*, quyết định có đánh chết cô cũng không nhận.

*Phong Hỏa Luân: một trong năm món pháp bảo của Na Tra.

Cô quan sát Giang Liễm từ trên xuống dưới, trợn mắt líu lưỡi, làm ra bộ dáng sợ hãi: "Ý của anh là gì? Người đàn ông ngày đó là anh?”

Giang Liễm: “....”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Chúc Gia Hội giọng điệu áy náy nói: “Hôm đó tôi vội vội vàng vàng quá, căn bản không thấy rõ là ai.”

Ở một góc độ nào đó mà nói, cách nói của Chúc Gia Hội cũng không phải là không có căn cứ.

Suy cho cùng ngày hôm đó cô đeo kính râm, nhìn qua đúng là cũng giống như đã gặp phải tình huống đặc biệt gì đó, không nhìn rõ bộ dạng của bản thân cũng là điều bình thường.

Thì ra...

Chỉ là chính mình đơn phương nhận ra cô sao.

Giang Liễm rũ mắt, qua vài giây mới hỏi: "Vậy nên ngày hôm đó cô đang trốn ai.”

Chúc Gia Hội đã đoán trước được rằng Giang Liễm sẽ hỏi đến điều này, trong vài giây anh trầm mặc cũng đã sớm nghĩ ra cách lựa lời rồi.

May mắn thay, trong tay cô vẫn còn một lá bài chưa được đánh ra.

“Là fan đó.” Chúc Gia Hội vô cùng tự nhiên mà nói: "Vì để trốn fan, tôi về nước sớm một ngày, không ngờ fan lại vây theo tôi đến tận bãi đỗ xe, tôi thật sự không có cách nào mới tìm người khác chắn cho mình mà.”

Giang Liễm cau mày: “Fan?”

“Nếu không thì anh cho rằng lý do vì sao tôi luôn đeo kính râm ra ngoài chứ.” Chúc Gia Hội dần lấy lại quyền chủ động, đến cả giọng điệu cũng trở nên kiêu ngạo: "Tôi rất là nổi tiếng đấy nhé, tổng giám đốc Giang.”

Giang Liễm: "..."

Lúc này thang máy đã lên đến tầng nơi đặt văn phòng Tổng giám đốc.

Đằng sau còn có Trình Ly đang đi theo, Chúc Gia Hội không dám nán lại, nhanh chóng bước ra ngoài, tiện được tiếp tục nói chuyện với Giang Liễm: "Anh hiểu quá ít về tôi rồi, nhưng chuyện này không thể trách tôi được, lúc trước cũng chính anh là người không đồng ý để chúng ta tìm hiểu lẫn nhau một chút.”

Ngoại trừ những bản tin thương mại liên quan đến tài chính và cổ phiếu, bình thường Giang Liễm vốn sẽ không xem bất cứ chương trình giải trí nào cả, bởi vậy đối với cách nói "rất nổi tiếng" của Chúc Gia Hội, anh đúng là hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này Chu Nham đi tới phía đối diện, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng: "Cô Chúc, hoan nghênh cô đến công ty tham quan, bắt đầu từ văn phòng Tổng giám đốc trước sao?"

Chúc Gia Hội không quay đầu lại mà đi đến văn phòng của Giang Liễm: "Không, tôi chỉ muốn tham quan văn phòng của tổng giám đốc Giang thôi.”

Chu Nham: “Hả?”

Chu Nham quay người hỏi ý kiến của Giang Liễm, Giang Liễm cũng không biết cô nương này lại náo loạn cái gì, đành phải ngầm thỏa thuận trước: "Cậu đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Đóng cửa phòng làm việc lại, Giang Liễm nói với Chúc Gia Hội: "Tôi vừa mới nói với cô rồi, hôm nay có rất nhiều việc phải xử lý.”

Ngụ ý rằng, anh không có thời gian để ở bên cô đâu.

Nhưng lúc này Chúc Gia Hội nào còn tâm tư gì để đi tham quan nữa chứ, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn bên ngoài vừa nói với Giang Liễm: "Không cần để ý đến tôi, tôi chỉ là muốn đến chỗ anh ngồi một chút, nhìn xem môi trường làm việc của anh thôi.”

Giang Liễm: “...”

Chúc Gia Hội đã nói như vậy rồi, Giang Liễm cũng không cưỡng cầu nữa, anh cầm lấy văn kiện trên bàn đi ra ngoài: "Vậy cô cứ tự nhiên.”

“Đi đi, đi đi.”

Sau khi Giang Liễm rời đi, cuối cùng Chúc Gia Hội cũng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện chấn động lòng người sáng nay phải nhờ vào tố chất tâm lý tốt mới gánh được.

Cô rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa quan sát phòng làm việc của Giang Liễm.

Liếc mắt nhìn, ngoại trừ sạch sẽ và ngăn nắp, trong đầu Chúc Gia Hội còn nảy ra một từ - lạnh lẽo, cứng nhắc.

Là một loại cảm giác lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, làm cho người ta đi vào sẽ có cảm giác sợ hãi.

Dường như đến cả ghế sô pha cô đang ngồi hiện giờ, cũng thấp thoáng một chút cảm giác phục tùng và tàn nhẫn.

Thật kỳ lạ, lúc ở Canada cô cũng thường đến văn phòng của bác cả Chúc Mãnh chơi, cũng từng đi đến công ty của hai người anh họ khác rồi, cách bài trí và trang trí cũng đều theo một phong cách tương tự nhau, nhưng khi đi vào lại không có cảm giác như vậy.

Chỗ Giang Liễm này, hình như thiếu đi cái gì đó.

Nhưng Chúc Gia Hội nhất thời cũng không nhận ra chi tiết trong đó.

Đang nhìn ngắm, điện thoại trong túi lại reo lên, hơn nữa còn liên tục reo lên vài lần.

Chúc Gia Hội có thể đoán được sơ sơ là ai, mở ra xem, quả nhiên, sự hóng hớt của Trình Ly giờ phút này đã đạt tới đỉnh điểm rồi.

[Vãi thật, tớ rút lại câu nói tổng giám đốc Giang không chạm vào phụ nữ đây!]

[Cậu đoán xem ngày đầu tiên tớ đi làm đã nhìn thấy gì nào?]

[Trời thì sáng trưng, giữa ban ngày ban mặt, tổng giám đốc Giang vậy mà lại ôm ôm ấp một người phụ nữ ở trong thang máy, thành ra cái thể thống gì nữa chứ!]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha!]

[Cho nên anh ấy không phải là không chạm vào phụ nữ, có lẽ là chỉ chạm vào người phụ nữ của mình mà thôi!]

[Sếp của tớ giữ gìn nam đức thật đấy, tớ rất thích.]

[Người đâu rồi? Mau ra hóng drama đi nè!]

Xem xong tin nhắn của Trình Ly, tâm trạng Chúc Gia Hội phức tạp gõ đi gõ lại trên màn hình, cuối cùng dùng sáu dấu chấm để diễn tả sự cạn lời của mình.

Trình Ly hoàn toàn không thể dừng lại được.

[Cũng không biết là họ đã làm gì trong thang máy nhỉ. / sắc / sắc (gào thét) (la hét) (âm u vặn vẹo)]

[Muốn nhìn thấy mặt của cô gái kia quá đi, lát nữa tớ sẽ đi dạo xung quanh một chút, xem có thể gặp được cô ấy hay không.]

Chúc Gia Hội sợ tới mức vội vàng trả lời: [Ngày đầu tiên cậu đi làm phải nghiêm túc một chút, ít hóng drama của sếp lại đi.]

Trình Ly: [Ha ha, kích thích quá đi mất.]

Chúc Gia Hội biết là không thể ở lại công ty lâu, cho dù có là văn phòng của Giang Liễm thì cũng không an toàn, Trình Ly là trợ lý thư ký của văn phòng tổng giám đốc, ngộ nhỡ Chu Nham bảo cô ấy đưa văn kiện gì đó vào thì...

Thôi, thôi.

Chúc Gia Hội lập tức quyết định chuồn là thượng sách, để bảo đảm an toàn, trước tiên cô thử dò la Trình Ly đang làm gì, biết được cô ấy đang tổ chức một buổi hội nghị cho người mới của phòng thư ký thì lập tức xách túi rời khỏi văn phòng.

Thời gian thoáng cái đã qua.

Một giờ sau, đợi khi Giang Liễm họp xong quay trở về văn phòng, trong phòng đã không còn một bóng người.

Giang Liễm ngồi xuống chỗ ngồi, đang định gọi Chu Nham tới hỏi một chút, lại nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy ghi chú dán trên máy tính.

Lần này là một hình chibi đáng yêu đeo kính râm, bên cạnh viết hai hàng chữ:

“Tôi về nhà đây, đừng có nhớ tôi quá đó nha.”

“Nếu thật sự rất nhớ, thì có thể nhìn mặt sau.”

Giang Liễm lật sang mặt sau của tờ giấy nhớ…

“Bảo anh xem thì anh xem, nghe lời như vậy sao, thật ngoan ngoãn nha!

Giang Liễm: “...”

Toàn là trò trẻ con gì thế không biết.

Anh khẽ cười, vốn định tiện tay vứt tờ giấy đi, nhưng nửa đường lại ngưng lại.

Lại nhìn một cái…

Hình chibi trên tờ giấy rất sống động, dường như là Chúc Gia Hội thật.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Liễm dừng một chút, cuối cùng kẹp tờ giấy ghi chú vào trong sổ ghi chép.

Vừa khép sổ lại, Đỗ Chi Hạo gọi điện tới cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, người này chưa từng làm nên chuyện gì có triển vọng, dựa vào việc có quan hệ thân thích với nhà họ Giang, khi còn bé không được việc gì, chỉ được mỗi việc đánh nhau, lớn lên dăm ba bữa lại tạo scandal cùng đủ kiểu nghệ sĩ nữ, là công tử bột quần là áo lụa nổi tiếng ở Thượng Hải.

Giang Liễm thân là anh họ, không ít lần dọn dẹp hậu quả cho Đỗ Chi Hạo.

Trước mắt cậu ta lại gọi điện tới, Giang Liễm biết, khả năng cao là lại gặp phải chuyện phiền toái gì đó rồi.

Quả nhiên, vừa nhấc máy điện thoại, Đỗ Chi Hạo đã mở miệng đã cười hì hì lấy lòng: "Anh, có thể giúp em một chuyện được không?”

Không đợi Giang Liễm mở miệng, Đỗ Chi Hạo lập tức nói: "Em có một người anh em, đặc biệt thích chị dâu, muốn một bức ảnh ký tên của chị ấy, có được không ạ?”

Giang Liễm: “...?”

Vừa ra khỏi hội nghị nặng nề, Giang Liễm đã quên mất lời Chúc Gia Hội nói với mình hồi sáng.

Cô nói rằng cô có fan hâm mộ, còn nói rằng cô rất nổi tiếng.

Đầu bên kia, Đỗ Chi Hạo còn đang vuốt mông ngựa: "He he, anh trâu bò thật nha, làm việc lớn mà không nói một lời nào, làm sao mà theo đuổi được chị dâu vậy?

Giang Liễm ngừng lại trong giây lát, hỏi Đỗ Chi Hạo: "Em biết cô ấy?”

“Nói thừa, Chúc Tửu Tửu nổi tiếng ở Hàn Quốc như vậy, trong nước cũng có rất nhiều người thích chị ấy.” Đỗ Chi Hạo là tên công tử nhà giàu giết thời gian bằng cách ăn chơi đàng điếm, tuy rằng không theo dõi giới giải trí Hàn Quốc, nhưng trước đó cũng từng liếc mắt qua vài lần.

Ngày đó ở nhà họ Giang cậu ta đã cảm thấy quen mắt rồi, sau đó trở về mới nhớ ra, người chị dâu mới này thì ra chính là vị nữ khách mời quý giá rất nổi tiếng ở Hàn Quốc.

Thấy Giang Liễm vẫn không nói chuyện, Đỗ Chi Hạo cảm nhận được điều gì đó, hỏi thử: "Khoan đã, anh đừng nói với em là anh không biết chị ấy đấy nhé?"

Giang Liễm: “...”

Sau khi cuộc gọi này kết thúc, Đỗ Chi Hạo gửi cho Giang Liễm một đường link chương trình.

Tiêu đề là: [LoveLove kỳ thứ sáu: Tửu Tửu liên tiếp nhận được ba lá thư tỏ tình, lựa chọn của cô là?]

Giang Liễm rũ mắt nhìn tiêu đề ám muội này, ngón tay dừng trên màn hình, không nhúc nhích.

Đúng lúc này Chu Nham gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Giang, đoàn khoa học kỹ thuật của Thụy Đạt đã đến rồi, đang chờ ngài ở phòng họp thứ ba.”

Lịch trình làm việc mỗi ngày của Giang Liễm đều được sắp xếp kín mít, vừa đi ra từ một buổi họp, thời gian nghỉ ngơi chỉ chừng mười phút, anh lại phải đâm đầu vào lịch làm việc tiếp theo.

Ngày hôm nay cũng vậy.

Anh thu lại ánh mắt, không chút đổi sắc mà tắt điện thoại, đứng dậy: "Đi thôi.”

Vội vàng cả một buổi, chớp mắt một cái thì trời đã tối.

Tiết trời vào thu, trời tối sớm hơn mùa hè rất nhiều, sau khi trở về văn phòng, Chu Nham pha cho Giang Liễm một ly cà phê, nhìn sổ ghi chép nói: “Tiệc xã giao tối nay đã lùi lại rồi, tiệc trăm ngày của cháu gái thị trưởng Quách, là tiệc gia đình, khách khứa không nhiều lắm, quà tặng đã chuẩn bị trước giúp ngài rồi ạ.”

Dừng một chút, Chu Nham lại nói tiếp: "Tôi đã gọi điện thoại về nhà, báo chị Mai không cần để lại bữa tối cho ngài.”

Chu Nham có thể làm được vị trí thư ký cao cấp của Giang Liễm, đương nhiên là có vài phần sáng suốt hơn so với người khác, hôm nay Giang Liễm có thể đích thân đưa Chúc Gia Hội đến công ty, chứng tỏ rằng cô cũng đã có trọng lượng trong lòng Giang Liễm.

Cho dù trọng lượng kia là nặng hay nhẹ, thì người thư ký như anh ta cũng phải tùy mặt gửi lời, không dám lơi lỏng.

Cuộc gọi này, nhìn thì là thông báo cho chị Mai, nhưng thật ra là sợ vị tiểu thư trong nhà kia chờ anh trở về ăn cơm, tự lãng phí thời gian.

Ai ngờ được Giang Liễm lại đặt ly xuống, xoa xoa ấn đường mệt mỏi nói: "Bên chỗ thị trưởng đó anh thay tôi đi đi.”

“Hả?” Chu Nham ngẩn người: “Vậy còn ngài?”



Bảy giờ rưỡi tối, biệt thự nhà họ Giang.

Chúc Gia Hội ăn xong bữa tối, vừa định đi lên lầu, thì chị Mai tìm tới cô, lấy điện thoại di động của mình ra hỏi: "Cô Chúc à, cô xem giúp tôi xem, chiếc điện thoại này sao đột nhiên không có âm thanh gì nữa rồi.”

Chúc Gia Hội cầm điện thoại trong tay kiểm tra, nói: “Có thể là micro có vấn đề, chị có việc gì gấp sao? Có thể dùng điện thoại của tôi trước.”

“Cũng không có việc gì gấp.” Chị Mai ngại ngùng nói: "Tôi đang theo dõi chương trình của cô, thì bỗng nhiên không nghe thấy âm thanh nữa.”

Chúc Gia Hội: “...”

Hôm nay trong nhà đặc biệt ít người, trong số các người hầu có ba người xin nghỉ, còn có một người bị cảm nên đã đi ngủ sớm rồi, những người khác cũng đều trở về phòng của mình.

Toàn bộ căn biệt thự vắng tanh.

Không, phải nói là nhà họ Giang mỗi ngày đều như vậy, không có tiếng cười nói rộn ràng, vĩnh viễn bị bao trùm bởi một cảm giác lạnh lẽo yên tĩnh.

“Điện thoại di động không xem được thì dùng tivi xem không phải là được rồi sao.” Chúc Gia Hội kéo chị Mai ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách: "Cái màn hình nhỏ kia của chị nhìn cũng mỏi mắt đấy.”

Chị Mai vội xua tay: "Trên tivi không có đâu, trên mạng này mới có.”

Ngay trong lúc cô nói chuyện, Chúc Gia Hội đã thuận lợi dùng điện thoại của mình chiếu chương trình lên màn hình tivi cực lớn 115 inch trong phòng khách.

Từ màn hình có độ nét cao nhìn thấy vẻ đẹp thịnh thế của Chúc Gia Hội, chị Mai ngẩn người, ngồi lên ghế sô pha lẩm bẩm: “... Xem như vậy rõ ràng hơn nhiều rồi.”

Nhưng vừa mới ngồi xuống chị ấy lại nhớ tới điều gì đó mà vội vàng đứng dậy: "Không được không được, cậu chủ nhìn thấy sẽ không vui đâu, cái này không được.”

“Yên tâm.” Chúc Gia Hội kéo chị ấy ngồi xuống: "Chẳng phải thư ký Chu đã gọi điện thoại nói tối nay anh ấy phải đến nhà thị trưởng ăn cơm sao, chưa đến chín, mười giờ thì sẽ chưa về đâu.”

Chị Mai cảm động trước những gì Chúc Gia Hội nói, chị ấy do dự một lát rồi cuối cùng cũng bị hình ảnh rõ nét trên tivi thuyết phục, ngồi xuống bên cạnh Chúc Gia Hội.

“Mỗi kỳ chị đều xem à?” Chúc Gia Hội không nhìn tivi, chỉ đơn giản cảm thấy chị Mai rất thú vị, muốn nói chuyện với chị ấy.

Chị Mai ngượng ngùng xoa tay: "Lúc trước bà chủ nói tìm được một cô gái rất phù hợp với cậu chủ, nói cô ở trên tivi đặc biệt xinh đẹp, thể hiện cũng rất tốt, tôi cảm thấy tò mò nên đi xem, vừa nhìn một cái...”

Đã lập tức lọt hố rồi.

“Nói cho cùng vẫn là vì cô nên tôi mới xem." Chị Mai chăm chú nhìn màn hình tivi: "Tôi muốn xem đến cuối cùng người cô chọn rốt cuộc là ai.”

Lần đổi mới của kỳ này, chiêu trò mà tổ tiết mục đưa ra chính là có ba nam khách mời viết thư tỏ tình cho Chúc Gia Hội.

Chị Mai xem hết sức nghiêm túc, mỗi lần phát sóng xong một người đàn ông, chị đều phải nhận xét một chút, hệt như là một vị quan sát viên đạt đủ tiêu chuẩn.

Đang nói, khung cảnh phát đến sự tương tác của Chúc Gia Hội và Lương Việt.

Ngày đó ở bờ biển, tổ tiết mục đốt một đống lửa trại, Lương Việt cũng viết cho cô một lá thư tỏ tình.

Khi đó ánh lửa phản chiếu trong mắt hai người, bên cạnh còn có nước biển hiền hòa, Lương Việt đưa tay sờ lên đỉnh đầu Chúc Gia Hội, chỉ vào thư nói: "Tôi đã đặt trái tim mình vào trong này đấy.”

Khung cảnh chợt nhảy ra filter hậu kỳ của đoàn làm phim.

Hai má Chúc Gia Hội được tô ửng đỏ đáng yêu, còn có một trái tim đập thình thịch ở bên cạnh.

Chị Mai vốn nên tiếp tục bình luận, nhìn đến đây lại trầm mặc.

Chúc Gia Hội: “Sao không nhận xét nữa rồi?”

Chị Mai nhìn khung cảnh tình yêu hường phần, đột nhiên cảm thấy lo lắng, chị ấy xoay người hỏi Chúc Gia Hội: "Cô lên chương trình được nhiều người thích như vậy, có phải ngoài đời cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi đúng không?”

Chúc Gia Hội cắn quả nho trong miệng, vừa ăn vừa cười: “Không hề nha.”

Chị Mai còn muốn tiếp tục nói, nhưng khóe mắt liếc nhìn thì thấy có một bóng dáng mảnh khảnh đứng ở cửa đằng sau ghế sô pha không biết từ lúc nào.

Chị Mai sợ tới mức giật mình, vội vàng đứng lên.

Chúc Gia Hội không phát hiện ra sự khác thường của chị ấy, vẫn tiếp tục trêu chọc chị: "Cho nên cậu chủ nhà chị thật ra cạnh tranh cũng kịch liệt lắm đó, anh ấy còn không biết đâu.”

Chị Mai im lặng, cẩn thận nhìn Giang Liễm cách đó không xa, lắp bắp:

“... Bây, bây giờ cậu ấy đã biết rồi.”