Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 81: Trở về như trước




Trái tim của Tú như vụn vỡ khi nghe được Hoàng thản nhiên nói chưa từng thích mình, cô nàng siết chặt nắm tay thành đấm, hai mắt đỏ hoe vương lệ.

Hoàng biết làm vậy quá mức phũ phàng, nhưng cậu muốn chấm dứt hết thảy những hiểu lầm, phiền phức giữa họ. Từ nay về sau, mỗi người đều sẽ có cuộc sống riêng.

“Tao hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng mày làm chuyện ngu ngốc này, hãy tôn trọng và yêu thương bản thân nhiều hơn. Không có tao thì cũng có người khác, thế giới nhiều người như thế, không sợ không tìm được tình yêu đích thực. Nếu vẫn mãi không có người phù hợp với mày, vậy thôi không cần yêu đương, yêu cha mẹ mày nhiều vào. Vì mày mà cô chú mệt mỏi lắm rồi.”

Thiếu niên nói một tràng dài sau đó đứng lên đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tú lặng im ôm lấy đầu gối của mình, ngồi co ro suy nghĩ về hết thảy những chuyện đã qua, những lời mà Hoàng vừa nói. Làm trò ngu ngốc này chỉ tổ khiến bản thân trở nên hèn mọn trong mắt người khác, không nhận được gì mà còn phá hỏng hạnh phúc của cả gia đình. Cha mẹ vì cô mất ăn mất ngủ, cô lại vì một người con trai mà mụ mị đầu óc… Thử hỏi, trên đời này còn việc gì bất hiếu hơn nữa?



Thời gian sau đó, Tú xuất viện. Nhân lúc cha mẹ đang làm giấy tờ thì cô nàng đi sang phòng Quế Anh, mang theo vẻ mặt thành khẩn và áy náy nhận hết mọi lỗi lầm về mình.

“Sau này tao sẽ không làm phiền mày và Hoàng nữa.”

Khi Tú nói ra câu này, Quế Anh chỉ “ừ” một tiếng. Tú xin lỗi là một chuyện, cô tha thứ hay không là chuyện khác. Con người Quế Anh rất lý trí, thậm chí còn thù dai nữa. Chỉ cần sau này Tú thật sự biến mất khỏi tầm mắt của cô thì thôi, chứ mà xuất hiện thì đừng trách sao cô ghét.

Quế Anh vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe thêm một thời gian nữa. Hoàng vì cô mà đi làm thêm rồi còn xin tăng ca, bình thường rất ít khi nhắn tin cho cô.

Thấy nghi ngờ, Quế Anh gặng hỏi mãi mới biết được cậu đang bận phát điên lên. Cô tức giận mắng:

“Mày có rảnh quá không? Làm như gia đình tao không đủ tiền nuôi tao vậy đó?”

“Nhưng mà tao là bạn trai mày, cũng phải lo cho mày chứ?” Hoàng gãi gãi đầu đáp.

“Chắc tao ký lủng đầu mày quá! Dẹp! Đừng có tăng ca rồi lấy tiền đó mua quà mua bánh cho tao nữa, ăn nhiều tao đau bụng lên ký, không thích đâu! Còn nếu muốn kiếm tiền nhanh hơn thì mày học cũng ổn, sao không làm gia sư cho đỡ cực?” Quế Anh thật sự không hiểu nỗi cái tên này nghĩ gì, cứ nhất quyết muốn dùng tiền của bản thân để chăm sóc cô cơ. Nói bạn trai phải ra dáng bạn trai!

Hoàng vừa phải kiếm tiền sinh hoạt vừa muốn nhận học bổng để đỡ đần nên đang làm việc hết công suất, ngày ngủ có sáu tiếng, trông mắt thâm quầng thấy rõ. Dáng vẻ này chọc cho Quế Anh vừa giận vừa thương.

Nghe cô nói có lý, Hoàng bảo:

“Để tao thử tìm thêm việc.”

Thế là cậu bắt tay vào lên mạng tìm hiểu thông tin, và rồi vừa hay nhìn thấy có người đang tuyển gia sư dạy Toán. Trước kia cậu học khá là ba chấm, ngốc nhất nhì lớp, nhưng sau một năm ôn thi như điên, bây giờ thành tích đã tạm tạm rồi, có thể dạy được toán cấp ba cho mấy bé.

Hoàng gọi điện thoại đến rồi giới thiệu về bản thân, sau đó trao đổi sơ sơ với cô bé đang tìm gia sư kia.

Ban đầu cô nàng hỏi rất nhiều về thành tích của Hoàng, cậu phải mang điểm thi đại học ra cho người ta xem.

“Vậy lịch học là thứ bảy, chủ nhật mỗi tuần nha, những ngày khác em bận lắm ạ. Anh tới thẳng nhà em được rồi.”

Cô bé có vẻ nhiệt tình, còn hứa nếu thi được điểm cao sẽ mời Hoàng một bữa cơm. Thế là Hoàng tìm được công việc mới một cách nhanh gọn, cũng tính là khá may mắn.

Khi mang việc này khoe với bạn gái, cậu bị trêu:

“Chắc thấy mặt mày đẹp trai nên con bé mới đồng ý luôn đó.”

“Gì? Điểm của tao cũng cao mà!” Hoàng không chịu thừa nhận.



“Để rồi xem.”

Quế Anh cười nửa miệng khinh thường, cô khá là ghen khi biết người mà Hoàng nhận là một cô bé học cấp ba trông rất xinh xắn nên nói bừa vậy thôi. Ai biết sau đó, vào ngày thứ ba Hoàng đến căn nhà hai tầng sang trọng kia dạy cô bé học, cậu đã biết được giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ thế nào.

Hoàng chuyên chú giảng bài nhưng cô bé kia nghe tai này ra tai khác, lúc nào ngồi cũng sát rạt vào cậu như thể muốn ôm đến nơi. Mùi nước hoa thơm phức phả thẳng vào mũi, cậu không chịu nổi mà đứng lên rồi nói:

“Anh đi lấy nước, em làm xong rồi lát anh xem.”

“Dạ, anh muốn uống gì không? Để em gọi về tụi mình cùng uống.”

“Không cần đâu em.”

Hoàng vội vã chuồn ra khỏi phòng, sau đó ôm đầu bất lực. Má nó, đi dạy thêm mà bị người ta tán tỉnh là sao vậy? Chẳng trách lúc đó Quế Anh cứ cười trêu cậu là nhờ cái mặt mới kiếm được công việc.

Khổ thân Hoàng, ngay từ ngày đầu tiên cậu đã khéo léo nói rằng đi dạy thêm kiếm tiền vì bạn gái đang bệnh, vậy mà vẫn không thoát được móng vuốt của người ta.

Trở lại phòng sau một hồi nghiền ngẫm về chuyện này, Hoàng ngồi xuống đối diện cô bé kia rồi nói:

“Thật ra anh có bạn gái rồi ấy, nên tụi mình ngồi xa xa ra chút nha. Anh cũng sợ em bị mang tiếng thì khổ.”

“À? Em biết anh có bạn gái mà.”

Cô nàng đưa thò chân xuống dưới bàn, vô tình hay cố ý đá lên bắp chân Hoàng một cái.

Hoàng: “...”

Má, muốn sút cho một cú ghê! Cậu bán tài năng không bán thân đâu nhé!

Hoàng ấm ức dạy xong buổi học ngày hôm đó, khoác áo sơ mi ngoài vào rồi lật đật chạy đến bệnh viện. Hôm nay là ngày mà cô xuất viện mà cha mẹ có việc gấp cho nên cô nhờ Hoàng đến đón.

Khi Hoàng mở cửa bước vào, Quế Anh lập tức ngửi được mùi nước hoa mà nhíu mày:

“Sao lần nào dạy học xong người mày cũng bốc mùi thế?”

“Mùi nặng lắm à?” Hoàng khựng lại, vội ngửi trên thân.

Quế Anh bĩu môi không vui:

“Ừ, khó chịu ghê.”

“Xin lỗi, lần sau tao sẽ chú ý hơn nha.”

Hai đứa đi ra ngoài bãi đỗ xe, Quế Anh khó chịu trong lòng nên hỏi:

“Mùi nước hoa nữ phải không? Chẳng lẽ mày…”

“Thề là tao không làm gì hết!” Hoàng nhanh nhảu trả lời, vừa xoay xe máy lại vừa nói: “Tao mà dối mày trời đánh á!”

“Hừm, không tin. Nói thật đi sẽ được khoan hồng!”

Cô khoanh tay ra đứng đó, vẻ mặt đằng đằng lửa giận.



Hoàng bảo lên xe mà cô cứ nhìn cậu chằm chằm như thể nếu không chịu khai ra sự thật thì cô sẽ không về nhà. Bất đắc dĩ, cậu đành giải thích:

“Con bé có vẻ thích tao nên ngồi gần tí thôi, tao chạy ra ngoài liền à nên không có gì xảy ra cả.”

Khóe môi Quế Anh co rút:

“Tao cảm thấy thật sai lầm khi bảo mày đi dạy thêm, hay là nghỉ đi?”

“Không được, tao nhận tiền của người ta rồi ấy.”

“Ồ? Vậy thế này, mày gọi điện thoại báo con bé là bệnh rồi phải nhờ người khác dạy thay, hỏi ý con bé thế nào?”

Quế Anh đưa ra phương án này, Hoàng lập tức hiểu cô muốn thay mình đi xử lý cô bé kia, mà làm vậy có hơi kỳ cục, cậu không thể nghe theo. Dùng dằng một lát, cậu vẫn chịu thua trước sự bướng bỉnh của người yêu. Thôi vậy, cô bé kia biết cậu đã có người yêu mà cứ dính dính vào người cậu mãi, cũng phiền lắm.

Trình độ học vấn của Quế Anh cao hơn Hoàng, đặc biệt trước kia cô còn ở trong đội tuyển toán, muốn giúp một cô bé lớp mười một đạt điểm cao là không hề khó.

Qua trao đổi, Nga hiểu được Hoàng đang trốn tránh nên không chịu:

“Vậy anh trả tiền tuần trước lại cho em đi, chứ tự nhiên anh nhận việc rồi giờ bảo muốn đổi người dạy là sao?”

“Anh chỉ đang hỏi ý của em thôi mà?” Hoàng khó xử.

“Không biết đâu, anh phải đi dạy!”

Cái giọng nũng nịu kia làm người ta phát ói, Quế Anh điên hết cả người, cái loại hãm như thế này thì đừng trách sao người khác nghỉ dạy. Cô giật lấy điện thoại rồi cười nói:

“Chào em, em có thể gửi số tài khoản qua đây không? Chị sẽ gửi trả số tiền mà em đã chi tuần trước, còn ngày hôm nay xem như anh Hoàng dạy miễn phí, vậy có được không? Xin lỗi em vì sự bất tiện này nhé.”

Quế Anh đang tức điên người nhưng vẫn vô cùng lịch sự, sau khi nghe giọng cô, Nga hơi ngượng ngùng nên im lặng mất một lúc lâu thật lâu. Mãi sau đó, cô nàng mới đáp:

“Dạ vậy cũng được.”

Trong sự cứng rắn xen lẫn nhẹ nhàng, Quế Anh thành công giải quyết chuyện này một cách chóng vánh. Cô cầm điện thoại ra, bắn trả tiền lần trước Hoàng dạy thêm cho Nga mà không chớp mắt lấy một cái. Hoàng cũng không nói gì, cứ như vậy đi, đỡ phiền phức về sau.

Quế Anh lúc này mới chịu trèo lên sau xe, cài mũ bảo hiểm vào rồi vỗ vỗ lên eo Hoàng:

“Đi, chở bồ mày đi ăn gì đó ngon ngon, bồ mày bao.”

“Vậy là toi công hai ngày của tao rồi, hầy…” Hoàng giả vờ than vãn.

“Coi như bố thí đi, chứ tao sợ mày đến đó có bề gì thì tao không chịu trách nhiệm nổi!”

Quế Anh cảm thấy lo xa cũng không phải chuyện gì xấu, cô chẳng thà trả lại số tiền mà người kia đưa, sau đó chấm dứt mọi thứ một cách êm đẹp còn hơn để bung bét ra, giải quyết rất mệt mỏi. Điển hình như vụ của Tú đó, dứt khoát ngay từ đầu cho xong, còn muốn giúp cô ta làm quái gì cho rước bực vào thân.

Hai đứa đèo nhau đi ăn chân gà ngâm sả tắc, sau đó gọi thêm hai ly trà đào rồi vừa ăn vừa tâm sự.

Từ hai tuần trước, mối quan hệ của họ đã trở về như trước kia, vui vẻ và thoải mái ở bên cạnh nhau mà không còn vướng mắc gì nữa.

Tú đã rút khỏi cuộc sống của họ, cha mẹ Quế Anh cũng không làm khó Hoàng, mà cha mẹ cậu biết tin con trai có bạn gái thì hối thúc đưa về nhà chơi mãi thôi.