Hai mắt Quế Anh đã đỏ bừng cả lên, cô mím chặt môi ngăn không cho mình khóc, khẽ khàng đáp lời cha:
“Dạ, con cảm ơn ba đã hiểu cho con.”
“Rồi rồi, ba biết có cản cũng không được mà, con cũng lớn rồi, tự lo cho bản thân.”
Ông gật đầu và dặn dò Hoàng:
“Sau này nếu mà chú thấy cháu không tốt với con gái chú thì sẽ có chuyện đó, chú không tha cho đâu à.”
“Chú yên tâm đi, cháu còn sợ Quế Anh buồn ấy chứ. Quế Anh mà buồn một thì cháu buồn mười.”
Miệng lưỡi của Hoàng đột nhiên trở nên linh hoạt, nói chuyện ngọt ngấy người khác. Đây là những lời thật lòng của cậu, từ bây giờ sẽ không ai có thể làm tổn thương bạn gái của cậu nữa. Nếu ai dám, thì cậu sẽ liều mạng tẩn cho đứa đó một trận mới thôi.
Quế Anh cong môi cười vì câu nói của Hoàng, cô không nghĩ tới cái tên bình thường hống hách như cậu ta lại có lúc dịu dàng thế kia.
Lúc hai đứa trẻ nhìn nhau thì cả ánh mắt và khóe môi đều toát ra tình cảm chân thành, ngây ngô nhất.
Có đôi khi càng ngăn cấm sẽ càng khiến cho mọi việc tồi tệ thêm, thay vì cưỡng ép, mỗi người đều nên trao đổi với con cái trong lúc nuôi dạy để thấu hiểu và cảm thông cho chúng.
Sau khi cha của Quế Anh rời khỏi phòng bệnh, Hoàng mới thoát lực ngồi bệt xuống ghế và thở hổn hển:
“Trời má, nãy tao tưởng tao xong đời rồi cơ.”
“Mày lo cái gì chứ?” Quế Anh bật cười. “Có tao bảo kê mà.”
“Ừ ừ, nhờ bé hết!”
Hoàng vui vẻ nhào qua ôm ôm Quế Anh, sau đó sực nhớ cửa còn chưa khóa nên vội vàng chạy ra khóa lại.
Âm thanh lạch cạch kia làm Quế Anh hơi ngẩn ra:
“Mày làm gì đó?”
“Làm chuyện mà tao sợ má mi của mày thấy sẽ chặt đầu tao!”
Hoàng vừa nói vừa chậm rãi tiến về phía giường bệnh, ánh mắt của cậu lúc này sáng rực lên cứ như có ánh sáng hư hỏng lóe qua. Quế Anh cầm gối lên che mặt, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Không được làm bậy, tao la lên á!”
“He he, la đi, chẳng ai cứu được mày đâu!”
“Á!” Quế Anh còn chưa kịp chuẩn bị thì bạn trai của cô đã nhào qua ôm lấy cô, tiếp tục một màn cọ cọ mặt vào mặt cô. Chẳng khác gì con cún cả!
Hoàng phấn khích ôm ấp, chu môi ra định hôn lên mặt bạn gái nhưng nửa đường bị một cái gối đánh thẳng vào mặt.
Bộp.
“Dê xồm nè!”
“Úi, sao mày đánh bạn trai của mày vậy hả? Khó khăn lắm tao mới tìm được mày mà!”
Rốt cuộc cũng biết được ý do tại sao trước kia Quế Anh chưa bao giờ cho cậu hôn môi, chắc có lẽ bởi vì không phải cơ thể thật của cô nên cô mới ngượng ngùng. Giờ thì hay rồi, cô đã trở lại và họ một lần nữa trở thành người yêu của nhau, trong đầu cậu khó tránh khỏi sẽ xuất hiện cảm giác muốn được ôm ấp, hoặc hôn một cái.
Hoàng túm cái áo rồi ném xuống chân giường, sau đó cười khì khì:
“Hết trốn nha!”
“Ai thèm trốn? Ngon thì lại đây!” Quế Anh thẹn thùng đáp lời, làm như không sợ bị cưỡng hôn.
Ấy thế mà khi khuôn mặt của Hoàng phóng đại trong tầm mắt, cô xấu hổ đến nỗi cả người cứng đờ không động đậy được, tìm thì đập bình bịch vừa nhanh vừa mạnh như sắp rơi khỏi lồng ngực.
Hoàng chậm rãi tiến sát tới, sau đó dừng lại cách môi cô khoảng một xen-ti-mét và hỏi:
“Không nhắm mắt lại hả?”
“À? Ừ…” Quế Anh lúc này mới vội vàng nhắm mắt, để mặc cho Hoàng muốn làm gì thì làm.
Hơi thở ấm nóng phả vào da thịt của cô, kế tiếp, trên môi truyền tới cảm giác mềm mềm dễ chịu và một chút tê dại, tưởng chừng như có một dòng được chạy dọc cơ thể. Nụ hôn đầu tiên của họ vô cùng nhẹ nhàng và không có đi sâu hơn, chỉ là sự đụng chạm rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cả hai xấu hổ muốn chết.
Hoàng làm chuyện xấu xong lập tức lạch bạch chạy ra mở chốt cửa, sợ đến lúc mẹ cô quay về thấy khóa trong thì lại tưởng cậu hư hỏng thật. Cậu cũng không biết lúc này người nằm trên giường bệnh đang nở nụ cười bất đắc dĩ mà nhìn bóng lưng của cậu.
Chẳng khác gì một tên ngốc! Không hiểu sao trước kia cô lại đi thích cái tên này nữa?
Hai người lén lút hôn nhau xong thì cứ cười mãi, người ngoài mà nhìn vào có khi nghĩ họ bị điên rồi. Lúc này Quế Anh nói với Hoàng cần phải học phụ đạo, giấy phép xin nghỉ học đã gửi cho trường rồi nên không sao, cô vẫn có thể qua môn nếu bắt kịp chương trình học.
Nhớ năm nào đó Hoàng còn là học sinh suýt đội sổ, bây giờ thì tiến bộ rất lớn, hơn nữa trời sinh cái tên này nhanh nhạy, thông minh, luôn suy luận và đưa ra những hướng giải quyết rất khá.
Quế Anh không khỏi chép miệng khen:
“Giỏi ghê ta.”
“Bồ mày mà, không giỏi sao được?” Hoàng hất hất tóc ra vẻ ta đây.
“Thôi đi ông tướng, mới khen có tí mà lỗ mũi sắp đụng nóc nhà rồi.”
Cô bật cười đánh vào vai cậu ta một cái, hai đứa đang ngồi chơi thì Hoàng nhận được tin nhắn, cậu gãi đầu nói:
“Cô chú lại bảo tao sang chỗ Tú rồi, hình như Tú muốn nói chuyện với tao. Mày có muốn đi cùng không?”
“Lần này thì thôi, mày tự giải quyết đi.”
Quế Anh từ chối thẳng thừng, trước đó cô muốn đi sang chỗ Tú chỉ vì nhớ cha mẹ Tú mà thôi, sẵn tiện xem tình trạng của cô nàng thế nào. Nếu đã hồi phục nhanh chóng và không có di chứng gì thì kệ là được, miễn nhìn thấy nhau rồi lại bực dọc trong người. Cô tin tưởng Hoàng sẽ biết chừng mực.
Cửa phòng rất nhanh đã đóng lại, Hoàng ra ngoài và đi thẳng tới phòng Tú. Lúc này cô chú đang ở bên ngoài nói chuyện gì đó, thấy cậu đến gần mới dừng lại.
“Con vô nói chuyện với Tú đi, cô chú ra ngoài ăn cơm đã.”
“Dạ.”
Hoàng lễ phép chào bọn họ rồi đứng trước cửa khoảng chừng năm phút, cậu suy nghĩ về hết thảy những chuyện đã qua, lần này sẽ là lần cuối họ đối mặt với nhau.
Đẩy cửa bước vào, Hoàng nhìn thấy cô nàng tròn quay đang ngồi trên giường bệnh. Tuy rằng trông khá tròn, nhưng nhìn vẫn tiều tụy kinh khủng, mắt thì thâm quầng, da mặt thì sạm cả đi. Thời gian còn không đáng sợ bằng những tổn thương tinh thần mà một người phải chịu, Tú gần như bị hủy hoại và già đi trông thấy chỉ vì tâm lý cô nàng bất ổn.
“Muốn nói gì với tao hả?” Hoàng kéo ghế ngồi xuống cách giường bệnh một khoảng.
Tú giữ chặt lấy chăn trên người rồi chậm rãi lên tiếng:
“Mày ghét tao lắm phải không?”
Trước câu hỏi này, Hoàng lựa chọn im lặng không trả lời.
“Tao biết là mày ghét tao, tao cũng đã làm những chuyện rất khó tha thứ, nhưng tao hy vọng mày có thể tha thứ cho tao… Tao, tao biết sai rồi…”
Tú nói đến đây hai mắt đỏ bừng, cô nàng cứ thế khóc trước mặt cậu. Đã trải qua một lần, Hoàng gần như vô cảm với việc cô tỏ ra đáng thương như thế, thậm chí cậu còn khó chịu:
“Lúc tự tử mày có nghĩ cho cha mẹ mày không? Họ đã làm gì mà phải mệt mỏi vì mày như vậy chứ? Tao nói thật, mày có gia đình yêu thương, bạn bè cũng không còn bắt nạt mày nữa, mọi thứ đều tiến triển tốt, sao mày lại có ý nghĩ kia?”
Hoàng rất bực mình vì Tú xem nhẹ sự sống, hời hợt và vô trách nhiệm với bản thân như vậy.
Nhắc đến nguyên nhân tự tử, Tú khóc càng to hơn, cô nàng vừa rơi nước mắt vừa thút thít nói:
“Tao có muốn vậy đâu, tại mày, tại mày làm tao buồn…”
“Nếu chỉ vì thất tình, chỉ vì bị người mình thích làm cho buồn mà tự tử, thì tao đã tự tử không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hoàng vô tình nói cho Tú biết, khoảng thời gian mà cô nàng đối xử tồi tệ với cậu, cậu đã suy sụp như thế nào. So với Tú cũng không khá hơn là bao! Nhưng mà cậu không có lựa chọn hủy hoại bản thân hay làm chuyện có lỗi với cha mẹ.
“Gia đình mày khổ cực nuôi mày lớn lên, nếu họ bắt ép gì mày thì tao còn thông cảm được, đằng này mày không thiếu gì cả, mày chỉ thiếu tình yêu thôi mà có thể nghĩ quẩn như thế à? Mày có thấy mẹ mày khóc nhiều thế nào khi mày nằm viện chưa?”
Mấy ngày này Tú cũng đã nhận ra bản thân đã sai lầm khi đưa ra quyết định kia, cho nên Hoàng nói đến đâu cô khóc thút thít đến đó.
Thấy Tú có vẻ suy sụp, Hoàng chỉ có thể dừng lại, sợ nói quá thì ép cô đến bước đường cùng lần nữa.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tú, Hoàng cảm thấy lòng nặng nề có phần khó xử.
Qua một lúc lâu, Tú dần dần bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng đưa khăn giấy tới. Cô nàng lau mặt mũi xong rồi mới chậm chạp hỏi chuyện muốn nói:
“Mày… Có từng thích tao chưa?”
Hoàng của bây giờ đã không còn điều gì phải lo ngại nữa, cậu lắc đầu rồi đáp:
“Chưa từng. Nếu mày đã biết trước đó mày và Quế Anh đổi hồn, thì cũng đã hiểu rồi, người tao thích là Quế Anh.”