Hoàng đưa tay đỡ trán, tim đập nhanh hết sức làm cậu không thể thở bình thường được:
“Không thể nào, đó đúng là chuyện giữa tôi và mũm mĩm, chuyện chỉ riêng hai chúng tôi biết, sao cậu biết được chứ?”
Khi cậu hỏi câu này, hai từ “mũm mĩm” như nổ vang trong đầu Quế Anh. Cô đột nhiên ôm chặt lấy đầu mình, đau đớn bất chợt kéo tới làm cô không kịp phòng bị, suýt chút nữa kêu ra tiếng.
Cái gì vậy? Đau quá! Đau chết mất! Cảm giác như đầu vừa bị chém một cái và sắp nứt ra vậy! Hai mắt Quế Anh hoa lên, cô dùng tay giữ chặt đầu mình rồi co người lại để giảm bớt sự nhức nhối từ sâu bên trong đại não, nước mắt nhanh chóng tràn ra làm nhòe tầm nhìn phía trước.
Hai bên thái dương căng buốt và nhức nhối, cảm giác tựa như sâu bên trong đột nhiên có thứ gì muốn chui ra, cô không chịu được, sắp không chịu nổi!
“A!” Quế Anh kêu lên một tiếng, cả người run lẩy bẩy đưa tay về phía Hoàng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Động tác của cô làm Hoàng hoảng loạn, cậu vô thức đưa tay ra cho cô nắm lấy, giữ chặt rồi hỏi:
“Sao thế? Này, Quế Anh? Đừng làm tôi sợ chứ!”
Hoàng gọi mấy tiếng cũng không thấy cô trả lời, chỉ có thể cúi xuống rồi vừa ôm vừa đỡ cô đứng lên, định mang cô đến bệnh viện. Nhưng đúng lúc đó, bên hông truyền tới lực kéo rất nhẹ, cậu cúi đầu thì thấy một bàn tay trắng mịn đang nắm chặt vào eo mình.
Quế Anh thều thào lên tiếng:
“Đừng, tôi, tôi vẫn ổn…”
Trên trán cô đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mặc dù cố mạnh miệng nhưng trông không hề ổn chút nào cả.
Quế Anh tì lên tay chàng trai trẻ và cố gắng ngồi về vị trí cũ, đầu óc quay cuồng, những hình ảnh trong quá khứ chồng chéo lên nhau khiến cô thấy choáng, không cách nào điều khiển được cơ thể thôi run rẩy.
Từng hình ảnh lướt qua trong đầu đều trùng khớp với những giấc mơ của Quế Anh mấy ngày nay, còn có rất nhiều rất nhiều thứ lạ lẫm đang dần hiện rõ lên trước mắt cô.
Cô nhìn thấy mình ngồi trên một chiếc xe khách sau đó gặp tai nạn, những ánh đèn lập lòe với vô số người qua kẻ lại, cô được đưa ra khỏi xe, đặt trên cáng cứu thương. Kế tiếp, cô tỉnh dậy trong thân xác của một cô gái béo tròn, khuôn mặt của người kia lờ mờ xuất hiện trong gương.
Đó… Đó không phải là Tú hay sao? Quế Anh ngửa đầu dựa vào sau ghế, hé môi thở hổn hển. Hai tay cô đan vào nhau, càng siết càng chặt khiến những đầu ngón tay đều đỏ ửng. Một lượng lớn thông tin đột nhiên xâm nhập đại não làm cô ngơ ngác mất một lúc lâu, Hoàng ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn cô chăm chú, tay sẵn sàng trong tư thế đỡ người, giống như sợ một giây sau cô sẽ ngã xuống mà không báo trước.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, hai mắt Quế Anh nhòe lệ nhìn người con trai đối diện, tim đau đến nỗi không thở được. Cô đè chặt ngực mình, nước mắt tí tách rơi xuống.
Hoàng không hiểu có chuyện gì đã xảy ra, nhưng dựa trên lời của Quế Anh vừa nói thì hẳn là cô nàng bị đau đầu vì di chứng của việc mất trí nhớ?
Cậu cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt lấm lem của cô, tay rút mấy tờ khăn giấy đưa qua, hỏi:
“Cậu còn đau không?”
“Không sao rồi…” Quế Anh đáp mà cả người không khỏe, bây giờ cô đang trong trạng thái bất ổn, chẳng rõ bản thân là Quế Anh hay Tú nữa.
Hoàng rất tò mò, tự hỏi tại sao cô lại biết nhiều về mình và bạn gái cũ đến thế, có phải cô đã theo dõi hay điều tra mình hay không, nhưng thấy cô khóc nhiều làm hai mắt đỏ bừng đáng thương, cậu khó có thể mở miệng trách móc.
Hai người cứ ngồi đối diện nhìn nhau rất lâu, Quế Anh mơ màng, chủ động nói:
“Xin lỗi vì làm phiền cậu, đầu tôi hơi đau, cậu đưa tôi về được không?”
“Được chứ, chờ chút nha.”
Hoàng vội vã đứng lên và đi về phía quầy, rút ví ra tính tiền nước. Lúc đó, anh nhân viên đưa mắt nhìn cậu như thể sinh vật lạ, có lẽ vừa rồi họ đã làm ồn đến những vị khách khác nên mới như vậy, cậu chỉ đành ngại ngùng nói xin lỗi.
“Không sao đâu, tôi thấy bạn gái cậu khóc dữ quá nên tính bảo cậu đừng làm con nhà người ta buồn thôi. Đàn ông con trai mà để bạn gái khóc vậy là không được.” Anh nhân viên tốt bụng nhắc nhở. “Có gì từ từ nói, đừng cãi nhau.”
Hóa ra là anh ấy nhầm tưởng Hoàng với Quế Anh đang cãi nhau, cậu cũng không tiện giải thích mà chỉ gật đầu, đi nhanh về chỗ của cô rồi hỏi:
“Giờ đã khỏe hơn chưa?”
“Ổn rồi…” Quế Anh gật đầu, dáng vẻ mệt mỏi không muốn nâng mắt lên.
Hoàng đỡ cô ra ngoài rồi bảo cô chờ một lát, chính mình thì lượn xuống dưới nhà xe để tìm xe. Đi hai vòng mới thấy chiếc tay ga thân yêu của mình, cậu chui vào dắt nó ra, ra trước cửa tòa nhà đón Quế Anh.
Trên đường về, Hoàng ngứa ngáy nên đã mở miệng hỏi:
“Tôi vẫn đang thắc mắc sao cậu biết được mấy thứ riêng tư của tôi…”
“Đợi đầu tôi hết đau, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Quế Anh nói xong hơi nghiêng đầu, nhắm chặt mắt lại rồi dùng tay xoa xoa thái dương, ám chỉ mình đang rất đau đớn khó chịu.
Người phía trước tuy đọc hiểu được động tác đó nhưng vẫn hỏi:
“Khi nào thì hết đau?”
Tiếng xe cộ xung quanh ầm ĩ đinh tai nhức óc, giọng của Hoàng như lạc giữa biển người, Quế Anh nghe không rõ lắm:
“Hả? Nói gì cơ?”
“Tôi hỏi, khi nào thì cậu sẽ kể cho tôi nghe hết mọi việc?”
Quế Anh vô cùng khó xử:
“Cậu đừng gấp, để tôi suy nghĩ cẩn thận thêm tí rồi sẽ nói cho cậu biết.”
Đến nước này, Hoàng còn có thể nói gì đây?
Tạm thời gác lại việc không vui, Hoàng đưa Quế Anh về đến nhà rồi dựng xe xuống, có ý muốn đỡ cô vào trong. Dáng đi của cô lảo đà lảo đảo như say rượu làm Hoàng lo lắng ở sát bên cạnh vươn tay ra đỡ, vậy mà cô nhất quyết không cho cậu giúp, còn đẩy cậu ra:
“Tôi tự đi được, cảm ơn cậu.”
Quế Anh cố chấp tự vào trong, sau đó nghiêng ngả đi thẳng tới chỗ safo và nằm bẹp xuống. Cô dùng hai tay xoa thái dương, thở ra một hơi đầy mệt mỏi. Đến giờ cô vẫn còn thấy khá đau và khó chịu, và càng không tin nổi bản thân đã đổi hồn với một người khác sau khi gặp tai nạn.
Xâu chuỗi những sự kiện trong ký ức lại với nhau, Quế Anh thẫn thờ:
“Mình bị điên rồi…”
Hai mắt nhìn chăm chú chùm đèn tinh xảo lấp lánh trên nóc nhà, cả người mơ màng rệu rã.
Lúc đó, thiếu niên ở bên ngoài cổng vẫn chưa rời đi mà đứng suy nghĩ một lúc rồi mới bật chìa khóa, lên ga chạy về.
Cậu bắt đầu thấy hơi sợ, phần là vì Quế Anh biết được quá nhiều thứ về cậu cũng như mũm mĩm, phần là nghĩ đến chuyện hai cô gái đều bị mất trí nhớ trong cùng một thời điểm. Trùng hợp đến mức này hay sao?
Cả đêm hôm đó Hoàng nằm suy nghĩ, thao thức chẳng thể ngủ nổi. Tiếng nghiêng người sột soạt của cậu làm thằng Phong đang ngủ ngon cũng suýt bị đánh thức, thấy thế, cậu nhẹ nhàng rời giường và đi ra ngoài ban công ngồi.
Gió đêm thổi qua mang theo hơi sương lạnh lẽo, Hoàng kéo cao áo khoác lên đến tận cổ, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài.
Mãi đến khi mặt trời ló dạng, ánh nắng đầu tiên trong ngày bắt đầu lan đến từ phía chân trời, cậu mới dụi mắt trở về phòng.
Người khác tỉnh giấc chuẩn bị một ngày mới tràn đầy năng lượng, cậu mới bắt đầu chợp mắt. Mất mấy tiếng đồng hồ nghiền ngẫm mà mọi thứ vẫn rối tung, chưa thôi choáng ngợp, cậu mệt mỏi và từ từ chìm vào giấc ngủ.