Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 67: Giãi bày




Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ và màn hình điện thoại, Quế Anh đắp chăn lên đến cổ, nằm suy nghĩ về những gì đã qua.

Hóa ra Hoàng thật sự có bạn gái, nhưng đã chia tay từ lâu rồi. Cô biết mình thật ích kỷ, thật khốn nạn khi vui vì điều này, nhưng cô không nhịn được mà nở nụ cười. Từ một năm về trước Hoàng đã là một cậu chàng độc thân, nghĩa là cô không làm gì ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ cả!

Quế Anh mở điện thoại vài lần, ngóng chờ mãi mới thấy Hoàng đã xem tin nhắn của cô. Dấu ba chấm ở dưới góc màn hình không ngừng hiện ra, lát sau cô nhìn thấy cậu nói:

“Không có gì. Tôi mới phải xin lỗi vì cậu bị dính vào chuyện của tôi.”

Tim Quế Anh đập mỗi lúc một nhanh, cô chờ qua hai phút mới từ tốn bấm điện thoại, hỏi:

“Cậu ổn không?”

“Ổn. Cậu thì sao?”

“Bây giờ nói ổn thì là xạo…”

Quế Anh sao có thể ổn được đây? Mặt ngoài cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mạnh mẽ, không quan tâm, nhưng sâu bên trong vẫn cảm giác oan ức, bị tổn thương. Những lời mà họ nói khiến cô tức giận, đơn giản vì họ không phải cô nên thích vu khống, bịa đặt gì cũng được, mà tin tức bậy bạ ngày càng nhiều hơn nữa. Cô… rất mệt.

“Đừng lo, qua vài ngày là hết thôi.” Hoàng an ủi. “Bây giờ mọi chuyện đang lắng xuống rồi.”

“Ừ…”

Đó là những tin nhắn đầu tiên giữa họ, không có gì đặc sắc, bình bình như những người bạn mới quen xã giao với nhau. Quế Anh cũng chẳng rõ cô có làm phiền tới Hoàng không, sợ nói nhiều sẽ khiến cậu bực bội, cho nên chỉ nhìn màn hình không nhúc nhích.

Qua khoảng chừng năm phút, Hoàng lại gửi một tin:

“Cố lên.”

“Cậu cũng cố lên.”

“Ừ.”

Con người Hoàng nhìn cũng không phải dạng lạnh lùng khó gần mà sao nhắn tin trông kiêu căng thế nhỉ? Quế Anh bĩu môi, nghĩ chắc là do thói quen gõ chữ của người ta.

Nằm im lìm một lát, cô lại ngứa tay muốn chết.

“Này Hoàng, tụi mình gặp nhau được không? Tôi có chuyện cần nói với cậu!”

“Chuyện gì?”

“Chuyện quan trọng lắm. Cậu dành cho tôi chút thời gian được không?”

Sau khi nhắn ra tin này xong, Quế Anh hồi hộp chờ đợi, sợ bị từ chối. Còn Hoàng thì đang suy nghĩ xem phải làm thế nào. Cậu hình như có cảm giác với cô nàng, không biết là gì nữa, cứ bồn chồn, nôn nao khó chịu trong người.

Hoàng nghĩ thấy chuyện kia cũng đã qua được vài ngày rồi, cậu chậm rãi nhắn lại một tin:

“Ngày mai gặp, tám giờ tối, tôi qua đón cậu.”

“Ok.”



Quế Anh chẳng biết nói gì nữa, cuộc trò chuyện của họ ngắn ngủi kết thúc ở đó. Cô muốn chúc người ta ngủ ngon nhưng lại ngại không dám, mà phía bên kia, có một người cũng đang ngóng chờ, ngón tay đặt ở nút gửi tin cứ co ra co vào mãi.

“Mày nhắn tin với ai mà chăm chú vậy?” Phong hỏi.

“Không có ai đâu.”

Bị bạn cùng phòng nhìn thấy, Hoàng hơi xấu hổ dẹp điện thoại sang một bên, câu “chúc ngủ ngon” vừa soạn cũng bị cậu xóa mất, không dám gửi đi.



Ngày hôm sau là thứ bảy không có tiết học, từ chiều Hoàng đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi đi tới địa chỉ mà Quế Anh gửi cho mình. Từ nhà cậu qua đó cũng hơn hai mươi phút, vì vậy cậu quyết định đi sớm phòng khi xui xẻo bị kẹt xe.

Hoàng chẳng quan tâm xem gần đây Tú thế nào rồi, bởi vì từ giây phút ở trước cổng trường, họ đã tuyệt giao, thân ai nấy lo. Nếu tính cách của cô nàng không quá mức ích kỷ, độc đoán và nham hiểm như thế, có lẽ họ còn tính là bạn.

Thời gian không ngờ có thể khiến một người thay đổi đến mức khó có thể nhận ra như vậy…

Hoàng vừa nghĩ vừa lái xe đến dưới nhà của Quế Anh, sau đó nhắn tin bảo cô ra ngoài.

Nhìn căn nhà sang trọng hai tầng trông như biệt thự cỡ nhỏ của gia đình cô, nhìn mặt đường rộng rãi thoáng đãng xung quanh, Hoàng dự tính cái căn này không ít hơn năm bảy tỷ.

Từ trong nhà, một cô gái mặc quần dài áo phông chậm rãi xuất hiện. Cô không trang điểm, chỉ tô một ít son, những sợi tóc mềm búi gọn sau đầu thành một chụm nhỏ, tóc mai phất phất rơi bên gò má, trông rất dịu dàng. Nhưng mà, Hoàng đột nhiên nhớ đến lúc cô đánh ngã người ta. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!

“Chào cậu.” Quế Anh đưa tay lên vẫy nhẹ.

“Chào.”

Hoàng thấy hơi mất tự nhiên, đưa mũ bảo hiểm cho cô xong thì quay mặt sang chỗ khác. Hành động đó khiến Quế Anh thấy hơi buồn cười, cô nhận ra người này đang ngại, vì vậy đi tới, không nói thêm gì mà ngồi lên yên sau.

Thông qua kính chiếu hậu, Hoàng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Quế Anh. Hai người cứ im lặng như thế đi trên đường, cho đến khi Hoàng không chịu được phải hỏi:

“Tụi mình đi đâu?”

“Tôi biết chỗ này bán lẩu ngon lắm, cậu đi không?”

“Địa chỉ?”

Thế là Quế Anh đọc địa chỉ cho Hoàng, rồi hai đứa đèo nhau đi ăn trước. Trông bọn họ như thể một đôi, trai xinh gái đẹp đi cùng nhau, còn trùng hợp mặc áo phông màu đen nữa, ai cũng nghĩ họ là một cặp.

Hai người gọi một cái lẩu, ngồi đối diện nhau, bắt đầu vừa ăn vừa tâm sự chuyện mấy ngày qua.

Tuy rằng hơi xui xẻo chút, nhưng lại vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, làm họ không biết nên vui hay buồn.

Ăn xong, Hoàng đưa Quế Anh đến một quán nước có view nhìn ra thành phố về đêm để ngồi, tận tầng ba mươi của tòa nhà L.

Lúc này, Quế Anh mới bắt đầu chuyện chính:

“Thật ra thì tôi gọi cậu ra là để hỏi một chuyện, trước đây tụi mình đã từng quen biết chưa?”



Hoàng nghe xong hơi nhíu mày:

“Chưa, sao thế?”

“Hồi một năm trước hoặc hơn chút, tôi bị chấn thương đầu rồi mất trí nhớ ấy. Đến gần đây, sau khi gặp cậu thì liên tục mơ thấy cậu và một số hình ảnh rất là lạ, nên muốn hỏi cậu.”

Câu nói này làm sống lưng Hoàng hơi rờn rợn:

“Chuyện tâm linh không đùa được đâu nha?”

“Không, nói thật đó.” Quế Anh nắm chặt ly nước trong tay, siết mạnh đến nỗi đầu ngón tay hơi đỏ lên. “Tôi tính hỏi cậu là tôi với cậu, có phải… từng bị chó đuổi không?”

Cơ thể Hoàng cứng đờ lại, cậu không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn cô:

“Gì?”

“Tôi cùng cậu, bị chó đuổi.”

Hoàng nghe mà sợ hết hồn, sau đó dần dần bình tĩnh lại, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, có lẽ Quế Anh trùng hợp từng bị mà thôi. Cậu đem suy nghĩ trong đầu nói cho cô biết, nhưng Quế Anh lại tiếp:

“Tôi mơ thấy cậu mua kem cho tôi.”

“Mấy câu chuyện này chắc là cậu tưởng tượng ra rồi.” Hoàng lắc đầu. Ngoại trừ Tú ra, cậu đã từng mua kem cho rất nhiều người khác nữa, đương nhiên không phải ai cũng được cậu tặng kem dưa lưới, nhưng mà chuyện như vậy khá bình thường. Bây giờ túm bừa một người hỏi thử, chắc chắn người ta cũng sẽ nói “tôi cũng được bạn X mua kem cho.”

Quế Anh lắc đầu rồi nở nụ cười bất lực:

“Ban đầu tôi cũng nghĩ chắc là do vô tình đụng trúng cậu, thích cậu rồi, cho nên mới mơ thấy mấy thứ ấy, nhưng mà… Tôi lại thấy cậu thêm cả chục lần nữa, mỗi lần là một khung cảnh khác nhau, thấy cậu bị tôi đè trật cổ tay.”

Nói đến đây, cô ngẩng đầu xem phản ứng của Hoàng, sau đó thấy được sắc mặt tái xanh của cậu.

“Chờ chút…” Hoàng đưa tay ngăn Quế Anh lại, mấy ngón tay thon dài không ngừng run lên, cậu nói: “Tôi bắt đầu thấy cậu thật sự biến thái rồi đó.”

“Tôi biến thái?” Quế Anh sững sờ.

Hoàng quá sợ hãi:

“Mơ? Hay là điều tra quá khứ của tôi vậy hả? Mấy thứ cậu vừa nói đều là kỷ niệm giữa tôi và bạn gái, làm sao cậu biết được?”

Quế Anh có thể hiểu được tâm tình của Hoàng, bởi vì chính cô cũng đã rất sợ hãi khi mơ thấy những thứ chân thật đến nỗi làm người ta lạc trong ảo cảnh, không biết đâu là thật đâu là giả đó.

Quế Anh nghiêm túc hơn bao giờ hết:

“Nếu tôi nhớ không lầm thì bạn gái cậu cũng mất trí nhớ, vậy chuyện giữa cậu và bạn gái, làm sao tôi biết được? Tôi điều tra bằng cách nào?”

Hai người lặng thinh nhìn nhau thật lâu, Hoàng cắn chặt răng quan sát cô. Con ngươi đen láy, sâu thẳm, trong mắt ẩn chứa sự chân thành, tha thiết muốn được tin tưởng.