Một tuần học tập trôi qua trong thoáng chốc, Quế Anh thường ngồi phía sau và ngẩn người nhìn bóng lưng của Hoàng, cậu trai trẻ đang trở nên nổi tiếng dạo gần đây.
Bởi vì có rất nhiều người nhìn nên Hoàng cũng không chú ý lắm đến việc Quế Anh cứ quan sát cậu, cậu sinh hoạt theo quy tắc riêng. Trừ bỏ việc học trên lớp, cậu còn đang tìm việc làm thêm và tính tới chuyện tham gia câu lạc bộ. Nhưng nếu quá bận, có lẽ phải dẹp chuyện câu lạc bộ sang một bên.
Với ngoại hình của Hoàng, cậu nhanh chóng tìm được một công việc ở tiệm trà sữa gần trường.
Chị chủ quán vô cùng hài lòng với cậu, bởi vì từ khi cậu xuất hiện thì lượng khách nữ cũng tăng đáng kể, họ tới uống nước thì ít chứ qua ngắm trai lại nhiều.
“Em trai, em có bạn gái chưa thế?”
Một chị gái nào đó đột nhiên nhỏ giọng hỏi Hoàng, làm cậu hơi sợ. Nhưng mà con người cậu cũng thành thật, cứ thế đáp:
“Em… chưa.”
Chị gái kia lớn hơn Hoàng khoảng hai, ba tuổi gì đó, cũng là sinh viên của đại học M. Cô nàng chống tay lên cằm, nở nụ cười duyên:
“Chị thích mấy em trai như em á.”
“Cảm ơn chị.” Hoàng cười cười đáp lại, tay thì nhanh chóng pha chế cho xong để đuổi người.
Đây là lần thứ n cậu bị người khác trêu rồi, nhưng mãi cũng tập thành thói quen.
Sau chị gái kia, lại có một vị khách mới tiến vào, Hoàng chào hỏi theo công thức rồi bất ngờ nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc:
“Một ly trà sữa vị truyền thống, cho thêm thạch và bánh flan.
Bàn tay đang cầm đồ của Hoàng hơi khựng lại, cậu ngẩng đầu, bấm hóa đơn mà trong lòng cảm giác hơi kỳ cục.
“Có cho nhiều đá không ạ?”
“Trung bình là được.” Quế Anh đáp.
Cô đã tìm hiểu và đến tận nơi này để quan sát Hoàng, chỉ để làm rõ lý do tại sao đã nhiều ngày rồi mà cô vẫn luôn mơ thấy cậu ta. Một tuần, bốn lần, đều là những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu cô. Đó không hẳn là ký ức cũ, bởi vì khung cảnh xung quanh khác xa so với nơi sống.
Quế Anh còn chưa trả tiền, Hoàng đã làm xong ly trà sữa và đưa ra, nói:
“Coi như đền vụ điện thoại hôm trước, để tôi trả ly này cho.”
“Tùy cậu, sao cũng được.”
Cô giả vờ như không quan tâm đến cậu, sau khi nhận lấy ly trà sữa thì đi ra một bàn trống ngồi, mở điện thoại lên lướt lướt.
Kể từ đó, một tuần ba bữa, Quế Anh dần trở thành khách quen của cửa hàng. Mà Hoàng vẫn luôn quan sát cô, không hiểu sao lại bị thu hút bởi ánh mắt kia.
Mặc dù Hoàng luôn nhìn về phía cô nhưng khi bị phát hiện thì lại bình tĩnh thu tầm mắt, làm như vừa rồi người quan sát cô không phải cậu vậy.
Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, chị chủ tiệm bất ngờ hỏi Hoàng:
“Hoàng ơi, hôm nay chị có việc nên em làm thêm hai tiếng rồi đóng cửa quán giùm chị được không?”
“Dạ? Chị đợi em chút.”
Hoàng rút điện thoại ra kiểm tra lịch sinh hoạt của mình, sau đó gật đầu nói:
“Được chị.”
“Cảm ơn em nhiều nha.”
“Không có gì.”
Hoàng gật đầu rồi nhắn tin qua cho Tú nói một câu:
“Tao phải tăng ca rồi, chắc không đưa mày đi mua đồ được, mày bắt grab qua đó nha.”
Gần đây Tú thường xuyên nhờ cậu chở đi đây đi đó, thấy cô nàng không có xe hơi bất tiện, cậu cũng làm phước cho con cháu. Nhưng mà cậu phát hiện hình như Tú quay lại thích cậu, ánh mắt cô nàng luôn có gì đó khang khác trước kia.
Bằng một cách vi diệu nào đó, Hoàng thấy bài xích tình cảm này của Tú.
Hoàng biết mình vẫn còn thích cô một chút, nhưng sẽ không bao giờ quay lại, giẫm lên vết xe đổ thêm lần nữa. Trước kia vì Phát mà Tú đối xử với cậu thế nào, cậu chưa bao giờ quên.
Thời gian Tú mất trí nhớ, Hoàng chịu đựng sự ghẻ lạnh của cô mà theo sát, chăm sóc, bảo ban, ân cần làm giúp cô rất nhiều việc, cuối cùng cô chỉ nói một câu:
“Tao không thích mày, tao chỉ thích Phát thôi.”
Có lẽ Tú không biết được câu nói ấy gây tổn thương đến mức nào, làm cho một con người luôn vui vẻ hoạt bát và cởi mở như Hoàng trở thành một chàng trai trầm tĩnh ít nói như hiện tại.
Hôm ấy, Quế Anh ngồi lại đến gần lúc quán đóng cửa.
Hoàng và cô không nói chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng quét mắt về phía đối phương rồi thôi.
Cảm giác muốn tiến lên bắt chuyện mà không dám này thật sự khiến Quế Anh thấy bực mình, cô chống cằm nhìn góc nghiêng của Hoàng, nhìn ngây người ra.
Mười một giờ đêm, Hoàng đã thu dọn mọi thứ nhưng Quế Anh vẫn chưa chịu đi khiến cậu hơi không vui, nhưng cậu vẫn rất lịch sự mà nói:
“Xin lỗi cậu, bây giờ sắp đến giờ tôi đóng cửa rồi.”
“Ừ, đi ngay đây.” Quế Anh hơi xấu hổ đứng lên, cầm lấy túi xách rồi đi nhanh ra ngoài.
Hoàng ở phía trong cầm khăn ướt lau bàn, vừa lau vừa nhìn bóng lưng của cô. Cô đón grab về nhà, cũng không biết nhà gần hay xa mà luôn đến nơi này túc trực xem cậu làm việc.
Người khác một tuần một, hai lần đã nhiều rồi, đằng này Quế Anh cứ uống trà sữa mãi, tuần ba bữa, như vậy vừa tốn tiền vừa có hại cho sức khỏe mà còn làm cậu hơi sởn gai ốc.
Chờ cậu thu dọn xong tất cả, trên màn hình điện thoại đã đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Tú.
“Sao lại thất hứa thế?”
“Ơ kìa, mày đã bảo sẽ chở tao đi mà!”
“Hoàng ơi?”
“Sao không trả lời tin nhắn vậy mày?”
Hoàng nhíu mày, lập tức cầm điện thoại lên gọi lại cho Tú và nói rõ:
“Tao đã nói hôm nay tăng ca rồi mà? Chỗ mày định đi cũng không xa lắm, đi bộ tầm hai mươi phút thôi, nếu thấy xa thì gọi grab đâu tốn bao nhiêu?”
“Nhưng mày đã hứa với tao rồi!” Tú không vui lớn tiếng đáp lại: “Tao bảo mày chở tao đi mua đồ, mày ừ rồi mà?”
“Nhưng giờ tao có việc gấp, tao cũng nhắn mày đừng chờ hoặc bắt grab, chứ đâu đợi đến lúc trễ hẹn mới báo?” Hoàng cực kỳ không vui.
Thái độ này của Tú giống như là ở trên cao ra lệnh cho người khác, Hoàng chở cô nàng đi vì niệm tình, cho quá giang bao nhiêu lần cậu chưa bao giờ đòi hỏi gì cả, ngược lại vừa mới bận việc thì bị chất vấn. Rốt cuộc Tú có biết tôn trọng cậu không?
Hoàng nói thẳng:
“Tao không phải osin của mày, tao chở mày đi là vì tao muốn giúp đỡ thôi, không phải nghĩa vụ của tao. Mày biết tao cả ngày quần quật bên ngoài đủ mệt rồi mà, đừng gây sự được không?”
“Tao gây sự? Tao làm gì mà mày nói vậy hả?” Tú bực bội, giọng lạc hẳn đi. “Mày hẹn tao thì phải giữ lời chứ, tao mặc kệ mày nói thế nào, tăng ca làm gì?”
“Mày…”
Hoàng tức đến nỗi không muốn nói nữa, cậu tăng ca làm gì ư? Còn không phải vì muốn kiếm tiền cho bản thân tiêu xài à? Đâu phải ai cũng ăn rồi ngủ và ngửa tay xin tiền cha mẹ để học đại học!
Đưa tay lên xoa xoa trán, Hoàng nói:
“Không đi làm, không tăng ca tiền đâu xài? Mày nghĩ tao đổ nước vào xe máy để đi hay sao? Không cần mua xăng hả?”
“Ơ…” Tú giật mình, im lặng một lát rồi lại bùng nổ: “Ý mày là tao đi ké nhiều mà không trả tiền xăng hả? Mày keo kiệt vừa thôi!”
Tư duy của Tú thật sự quá lạ lùng và độc đáo, Hoàng theo không kịp, tức giận chỉ biết nuốt vào trong, mặc kệ cô nàng.
Tít tít tít.
Hoàng ấn nút tắt rồi bật luôn chế độ máy bay để khỏi liên lạc nữa, sau đó thì khóa cửa và lên xe chạy về nhà.
Lúc này, bạn cùng phòng của cậu là Phong đang nằm chơi game thì nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.
Phong giật mình bật đầu dậy, nói:
“Quái, thằng Hoàng không đem chìa khóa à?”
Hắn cầm điện thoại đi ra mở cửa, sau đó đập vào mắt là một cô gái tóc dài hơi tròn, trông cũng quen mắt, hình như từng thấy Hoàng chở cô nàng đi đâu vài lần rồi. Phong hỏi:
“Có chuyện gì không bạn?”
“Hoàng đâu rồi?”
“À, Hoàng chưa về…” Phong nhún vai.
“Khi nào mới về?”
Câu hỏi cộc lốc của cô nàng khiến Phong không thích lắm:
“Không biết, tôi có phải mẹ cậu ta đâu mà cái gì cũng biết? Muốn tìm thì gọi điện thoại tìm đi.”
Nói xong hắn đóng cửa lại rồi khóa chặt, quay về giường ngồi chơi game, thậm chí là cắm cả tai nghe vào chẳng màng đến tiếng kêu của người kia. Vừa bất lịch sự vừa vô duyên, chẳng ai nói chuyện với người khác thiếu chủ ngữ vị ngữ mà thái độ như vậy hết.
Không tìm được người cần tìm, Tú đứng trước cửa phòng bọn họ khoanh tay chờ đợi, nhất quyết hôm nay phải chờ được Hoàng để nói cho ra lẽ.