Ánh mắt của Quế Anh khi đó dừng lại trên khuôn mặt hơi ngượng ngùng của Hoàng, sau đó thì kéo ghế ngồi xuống ngay trước cậu, cách cậu một bàn.
Quế Anh nhíu mày nắm chặt lấy điện thoại, cô có thể xác định đây là lần đầu tiên cô gặp mặt cậu trai này, nhưng không hiểu sao có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Trên đầu truyền tới cảm giác hơi nhức nhối, cô đưa tay xoa xoa trán rồi mở cặp lấy vở ra.
Lúc ấy, nhìn chăm chú vào mái tóc đen dài của cô gái ban nãy mình đụng trúng, Hoàng muốn nói rồi lại thôi. Cậu chạy vội nên đụng trúng người ta, còn suýt làm hỏng điện thoại của cô ấy, tính ra cậu nên nói một câu xin lỗi, nhưng lúc này đã vào học, không thể làm gì được. Quyết định chờ đến khi hết tiết sẽ một lần nữa đi bày tỏ thái độ của mình, Hoàng dời tầm mắt lên bảng.
Giáo viên rất nhanh đã xuất hiện và bắt đầu chào hỏi, điểm danh trước.
Hoàng biết được tên của người kia sau khi thầy điểm đến tên Hoàng Vũ Quế Anh. Một cái tên rất đẹp, hơn nữa còn họ kép.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn từ Tú, Hoàng lén lút mở lên, phát hiện cô nàng có vẻ giận dỗi.
“Chiều nay tan học cho tao đi về ké được không? Sáng ra bắt xe buýt bị trễ mất tiêu.”
Hoàng dừng một lát, đầu ngón tay chạm vào màn hình vuốt ve hai cái rồi lắc đầu, khe khẽ thở dài. Dù gì cha mẹ hai bên cũng đã phó thác việc chăm sóc Tú cho cậu, cậu không thể giả vờ chẳng biết gì được. Người như Tú chắc chắn không giỏi tìm đường, thành phố phức tạp như vậy, mỗi chuyện đón xe buýt thôi cũng có thể khiến cô nàng đau đầu lên.
Cân nhắc kỹ lưỡng xong, Hoàng gửi lại một tin:
“Ừ, buổi chiều tan học rồi gọi điện cho tao, tao qua đón.”
Vốn dĩ cậu không muốn dính dáng gì tới cô gái này nữa, kể từ sau khi họ chia tay thì đã chấm dứt rồi, nhưng sâu trong thâm tâm cậu vẫn có một chút tình cảm còn sót lại.
Con người Hoàng dễ mềm lòng, khi thấy Tú nhắn tin than vãn, cậu lập tức thấy thương người ta. Dù rằng, cậu đã từng bị phũ không thương tiếc.
Suốt buổi học kia, Quế Anh không cách nào tập trung nổi, trong đầu vẫn luôn hiện lên khuôn mặt đầy xấu hổ của người con trai bàn sau. Khi cô chuẩn bị thu dọn rời khỏi lớp học và không quan tâm nữa, ngay bên cạnh bất ngờ xuất hiện một người, vừa nhìn quần áo của cậu, cô lập tức nhận ra đó là Hoàng.
Thông qua việc điểm danh của thầy, cô cũng biết được tên người này rồi, Nguyễn Việt Hoàng.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt một mí sắc bén của Quế Anh làm Hoàng hơi chột dạ. Cậu đưa tay xoa xoa cổ, nói:
“Điện thoại… Có bị sao không?”
“Trầy xước khắp nơi rồi.” Quế Anh hừm một tiếng, ngồi lại vị trí cũ.
Người xung quanh lục tục rời đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ ở tại chỗ nói chuyện. Âm thanh rộn rã xa dần xa dần, phòng học thoáng chốc trở nên im ắng.
Giọng Hoàng trở nên rõ ràng:
“Chuyện là vừa nãy sợ trễ học nên mình chạy hơi gấp, mình gửi ít tiền cho bạn đi dán lại điện thoại nha?”
“Hả?” Quế Anh sững người, sau đó bật cười: “Không cần đâu, tôi không thiếu tiền bạn ơi. Xin lỗi vậy được rồi. Tôi đi trước đây.”
Cô nói xong thì đứng lên, đẩy ghế đi ra ngoài.
Hoàng đứng tại chỗ mím chặt môi, không biết phải làm sao. Nhưng mà xem chừng cô nàng này nhà có vẻ giàu, quần áo trên người là hàng hiệu đắt tiền, mà tóc tai giày dép đểu thuộc dạng được chăm chút kỹ lưỡng, chắc không cần mấy đồng bạc lẻ của cậu đâu.
Nghĩ vậy, Hoàng nhún vai rồi nắm chặt ba lô và đi ra ngoài, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo của mình.
Rất trùng hợp, vô cùng trùng hợp là, cậu một lần nữa nhìn thấy Quế Anh.
Mái tóc đen dài cột gọn sau đầu, những sợi tóc mai mềm mượt trượt trên gò má trắng mềm, cô có hơi gầy so với các bạn nữ khác, nhưng mà bởi vì biết ăn mặc nên không để lộ khuyết điểm, bàn tay trắng muốt xinh đẹp.
Hoàng chỉ đánh giá sơ qua rồi thôi, cũng không có ý gì khác. Cậu chọn một bàn ở trên để ngồi, không có đi xuống cuối nữa.
Lần này đến lượt Quế Anh ngẩng đầu quan sát người kia. Cô quan tâm đến cậu ta một cách khó hiểu, không phải vì cậu ta đã làm rơi điện thoại của cô hay gì, mà tận sâu trong đầu như có thứ gì đó muốn tràn ra. Chẳng lẽ trước khi mất trí cô có quen biết cậu bạn này ư? Nếu vậy tại sao cậu ta lại tỏ ra không quen cô?
Chiều tan học, Hoàng nhanh chân đi lấy xe rồi gọi điện thoại cho Tú để xác định xem cô nàng đang ở đâu, sau đó nói sẽ đi mua mũ bảo hiểm rồi mới ghé.
Tú cười hì hì đáp:
“Cảm ơn Hoàng nhiều.”
Đối với cô nàng này, Hoàng vừa yêu vừa hận. Thời gian một năm đương nhiên không đủ để xóa nhòa kỷ niệm giữa bọn họ, hơn nữa cô còn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm và còn ở ngay bên cạnh phòng trọ của cậu.
Hoàng đã rất cố gắng quên, vậy mà cô nàng cứ xuất hiện trước mắt cậu.
Trên đường lớn đầy khói bụi, Hoàng bịt khẩu trang kín mít chạy chậm về phía trường cao đẳng của Tú.
Vừa thấy cậu, cô nàng lập tức chạy từ bên trong ra và vẫy tay. Hình như vừa rồi Tú đã làm quen được hai ba người bạn mới, nói cười rất vui vẻ.
“Tới rồi hả?”
Mấy cô gái khác đứng tại chỗ nhìn họ chăm chú, thấp giọng nói gì đó mà Hoàng không nghe được. Cậu hỏi:
“Bạn mới à?”
“Ừ đó, bạn mới…” Tú liếc mắt, dáng vẻ không thành thật lắm.
Hoàng đưa mũ bảo hiểm ra cho Tú rồi nói:
“Đội đi.”
Không ngờ lúc ấy Tú lại cười bảo:
“Mày đội giùm tao đi.”
Cô nàng đưa đầu đến gần, Hoàng không định nhúc nhích nhưng cứ đứng bên đường hoài cũng chẳng phải ý hay. Cậu chần chừ trong chốc lát sau đó giơ mũ lên, Tú ngoan ngoãn đưa đầu tới, để cậu cài dây lại cho mình.
Hai người lên con xe tay ga chầm chậm rời khỏi, ánh chiều tà kéo dài bóng của họ trên đường, Tú kéo khẩu trang ra cười hỏi gì đó, trông như một cặp đôi hạnh phúc.
Chờ họ khuất bóng, mấy cô gái ở bên này mới xoắn xuýt hô lên:
“Trời má Tú có bạn trai thiệt hả? Đẹp trai quá trời!”
“Đeo khẩu trang nhưng mà nhìn cái mắt cái dáng kia là biết đẹp rồi, không thể xấu được.”
“Lại còn qua đón bạn gái tan học nữa, lãng mạn muốn chết!” Một đứa khác chép miệng cảm thán.
...
Đêm đó về nhà, Quế Anh ngủ không yên giấc. Trên khuôn mặt của cô thoáng hiện sự đau đớn, chân mày nhíu chặt lại.
“Mũm mĩm…”
“Ăn cái này không?”
“Tao đưa mày đi ăn bún đậu nhé?”
“Ăn nhiều lên, đừng có giảm cân làm gì, tao thích mày như vậy hơn.”
Giọng nói của một người con trai lạ mặt không ngừng vang lên bên tai Quế Anh, cô hơi sợ, sau đó hụt chân và giật mình bật dậy, mồ hôi đã thấm đầy trán. Đèn ngủ trong phòng tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp, chiếu lên khuôn mặt đang thẫn thờ của cô gái nhỏ.
Cô lật chăn xuống giường, đi lấy nước uống một ngụm rồi mới trở về giường ngồi thừ ra.
“Giọng nói này là của Hoàng mà? Mình bị điên hay sao…”
Buổi sáng vừa gặp người ta, buổi tối về nhà đã nằm mơ thấy. Đây là chuyện mà cô chưa gặp bao giờ, hơn nữa cái giấc mơ kia cực kỳ chân thật, làm cô cứ ngỡ mình thật sự có quen biết với Hoàng.
Cô ngồi dậy mở máy tính lên, thử tra thông tin về cậu ta và biết được, người này học cùng ngành, cùng khoa, cùng khóa với mình. Nói vậy, sắp tới cô sẽ gặp cậu ta nhiều hơn nữa?
“Chẳng lẽ mới chia tay người yêu cũ một năm mà mình đã cô đơn đến nỗi này sao trời?”
Quế Anh đưa tay đỡ trán, sau khi lướt facebook của Hoàng một lát thì phát hiện trước đó cậu ta đã có một khoảng thời gian khá dài không dùng tới mạng xã hội này.
Toàn bộ ảnh chụp trên tài khoản của Hoàng đều bị xóa sạch, chỉ để lại tấm ảnh chụp phong cảnh của trường đại học M.
Tính ra thì cậu ta cũng khá đẹp trai, cao ráo trắng trẻo, sạch sẽ, tuy rằng phong cách ăn mặc khá bình thường, đơn giản, nhưng trong lớp dường như là một trong những chàng trai nổi bật nhất. Cô còn sợ mình tìm nhầm facebook, có điều tên giống y đúc, hơn nữa cái ảnh kia đúng là cảnh trước trường học.
Quế Anh không phải loại người thấy trai lập tức sáng mắt vậy đâu, ở thành phố này thiếu gì người vừa giàu vừa đẹp, nhưng cô lại cố tình chỉ để ý tới chàng trai đã đụng trúng mình.
Mất cả đêm suy nghĩ, Quế Anh cảm giác đầu đau như búa bổ.
Ngày hôm sau đi học, cô nhìn thấy người kia cũng không chào hỏi, mà cậu ta dường như ngại vì chuyện điện thoại nên luôn tránh mặt cô.
Quế Anh đang ghi chép thì nghe thấy mấy cô gái ngồi gần mình xì xầm:
“Bạn đó đẹp trai ghê á, lên xin facebook đi mày!”
“Tra thử tên Nguyễn Việt Hoàng xem có không?”
Mấy cô gái nhỏ giọng thảo luận, sau đó thông qua vài người bạn chung mà tìm được nick của Hoàng, chẳng qua trên ấy cậu chẳng đăng cái gì, cứ như một con người không thích dùng mạng xã hội, cực kỳ kín tiếng.
Quế Anh dỏng tai lên nghe, đột nhiên thấy tim đập nhanh hơn một chút. Chuyện được xin facebook này cũng không phải lạ gì, mấy cô sinh viên mới lớn thấy anh trai nào đẹp một chút là tìm thông tin liền. Cô chỉ quan tâm vì người mà họ nhắc đến là Hoàng.
Sờ sờ lên ngực, Quế Anh không hiểu sao lại thấy khó chịu.