Hoàng bảo bạn gái chờ một chút rồi chạy ra ngoài tiệm thuốc, móc trong túi ra còn một ít tiền lẻ, cậu mua một chai dầu gió và quay về.
Trong nhà, Quế Anh đang ngồi xem tin nhắn của Tú, nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức tắt máy rồi đặt sang bên cạnh và hỏi:
"Đi mua gì thế?"
"Dầu gió, thoa cho đỡ đau."
"Ôi trời, nói rồi mà, không có đau."
Thấy cô cười như không có việc gì, Hoàng nhíu mày:
"Tao nhìn thấy tao xót lắm."
Vốn định mua chai xịt giảm đau, nhưng hiệu thuốc ở chỗ họ không có bán loại đó, cậu chỉ đành mua tạm chai dầu rồi về xoa cho cô.
Quỳ một gối xuống sàn nhà, Hoàng kéo ống quần bạn gái lên, đầu ngón tay thon dài chấm chấm lớp dầu rồi nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại mà thoa thoa. Trông cứ ngốc ngốc thế nào, nhưng mà Quế Anh lại cực kỳ thích cảm giác được cậu ngốc này quan tâm.
"Hoàng."
"Hả?"
"Mai mốt nhất định phải thi vào trường M đó nha."
Quế Anh nhấn mạnh câu này, sau đó nói:
"Tao muốn được học chung với mày mãi thôi."
"Tưởng chuyện gì, chuyện này thì để tao cố gắng." Hoàng không có tự tin, dù gì cậu cũng làm lỡ khá nhiều thời gian rồi.
Nhìn mặt Hoàng bần thần, Quế Anh không nói nữa. Chờ cậu xoa bóp xong thì kéo ống quần xuống, cầm điện thoại vào trong tay. Màn hình hiển thị tin nhắn từ Tú, cô nàng nói rằng sẽ nghĩ cách khác.
Quế Anh không cho rằng bọn họ có thể dễ dàng quay về như vậy. Cô đang suy nghĩ vu vơ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, không biết Hoàng bò lên ngồi cạnh cô từ lúc nào, dang tay ôm lấy cô, đầu thì tựa vào bờ vai cô nũng nịu:
"Tao sẽ học hành chăm chỉ hơn nữa, đừng lo, nha, lỡ mà không vào được trường đó thì tao học trường bên cạnh mày."
Hoàng không thích môn học nào cả, đối với cậu tất cả đều như nhau, cho nên khi chọn trường, cậu chọn bừa khoa kinh doanh, ngành quản trị. Sau này học tới đâu tính tới đó.
Hai đứa đều muốn ở cạnh nhau, yêu vào rồi có thể hơi mụ mị một chút, nhưng tương lai cũng quan trọng lắm. Quế Anh thở dài, Hoàng ngay tức khắc cọ đầu vào người cô nói:
"Sao vậy? Sao thở dài? Khó chịu chỗ nào hả?"
"Không hẳn, nghĩ về tương lai nên hơi stress."
Ở độ tuổi này họ vẫn còn quá nhỏ, chưa hình dung được môi trường đại học sẽ ra sao, cho nên khi nghe nhiều tin đồn từ các anh chị đi trước, Quế Anh đâm ra sợ hãi. Nghe nói cấp ba học ngày học đêm cũng không bằng mấy môn đại cương của đại học. Tưởng thoát toán cấp ba rồi lên sẽ gặp toán cao cấp, nghĩ mà hãi hùng. Cô đã ở cùng cái môn khô khan quỷ quái này nhiều năm liền đó!
Hoàng thấy cô cứ không tập trung thì lén lút nghiêng người qua, định hôn cô một cái, nào ngờ mới áp tới đã bị cô đưa tay ngăn lại.
Quế Anh đẩy đầu Hoàng ra, giật mình hỏi:
"Mày làm gì đó?"
Bây giờ mà hôn nhau thì là hôn cô hay Tú? Đây đâu phải cơ thể cô! Má ơi, Quế Anh đột nhiên có cảm giác như bạn trai mình sắp hôn người nào đó khác, cô liếc Hoàng mà nói:
"Không được chu mỏ lại đây!"
"Thôi mà, cho hôn một cái thôi, thề chỉ hôn một cái!" Hoàng ấm ức nhìn cô.
"Ồ, không nha, không được!"
Quế Anh biết bạn trai mình đã nhịn lâu lắm rồi nhưng cứ nghĩ tới chuyện đây không phải cơ thể mình là cô lại thấy lấn cấn trong lòng.
“Tại sao không được. tụi mình đã lớn rồi mà?”
“Mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đòi lớn?” Quế Anh đưa tay vỗ vào trán Hoàng rồi nói: “Tuyệt đối không được! Chờ đến khi lên đại học tao sẽ cho mày hôn.”
“Cái gì mà lâu dữ vậy? Thật không thể tin được mày lại đối xử với bạn trai mày thế này!”
Hoàng ré lên, chờ đến đại học thì cậu mọc râu mọc rêu cả rồi! Đám bạn trong lớp hầu như đều đã mất nụ hôn đầu, ai có người yêu mà không hôn nhau đâu, còn cậu phải giữ gìn mãi như này ư? Cậu kỳ kèo bám cánh tay bạn gái:
“Hôn lên mặt thôi cũng được mà… Đi, nha?”
Mặc kệ Hoàng có nói thế nào thì Quế Anh vẫn kiên quyết không cho là không, cô tiễn Hoàng về trong sự tiếc nuối của cậu rồi đứng cách một cánh cổng nở nụ cười duyên:
“Dưỡng môi cho kỹ nha, sau này cho hôn.”
Hoàng đu trên cửa nhà, bĩu môi uất ức, nhưng lúc này Quế Anh lại rất quyết đoán xoay lưng vẫy tay chào tạm biệt. Cậu đau lòng muốn chết, cả người rệu rã mà không dám nói câu nào, sợ bạn gái dỗi mình, vì vậy chỉ đành đi về.
Hai đứa cứ dây dưa mãi như vậy đến tận khi học xong lớp mười một. Hoàng nhận được kết quả mà mình chảy nước mắt, với cái đà này, mai sau cậu sẽ đỗ đại học M cho xem! Cậu cầm bảng điểm đi khoe khắp nơi, gặp đứa bạn cũ nào cũng hô hào:
“Ê lại đây, xem tao được điểm cao chưa nè1”
Quế Anh đứng ở xa trông thấy mà mất mặt, cô nói với Hà và Bảo:
“Tao không quen thằng đó nha.”
“Tao cũng vậy.” Hà giật giật khóe môi.
Bảo gật đầu xác nhận, nói:
“Kệ nó đi, tụi mình giả vờ không biết nó, đi thôi đi thôi.”
Bọn họ đều nhận về thành tích rất khả quan, từ sau khi chơi chung, độ chăm chỉ của mọi người tăng gấp bội. Nhìn thấy một đứa tích cực học tập thì mấy đứa khác cũng nỗ lực để đuổi theo. Cuối cùng, công sức của mọi người đã được đền đáp.
Trước khi nghỉ hè, cả bọn rủ nhau đi ăn vặt, lần này Bảo đã không còn ngượng ngùng vì lần tỏ tình thất bại với Hà nữa. Cậu ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra và bình tĩnh đối mặt, còn Hà tính tình đó giờ cà lơ phất phơ cũng không để ý lắm.
Mối quan hệ của bốn đứa trở về trước kia, vui vẻ thoải mái.
Lần này, nghe đến chuyện Bảo sẽ chuyển ra miền Bắc trong năm sau, cả ba người còn lại đều rất ngạc nhiên. Thấy vậy, cậu ta cười giả lả:
“Có gì đâu, do có việc nên về đó mà. Tao gốc Hà Nội, nhưng bố mẹ vào trong Nam lập nghiệp thôi, bây giờ bố tao bệnh nên định trở về nhà sống nốt quãng đời còn lại.”
Thông tin đến quá bất ngờ khiến Hà bị sốc nặng, cô nàng lắp bắp:
“Sao trước giờ mày không nói gì với tụi tao hết vậy?”
“Thì cũng đâu có gì đâu mà…”
Hà không cho là vậy:
“Sao không có gì, chuyện quan trọng đó chứ, mày đi rồi tao biết chơi với ai đây?”
Không phải Hà không có bạn, ngược lại cô hòa đồng nên hầu như quen biết rất nhiều người, nhưng để mà nói ai đặc biệt với cô, vậy phải tính đến ba đứa bạn trước mắt, đặc biệt là bảo. Cô to tiếng mắng:
“Ít nhất mày phải nói sớm với tao chứ! Năm sau là khi nào? Khi nào đi?”
“À, thật ra là hè này tao chuyển về quê rồi…” Bảo cúi gằm mặt. “Trước đó định tới khi thi đại học, nhưng giờ có việc nên phải đi sớm.”
Tin tức này đến quá bất ngờ và đột ngột khiến cả ba người còn lại khó tiếp thu, Hà buồn nhất, còn Quế Anh và Hoàng thì đỡ hơn.
Không khí giữa họ thoáng cái chìm xuống, Hà ăn không vào nữa, ly trà sữa mà cô nàng thích uống cũng chỉ vơi có hai phần ba, cô nàng đã dừng. Mặc dù không nói ra, nhưng ai có mắt là nhìn thấy ngay tâm trạng Hà tụt dốc rất thảm.
Quế Anh kéo tay Hà, sau đó nói với hai tên con trai:
“Ngồi đây nhá, tao với Hà ra đây chút đã.”
Hà không hiểu mũm mĩm định nói gì nhưng cũng đứng lên đi theo, tìm vào nhà vệ sinh.
Hôm nay có thể là một trong những buổi tụ họp cuối của họ mà có Bảo, bởi vì bắt đầu từ “hè” Bảo sẽ về quê, mà mai là họ được nghỉ rồi còn đâu?
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, bây giờ chớp mắt thôi Bảo sẽ ở cách Hà cả một quãng đường dài, có khi là cả đời khó gặp lại.
Quế Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không hay, người ta thường nói thanh xuân là để bỏ lỡ, nhưng còn chưa có gì đã lỡ mất nhau thì tiếc biết bao. Cô nắm chặt hai tay của Hà, nói:
“Mày có thích Bảo không? Cho dù là chút xíu thôi?”