Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 48: Không đau không đau!




Lần này, Tú là người chủ động lên tiếng:

"Mày không định quay về cơ thể cũ à?"

So với lần gặp mặt trước, bây giờ Quế Anh tương đối bình tĩnh. Cô đã học được cách đối mặt với sự thật. Cô cầm ly trà sữa trên bàn lên hút một ngụm rồi mới chậm rãi nói:

“Về được thì về, không thì thôi. Việc gì phải xoắn xuýt?”

Bọn họ đã sống trong cơ thể nhau hơn hai năm rồi, cũng sắp qua đến năm thứ ba, mọi thứ đều có thể quen dần theo thời gian.

Tú cúi đầu, hai bàn tay vân vê góc áo, lắc đầu nói:

“Tao không muốn ở lại đó nữa, tao muốn trở về cơ thể của tao!”

Thời gian này, Quế Anh không hỏi thăm xem người trước mắt sống ra sao, nhưng mà nhìn vẻ mặt tiều tụy kia, có lẽ đã gặp phải chuyện gì rồi? Quế Anh chống cằm nhìn khuôn mặt “của mình”, suýt chút nữa không nhận ra vì khác quá nhiều.

“Chuyện gì? Ai bắt nạt mày à?”

Với tính cách của Tú, với môi trường học tập ở chỗ Quế Anh từng sống, Tú sẽ rất dễ bị bạn bè đâm sau lưng và trở thành trò cười cho những kẻ đó. Hiền ở một mức độ nhất định người ta xem bạn là người tốt, còn quá lành tính, người ta biến bạn thành một đứa ngốc.

Tú mệt mỏi nói ra những chuyện mà cô ta phải chịu, thế mới biết đúng như Quế Anh nghĩ. Sau một thời gian sống phung phí tiền của, Tú bị cha mẹ quản chế chặt chẽ hơn, cắt tiền tiêu vặt và không cho đi chơi nữa. Là ai cũng thế thôi, một đứa con gái vừa khỏi bệnh đột nhiên như biến thành người khác, khiến cha mẹ cô không chịu đựng nổi, bình thường lời ra tiếng vào cũng đủ làm Tú phát điên.

Hiện tại, Tú muốn quay về ở cùng với ba mẹ ruột, nơi mà có thể thoải mái làm gì cũng được, dù không giàu, nhưng được yêu thương.

Quế Anh im lặng một lát, sau đó nói:

“Thử đi, thử xem có về được không.”

Bây giờ Quế Anh đã mặc kệ mọi thứ, phó thác cho số phận, ở lại trong cơ thể Tú hay quay về cơ thể thật đều giống nhau.

Hai người ra ngoài, sau đó bàn luận về cách để đổi linh hồn cho nhau. Từ trước đến giờ xem phim không phải luôn có những vụ tai nạn hoặc va đập mạnh để làm xúc tác hay sao? Vậy nên, Tú đưa ra đề nghị hai đứa nên thử.

Quế Anh chần chờ một lát, sau đó hai đứa tìm một chỗ vắng người trong công viên, đứng từ xa nhìn nhau. Cô hít sâu một hơi, nói:

“Dứt khoát lên!”

“B-Biết rồi!” Tú hơi sợ mà run giọng đáp.

Hai người đều phát ra tiếng kêu đầy dũng mãnh, sau đó lấy đà xông thẳng vào nhau!

Rầm.

Tú bị cơ thể to con của Quế Anh đụng bật ngửa, bởi vì để tránh bị chấn thương không cần thiết, cả hai chọn đứng trên một bãi cỏ, lúc Tú té xuống cũng chỉ choáng váng và hơi đau chút. Cô nàng nằm bệt dưới đất, ngước mắt nhìn Quế Anh.

Không có tác dụng!

Quế Anh ngồi xuống nhìn cơ thể của bản thân ốm yếu như vậy, tức giận nói:

“Không phải trước kia mày ăn rất nhiều à? Sao đổi sang cơ thể tao thì mày ăn ít vậy? Gầy như cái que củi, trông kinh quá!”

Không phải Tú không muốn ăn, nhưng mà bởi vì bị stress nên cảm giác thèm ăn tan biến, lâu lắm rồi cô nàng chưa ăn một bữa đàng hoàng!

Quế Anh đưa tay kéo Tú dậy, sau đó nói:

“Thử lại không?”



“Thôi, thử cách khác đi.” Tú nhịn đau, cắn răng đáp.

“Cách gì?”

“Hay hôn nhau thử… Biết đâu…”

“Dẹp!” Quế Anh nghĩ tới việc tự nhiên hai đứa con gái hôn nhau, còn là hôn cơ thể của chính mình thì da gà da vịt thay nhau nổi lên. “Trước đó tụi mình bị tai nạn mà, cho nên không thể phải cứ hôn là quay về được.”

Hai đứa nhìn nhau một lát, sau đó Quế Anh thấy được ánh mắt tuyệt vọng của Tú. Có vẻ cô nàng đã nhớ nhà lắm rồi, cho nên mới lặn lội về đây tìm Quế Anh để cầu xin quay về chỗ cũ. Nhưng Quế Anh đâu phải thánh nhân, cũng không phải tiên phật gì mà có khả năng đổi hồn về chỗ cũ. Làm được, cô làm lâu rồi!

Hai cô gái ngồi bệt dưới nền cỏ xanh mướt, bất lực nói chuyện. Tú gần đây đã thoát khỏi cái vẻ cám dỗ của việc nhiều tiền, cô nàng chỉ mong nhớ gia đình:

“Mày nghĩ cách đi, tao muốn về nhà…”

“Còn cách gì nữa đâu? Trông hai đứa mình cứ như điên.”

Tự nhiên ở trong công viên chạy xông vào nhau, ngã ngửa ra cũng chẳng thấy có tác dụng quái gì.

Bằng một cách vi diệu nào đó, Tú vẫn luôn nghĩ đến chuyện hôn môi.

“Quế Anh à, hôn cái thôi, biết đâu có tác dụng đó.”

Nhìn Tú bằng ánh mắt khinh bỉ, Quế Anh dứt khoát:

“Không!”

“Đi mà… Tao không sống nổi trong cơ thể mày nữa, tao chết mất…”

Quế Anh tức điên:

“Mày làm cái khỉ gì rồi vậy? Tao về còn phải dọn cái đống rác mà mày bày ra cho xem!”

“Xin lỗi…”

Cuối cùng, hai đứa đã mất khoảng nửa tiếng để ngồi trong công viên hóng gió và nghĩ thêm về những khả năng có thể xảy ra. Quế Anh chịu thua trước sự van nài, cầu xin của Tú, thế là hai đứa đã nhắm mắt đè nhau ra hôn môi!

Chụt.

Nụ hôn đầu của cả hai dành cho nhau.

Quế Anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của bản thân vẫn đang ở yên ngay đó, không biết phải làm gì nữa rồi, chán nản nói:

“Có tác dụng quái gì đâu?”

Thế là đi toi nụ hôn đầu!

Quế Anh bực bội đi mượn một chiếc xe đạp điện cũ trong xóm, quay lại nói với Tú:

“Lên xe đi!”

“Đi đâu?”

“Đi bụi!”

Nói thế, và thật sự Quế Anh đã chở Tú vào bụi… à, bụi cây trong công viên.



Hai đứa la hét ỏm tỏi rồi ngã nhào vào lùm cây, lần này còn nặng hơn lần trước và đè hẳn lên nhau, vậy mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Quế Anh nằm sấp trên đất, nhìn bánh xe sau của chiếc đạp điện chổng lên trời và xoay tạch tạch, chán nản chẳng buồn động đậy.

Họ đã thử liền mấy cách, sao vẫn chẳng có tác dụng vậy chứ? Cô thở dài nói:

“Xin lỗi, nhưng hình như tụi mình phải chấp nhận số phận rồi.”

Tú muốn khóc, bò dậy từ trên đất, dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn Quế Anh. Lần này Tú không tới để kiếm chuyện gây sự, mà chỉ mong được quay về làm chính mình. Có điều mọi cố gắng của họ đều đổ sông đổ biển hết.

Tầm tối, Quế Anh mới trở về nhà với cái đầu gối thâm tím. Ngã đau thật đấy!

Hoàng gọi điện thoại cho cô vài cuộc nhưng vì ở cùng Tú nên cô không bắt máy, vừa mới bước chân vào phòng khách, mẹ đã hỏi cô:

“Con đi đâu thế? Hoàng mới qua tìm con đó.”

“Dạ?”

Cô sực nhớ ra, chạy vội về phòng rồi gọi liền cho bạn trai. Lúc này, cậu không vui hỏi:

“Quên tao rồi chứ gì?”

“Xin lỗi nha, hôm nay tao có việc nên không để ý điện thoại lắm.”

“Ăn xôi gà không?”

“Không, chân tao sưng rồi nè.” Quế Anh thủ thỉ, sau đó mở camera lên cho Hoàng xem.

“Ơ? Sao lại thế?”

Quế Anh thấy cậu mở to mắt và chạy hồng hộc ra là biết ngay cậu chuẩn bị sang nhà mình, cười đáp:

“Té xe.”

Mới nói xong câu này thì đã nghe Hoàng hô lên:

“Mở cửa đi cục cưng!”

Quế Anh ra cổng, trông thấy bạn trai của mình đầu tóc bị gió tạt dựng thẳng lên, rối bùm trông hơi buồn cười. Cậu nói:

“Đau lắm không?”

Cô đưa tay mở cửa, Hoàng lập tức chen vào rồi ngồi xuống, kéo ống quần vải của cô lên xem. Quế Anh giật mình:

“Làm gì đó?”

“Kiểm tra vết thương cho người yêu chứ làm gi?”

“Mày, từ từ, kỳ cục quá à!”

Cô không nhịn được mà vỗ vai Hoàng một cái, cậu nhìn thoáng qua vết bầm ở chân cô rồi đứng bật dậy, dang tay ôm cô và an ủi:

“Không đau không đau, mai tao chở đi ăn ngon là hết đau!”

“Tao có nói đau đâu?” Quế Anh buồn cười, đưa nhẹ tay vỗ lên lưng cậu.

Cái người này cứ như trẻ con vậy, một vết bầm nhỏ trên da cũng khiến cậu ta luống cuống chạy sang tìm cô, lo lắng, sợ cô đau. Hoàng tuy hơi cục súc vào một số thời điểm, nhưng thật sự là người mà cô nên yêu, một người trân trọng cô bằng cả tấm lòng!