Chẳng hiểu kiểu gì mà lớp 11A1 lại chứa hết toàn bộ các thành phần hỗn tạp nhất trong trường, một đám con gái hư hỏng đanh đá, thích gây sự, hai chàng hotboy nổi danh của khối, còn có mấy tên học trò khó bảo khác nữa.
Giáo viên chủ nhiệm thì vẫn là cô Thúy như năm trước, đây xem như một loại an ủi cho Quế Anh. Nhưng mà đến lúc xếp chỗ ngồi thì cô chỉ muốn khóc một trận thôi.
Giáo viên cho Phát ngồi bên cạnh Quế Anh, phía sau cô là thằng Hoàng. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, kỳ học này cô biết phải làm thế nào hả?
Phát rất là khó chịu nói:
“Đừng có lấn sang chỗ tao. Tao không thích mày đâu đấy.”
“Muốn đổi chỗ không?” Hoàng ở phía sau lên tiếng. “Tao thích chỗ mày đang ngồi lắm đấy Phát, ra sau mà ngồi này.”
Phát nghe giọng người mình ghét là đổi thái độ liền, cho dù thích hay không cũng chẳng muốn đổi cho thằng Hoàng:
“Cô xếp chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi.”
Hai tên này vốn đã rất đẹp trai nên được người ta chú ý nhiều, giờ còn tụm vào cãi nhau, định khiến cả lớp quay ra nhìn họ hay sao? Quế Anh bó tay không muốn xen vào, cô dùng một quyển vở che mặt lại rồi nghĩ lát nữa lén lút đi tìm giáo viên xin đổi chỗ.
Ngồi với Phát thì cô có thể tạm chấp nhận, chỉ cần họ không nói chuyện là xong, cơ mà có thêm Hoàng ở sau lưng lại khác, làm sao cô tập trung nổi? Hơn nữa, cô sợ cậu ấy thích mình quá nhiều rồi không dứt ra được.
Hai tên con trai cứ ngồi cà khịa qua lại mãi đến khi kết thúc buổi nhận lớp. Chuông vừa reo, Quế Anh lập tức mừng rỡ chạy đi. Cô nhanh tay nhanh chân ôm đồ chạy trước, lúc ra đến cửa thì phát hiện Hoàng và cả Phát đều đang đi cùng hướng với mình.
Phát tiếp tục câu chuyện thọc gậy bánh xe:
“Mày bị đá rồi phải không?”
“Mày chưa từng thấy người ta cãi nhau à?” Trong lòng Hoàng hơi bất an, rõ ràng cái thằng này cứ nhăm nhe bạn gái của cậu.
Cho dù bây giờ cậu và Tú đang trong thời gian chiến tranh lạnh thì vẫn là quan hệ yêu đương, ai dám xen vào cậu sẽ đấm kẻ đó!
Nhận ra họ không chỉ đang cãi nhau, Phát sờ khuôn mặt đẹp trai của bản thân, nói:
“Có khi Tú quay lại thích tao không chừng.”
“Trước kia mày chẳng bắt nạt Tú à? Mày bị điên rồi.” Hoàng nhíu mày.
Khắp cả trường cấp hai THD đều biết thằng Phát được bé béo “bồ kết” và lẽo đẽo theo tỏ tình nhưng cậu ta thờ ơ, còn nói mấy câu tổn thương cô nàng. Bây giờ thấy Tú giảm cân xinh hơn được chút là bắt đầu đổi thái độ, Hoàng cực kỳ khinh bỉ:
“Mày dẹp ngay cái suy nghĩ trong đầu đi, cho dù sau này tao không ở bên cạnh Tú được thì người đó cũng không phải mày.”
“Này còn phải xem Tú nghĩ thế nào.” Phát tự tin nói. Trong lòng cậu ta vẫn còn ảo tưởng rằng Tú chưa quên được mình.
Nếu là Tú thật, vậy đúng như cậu ta nghĩ đó. Nhưng cái người đang chạy trối chết ở phía trước không phải Tú!
Quế Anh thấy hai tên điên phía sau vừa chửi lộn vừa bám sát mình mà sợ xanh mặt, đèn xanh còn có ba giây cô cũng ráng cắm đầu chạy như bay qua. Khoảng cách không xa cho nên thoáng cái cô đã phi hẳn sang bên đường làm hai người phía sau không phản ứng kịp.
“Bị bỏ rơi thật rồi kìa.” Phát cười ha ha trêu.
Câu nói ấy khiến Hoàng thấy hơi nhói trong lòng, nhưng cậu không cãi được nữa. Năm học này cùng lớp với cô thật ra là cực hình đối với cậu.
Phát vui vẻ trèo lên xe của bạn mình rồi lướt đi, chỉ để lại Hoàng với vẻ mặt hốt hoảng.
Sau khi Phát rời khỏi đó, Quế Anh ở bên kia đường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn thấy bạn trai mình đang ngơ ngác không di chuyển, cứ đứng trước cổng trường thẫn thờ.
Làm gì vậy nhỉ? Không về ư?
Quế Anh không nỡ để cậu ta một mình, thở dài rồi hô to:
“Hoàng, về thôi!”
Giọng cô vang lên từ bên kia đường, âm thanh ồn ào của xe cộ khiến Hoàng không nghe rõ được, nhưng cậu nhìn thấy mũm mĩm vẫy tay với cậu. Hơn ba tháng hè mới thấy cô chủ động bắt chuyện lại với mình, cậu suýt rớt nước mắt. Chờ đèn xanh, cậu phi như bay tới chỗ cô.
Hai đứa lại đi bộ về cùng nhau.
Quế Anh nghiêm túc nói:
“Như thế này hoài tao cảm thấy rất khổ tâm, mày cũng mệt mỏi, tao sẽ nói thẳng, mày chờ tao hai năm được không?”
Đây là giới hạn thời gian mà cô và Tú đã trao đổi với nhau, nếu trong hai năm họ vẫn chưa thể quay về cơ thể thật thì lúc đó muốn làm gì cũng được, không ai quản ai nữa.
“Hai năm? Để thi đại học à?”
Mãi mới nghe một lý do chính đáng từ cô, Hoàng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
“Cứ cho là vậy đi.” Quế Anh khó mà giải thích được.
Hoàng nghĩ thông suốt, cái cậu chờ chỉ có bấy nhiêu. Cậu gật đầu, ừm một tiếng tiếp:
“Thế còn được, chứ tao cứ phải suy đoán lý do đằng sau việc chia tay mỗi ngày thật sự mệt mỏi lắm, tao sắp điên rồi.”
“Làm bạn thân không tốt hả?” Quế Anh bật cười.
Lúc này, bọn họ vừa vặn đi ngang khu chợ sầm uất. Tiếng cười nói rôm rả của mấy cô bán hàng và tiếng trả giá vang tận trời, giữa những tiếng ồn ấy, giọng Hoàng vậy mà trở nên đặc biệt rõ ràng:
“Không muốn làm bạn thân đâu. Nếu sau hai năm nữa mà mày vẫn giữ suy nghĩ cũ, vẫn chưa chấp nhận tao thì tao sẽ nghĩ tới chuyện bỏ cuộc.”
Đối với Hoàng, sự tồn tại của Tú rất đặc biệt. Là người có thể hấp dẫn ánh mắt cậu, có thể dễ dàng chọc cậu cười hay giận trong một hai lời nói, hơn hết là nguồn năng lượng tích cực nhất giúp cậu có động lực chăm chỉ học hành, nỗ lực phấn đấu.
Kỳ thi cuối năm Hoàng làm rất tốt, thành tích được cô chủ nhiệm mang ra tuyên dương. Cậu không phải người giỏi nhất, nhưng là người tiến bộ nhất trong năm học.
Trong khoảng thời gian khó khăn kia, Quế Anh hơi bỏ bê chuyện học nên điểm còn thấp hơn Hoàng.
Quế Anh đi chậm lại, đưa tay về phía Hoàng rồi nói:
“Nắm tay lần cuối chứ?”
“Ừ, nhưng đây sẽ không phải lần cuối đâu.”
Thiếu niên đáp lời, nở nụ cười gian xảo rồi giữ chặt lấy tay của cô và siết chặt lại. Cảm giác này, lâu rồi chưa cảm nhận được. Mềm mại, ấm áp, thật dễ chịu.
Quế Anh đột nhiên hỏi Hoàng:
“Mày có thích con gái mắt một mí không?”
“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Thì trả lời đi!” Cô trừng mắt nhìn cậu.
Hoàng cứ nghĩ đây là một bài “test” sự chung thủy hay gì đó, sợ hãi nói:
“Không, tao thích mày!”
“Trả lời thật lòng hoặc buông tay ra!” Sao cái tên này lại ngốc đúng lúc thế?
Nghĩ một lát, Hoàng mới cười hề hề:
“Thì... bình thường, miễn là người tao thích thì một hay hai mí đâu có quan trọng.”
Đúng vậy, nếu đã thích rồi thì cho dù mũi tẹt, mắt hí, răng hô cũng sẽ thích thôi. Hoàng không quan trọng ngoại hình đến vậy, nên cậu chỉ mong cô mũm mĩm là được rồi, đừng giảm cân nhiều và gây hại cho cơ thể. Mẹ cũng dạy cậu phải tôn trọng người khác và không được phán xét họ chỉ dựa vào ngoại hình.
Có thể gặp được một người bạn trai suy nghĩ thấu đáo, chín chắn như Hoàng thì còn gì bằng chứ? Quế Anh cong môi cười, siết chặt lấy những ngón tay thon dài của cậu.