Cách ngày, không biết Tú nhận được tin tức ở đâu mà lật đật chạy sang hỏi Quế Anh:
“Có phải Phát rất thích cô không vậy? À, là thích Tú sau khi giảm cân chứ.”
“Ai nói?” Quế Anh nhíu mày hỏi, trước mặt cô là một nồi canh chua đang sôi ùng ục.
Tú vui vẻ nói:
“Nghe người ta đồn thôi, này, hay là cô tán tỉnh Phát đi? Dù gì cô cũng sống ở trong cơ thể tôi kia mà, giúp tôi chút.”
“Không thích.” Quế Anh nói. “Nếu chúng ta vĩnh viễn không thể đổi lại thì sao? Cô định để tôi ở bên cạnh Phát giúp cô luôn à? Cô suy nghĩ chín chắn một chút sẽ chết à? Đừng có suốt ngày làm phiền tôi nữa!”
Những chuyện vặt vãnh như vậy cũng gọi hỏi, thật sự khiến Quế Anh rất bực bội. Cô đang trong thời gian tạm xa Hoàng, còn muốn cô tán tỉnh Phát giúp, hẳn là não có vấn đề.
Tú nghe thấy cũng có lý thì bĩu môi:
“Được rồi, không giúp thì thôi.”
Quế Anh đảo mắt một vòng, tức giận tắt máy. Vốn dĩ Tú bị bắt nạt, bị chèn ép thì tính cách phải trầm lắng và e dè lắm, nhưng từ sau khi môi trường sống thay đổi, tính cách của cô nàng cũng lật ngược một trăm tám mươi độ và biến thành như bây giờ.
Bà Hoa mới đi chợ mua thêm ít rau về, thấy con gái nhăn nhó thì cười hỏi:
“Sao đấy? Lại cãi nhau với thằng Hoàng à?”
Mấy tháng nay mỗi khi Quế Anh quạu quọ thì bà Hoa lại hỏi vậy, cứ nghĩ cô chiến tranh với nhóc hàng xóm, nhưng thật ra không phải. Cô chỉ đang đấu tranh với chính mình.
Quế Anh ngượng ngùng ra mặt:
“Không có, con đâu rảnh mà cãi với cậu ta đâu.”
“Thế à? Nay không thấy nó qua chơi nữa nên mẹ cũng buồn.”
Bà Hoa nói một câu trêu con gái rồi đi vào bếp rửa rau, không chú ý tới sắc mặt của Quế Anh sa sầm xuống. Mẹ nó! Nếu không phải Tú cứ điên điên khùng khùng gây ảnh hưởng tới cô thì đâu nhất thiết phải thế này với Hoàng. Mà cô thật ra cũng sợ sau này cậu ta thích Tú đến nỗi khó dứt được, không còn cách nào khác cả.
Hè năm đó, Quế Anh gần như không liên lạc với Hoàng nữa nhưng vẫn thường xuyên nhìn thấy cậu ấy xuất hiện quanh xóm. Có lần, mẹ Hoàng bảo cậu mang đồ ăn sang nhà, cô còn không dám đối mặt với cậu, phải trốn trong phòng khóa cửa bảo với mẹ đang học bài.
Bà Hoa ra nhận đồ, thở dài hỏi:
“Hai đứa định như vậy đến bao giờ?”
“Dạ…” Hoàng không biết nên nói gì, cậu nhìn thẳng vào trong, thấy cửa phòng Tú đóng chặt thì thất vọng chào tạm biệt.
Mặc dù khi đó bạn gái cậu nói nên cho nhau chút thời gian riêng, tạm xa nhau, nhưng thế này chẳng khác chia tay là bao. Đến cả thằng Bảo còn nhận ra họ chẳng còn đi chung nữa, liên tục an ủi cậu rằng không phải buồn, rồi sẽ tìm được người tốt hơn. Giống như trước kia, sau khi chia tay bồ cũ, Hoàng mới tìm thấy Tú và nhận ra cô thật tuyệt vời đấy thôi.
Không giống chút nào.
Chuyện trước kia là do hai người họ có vài tư tưởng không hợp nhau, quan điểm sống bất đồng nên dẫn đến chia tay. Còn lần này cậu sắp bị đá mà chẳng có cái lý do rõ ràng, uất quá đi mất!
Hoàng vò đầu bới tóc, bực bội trở về nhà.
Trong thời gian ấy, Quế Anh đã đi khắp các diễn đàn để đăng bài về câu chuyện tráo đổi linh hồn của mình lên mạng, hy vọng sẽ có ai đó để lại bình luận và cho cô biết cách trở về làm bản thân.
Đại đa số mọi người đều nghĩ đây là một câu chuyện viễn tưởng mà Quế Anh nghĩ ra nên cũng không nói tin hay không, ảo hay thật. Có một bình luận nhắc cô nên nhớ đến cái đêm mà họ bị biến đổi, xem xét những yếu tố tạo nên sự kiện huyền bí kia.
“Tai nạn cùng lúc? Không, cái này nguy hiểm quá…” Quế Anh ngồi trước màn hình máy tính mà lẩm bẩm. “Chẳng may cả hai đi gặp tổ tiên luôn thì làm sao?”
Cô nghiên cứu rất lâu, sau đó hẹn Tú đến và thử vài lần bằng cách tông vào nhau, nắm tay rồi cầu nguyện, thậm chí là định hôn nhau, nhưng Tú lại phản đối, nói:
“Cái gì thế? Không được.”
Quế Anh cũng thấy kinh chết đi, cô ôm đầu bất lực:
“Rốt cuộc phải làm sao mới quay về được chứ?”
“Không về được thì thôi, có gì mà ghê gớm?” Tú đột nhiên nói. “Tôi thích cơ thể cô rồi, thích cả cuộc sống của cô nữa.”
Lời này khiến Quế Anh bị sốc nghiêm trọng:
“Cô bị điên à? Nếu không muốn quay về nữa thì tôi làm gì mặc kệ tôi, cô bắt tôi phải xa Hoàng rồi đưa ra cả chục lý do nên làm thế, sau đó bảo tôi chấp nhận số phận đi hả?”
Giọng cô to như thể đang quát vào mặt Tú, bởi vì cô không đồng ý với cái sự lật lọng của Tú.
Tú ngồi vắt chéo chân, nhún vai nói:
“Không có cách nào cả.”
Cô ta vén tóc lên, để lộ một bên tai có hơn năm lỗ bấm, khiến Quế Anh cũng hơi giật mình:
“Cô bấm thêm vài lỗ lên tai khi nào đó?”
“À, cái này hả…” Những ngón tay thon dài của Tú chạm vào khuyên tai, cười nói: “Mấy đứa bạn khen đẹp nên tôi vừa làm.”
“Cô chưa hỏi ý tôi.” Ánh mắt Quế Anh như muốn giết người, nhưng cũng không thể ra tay đánh cơ thể của chính mình.
Thấy Quế Anh nổi điên, Tú ngượng:
“Lần sau sẽ hỏi.”
“Sau này muốn làm cái gì để lại ảnh hưởng lâu dài đều phải hỏi tôi, nghe rõ chưa? Tôi nhịn cô nhiều lắm rồi đấy.”
Hai người mỗi lần gặp mặt đều như nước với lửa, không thể dung hòa được.
Cứ như vậy, họ tìm đủ mọi cách để thử nhưng không có kết quả. Quế Anh rốt cuộc mất hết kiên nhẫn và đặt ra quy định. Từ giờ đến hết cấp ba, nếu họ vẫn chưa thể thành công hoán đổi linh hồn thêm lần nữa thì sẽ không làm phiền đến nhau nữa. Ai muốn sống thế nào thì sống. Họ đều đồng ý và đề xuất thêm một điều nữa, rằng sẽ đến nhà nhau chơi với tư cách là bạn bè để thăm cha mẹ ruột của mình.
Cho dù hai người vui vẻ, hạnh phúc hay buồn tủi, đau khổ vì chuyện này thì đều có một điểm chung là rất nhớ gia đình. Quế Anh so với Tú đỡ hơn một chút, bởi trước kia cô ít cảm nhận được tình thương của cha mẹ, nhưng Tú lại rất thích cảm giác được mẹ săn sóc và yêu thương.
Ban đầu cuộc sống của Tú rất thú vị, sau đó thì dần trở nên nhàm chán, tẻ nhạt bởi cô ta dần nhận ra sự cô đơn trong lòng mình.
Thoắt cái, cả hai người đều đã trở thành học sinh lớp mười một. Mùa hè qua đi, Quế Anh trở lại trường với dáng vẻ khác trước. Bây giờ cô giảm cân khá nhiều, cơ thể đầy đặn khỏe mạnh, mặt thì còn hơi tròn và mỡ chút nhưng tổng thể mà nói rất đáng yêu.
Mọi người đứng bên cạnh bảng thông báo của trường tìm tên mình xem có bị chuyển lớp hay không, và xui xẻo làm sao Quế Anh đụng mặt cả hai người mà cô không muốn thấy nhất.
Một bên là Phát, một bên là Hoàng.
Càng chó chết hơn, tên của họ đều nằm cùng một tờ giấy thông giáo! Lớp 11A1 gọi tên cả ba bọn họ!
Quế Anh muốn bỏ đi ngay tại chỗ, cô sắp bị ánh mắt quái ác của họ đục thành một cái rổ đầy lỗ thủng rồi.
Đúng lúc cô đang đứng chôn chân ở đó, một giọng nói quen thuộc mang theo sự phấn khích vang lên bên tai cô:
“Ê Tú, tụi mình cùng lớp nữa nè!”
Hà ở đâu xông ra và ôm chầm lấy Quế Anh, sau đó cô nàng há hốc mồm:
“Ây cha ai vậy nè? Trông giống Tú mà sao lạ quá?”
“Tao giảm cân.” Quế Anh cười, như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bắt lấy. Hai người ôm nhau nói nói cười cười và chạy nhanh khỏi khu vực đang chen lấn dữ dội kia.
Hoàng dừng chân bên cạnh Phát, hai thiếu niên đều cao lớn, điển trai, một người thật thà một người thì cáo già trong tình cảm.
“Xui nhỉ?” Phát liếc người bên cạnh.
Mặt Hoàng đen như đít nồi, tất nhiên cảm thấy không may chút nào.