Kỳ thi qua mau, Hoàng nhận về kết quả xứng đáng với sự cố gắng của cậu. Cuối cùng việc thức khuya dậy sớm vùi đầu vào sách vở, ăn ngủ cùng những con chữ cũng không phụ lòng cậu.
Kết quả đợt thi đó, Quế Anh xếp tận top mười, từ vị trí áp chót nhảy thẳng lên cao, còn Hoàng thì nằm ở giữa giữa danh sách lớp. Có thể nói một tên ngốc không thích học hành như cậu đã làm nên kỳ tích, giáo viên chủ nhiệm nhìn hai đứa bằng ánh mắt hiểu rõ, cười không nói.
Quế Anh ngại đỏ cả mặt.
Sự thay đổi rõ rệt nhất của Quế Anh không chỉ dừng lại ở thành tích học tập, mà ngay cả cân nặng của cô cũng đang giảm dần. Trước kia nhiều người còn trêu cô rằng giảm cân rồi chắc sẽ thành gái đẹp, chưa biết có thật không, nhưng hiện tại mũm mĩm cũng đã rất xinh xắn.
Hoàng còn nghe có người khen cậu có mắt nhìn, cậu khoe khoang:
“Mày phải nhìn vào tâm hồn của người con gái chứ.”
“Ý mày là tâm hồn hay “tâm hồn”?” Một tên đáng chết hỏi trêu.
Đối với câu hỏi này, Hoàng vô cùng nghiêm túc trả lời:
“Thích một người không phải vì mặt họ đẹp hay dáng người họ nuột nà đâu.”
Từ lúc Quế Anh còn chưa giảm cân cậu đã thích, cho dù cô có thế nào cũng sẽ thích. Bây giờ không có nhiều người như vậy nữa, muốn họ nhìn thẳng vào tâm hồn của bản thân là điều quá nực cười. Quế Anh biết rõ quy luật của cuộc sống, nếu bạn không xinh đẹp, người khác thậm chí còn lười nói chuyện với bạn, sẽ chẳng thể nhận ra những điểm tốt khác của bạn đâu.
Đây là lý do chính giúp Quế Anh có động lực giảm cân, dù Hoàng nói rằng thích cô như bây giờ, nhưng cô không thích bản thân như vậy.
Nếu có thể trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn của mình, bạn chấp nhận đánh đổi không?
Quế Anh nhất định sẽ trả lời là có.
Thái độ của những người trong lớp đang chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, họ không còn dám nói mấy câu như “đồ con béo”, “đồ con lợn”, “đồ ngu” nữa. Quế Anh tuyệt đối sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc, thành công để họ ngậm miệng lại.
Hoàng vỗ vai thằng bạn bên cạnh, sau đó đi vào lớp và lao đến chỗ bạn gái nũng nịu:
“Bé ơi, tối nay đi đâu chơi đây? Ăn mừng Hoàng được điểm cao nha.”
“Xôi gà đi.” Quế Anh sờ cằm suy nghĩ. “Hay là lẩu nhỉ?”
“Sao cũng được, bé ăn gì Hoàng ăn cái đó.”
Cậu chàng một câu lại bé ơi, bé à, giống như muốn cho cả thế giới biết họ rất yêu thương nhau.
Quế Anh đảo mắt nhìn quanh, trong lòng buồn cười vì nhìn thấy một vài cô gái đang tức giận lẩm bẩm gì đó.
Con người luôn tồn tại mặt thiện và ác, xui xẻo làm sao cái ác lại luôn hoành hành. Rất nhiều người thích áp đặt tư tưởng lên những người khác, thừa cân thì bảo đồ con lợn, thiếu cân thì trêu con mắm khô, cao quá chẳng khác gì đàn ông, lùn quá thì như cây nấm. Trong mắt họ, đẹp là phải thế này phải thế nọ! Vốn dĩ trên đời không hề có quy chuẩn cho cái đẹp, đó chỉ là tư tưởng quá mức độc đoán của họ.
Tuy biết lỗi không phải ở bản thân, nhưng rất khó, hoặc gần như không thể thay đổi quan điểm của người khác. Vì vậy thay vì tự ti, cô sẽ nỗ lực hết mức để thay đổi bản thân. Cho dù kết quả thế nào thì ít ra cô cũng đã từng thử vượt qua chướng ngại phía trước, cô rất tự hào về mình.
Quế Anh cong môi cười với đám con gái xấu tính phía trên, ánh mắt khiêu khích. Mũm mĩm thì sao chứ? Cũng đâu ảnh hưởng gì đến cuộc sống tuyệt vời của cô! Những kẻ suốt ngày chỉ biết ganh ghét người khác thật thảm hại.
Tan học, Quế Anh dắt tay bạn trai đi ăn xôi gà ở chỗ công viên. Họ ngồi vỉa hè, bàn nhựa thấp cùng những chiếc ghế chỉ cao có mấy chục xen-ti-mét vô cùng đơn giản khiến nơi này trông hơi xập xệ, nhưng mà đồ ăn thì sạch sẽ và rất ngon.
Đang lúc Quế Anh háo hức gặm đồ ngon, cô nhìn thấy một đám con trai quen mắt xuất hiện cạnh đó. Cô cúi thấp đầu giảm sự tồn tại của bản thân xuống theo bản năng, giọng của ai đó oang oang vang tới:
“Hồi nãy tao thấy con Tú đi với thằng Hoàng ấy, trời, nó giảm cân xong xinh hẳn.”
“Cũng không phải xinh lắm, nói chung tạm ổn thôi.”
Sau đó, cả đám cười cợt:
“Phát ơi, tiếc không mày?”
“Tiếc cái gì mà tiếc?” Phát cáu kỉnh. “Mày nghĩ tao thiếu gái chắc?”
Không hề. Phát từ trước đến giờ luôn là hotboy được nhiều người để ý, chủ động nhắn tin tán tỉnh, cho nên cậu ta cũng quen không ít bạn nữ xinh đẹp rồi. Ngay cả Quế Anh và Hoàng cũng nghĩ rằng cậu ta chẳng có lý do gì để tiếc nuối cả. Quế Anh tự thấy bản thân cũng có vài đường nét ổn ổn, nhưng so với mấy chị gái nổi tiếng thì không xách nổi cái dép người ta.
Chỉ có mình Phát là hiểu rõ nhất bản thân, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào đâu ai hay biết. Cậu chờ đám bạn mua xôi xong thì vặn ga, chiếc xe máy đắt tiền rồ lên lao vụt đi. Trong lòng Phát rất bực bội mỗi khi ai đó nhắc đến đứa con gái mập mạp kia.
Phát nhăn chặt mày, tự hỏi trước đây cô nàng đã từng rất thích mình, sao có thể phũ phàng đến mức chặn cả facebook mình chỉ vì một câu hỏi thăm đơn giản.
Trong thời gian Hoàng và Quế Anh qua lại, tên hotboy thần kinh không vững này đột nhiên nhắn tin rủ cô đi chơi, làm cô sợ muốn chết. Sau đó, Hoàng trông thấy và vừa chửi thề vừa chặn luôn cậu ta. Cho dù Hoàng không chủ động, chắc Quế Anh cũng sẽ cho cậu ta ra đảo chơi với khỉ thôi. Một tên con trai tự cao và ảo tưởng như thế ai mà dám yêu?
...
Những ngày này, Tú dần chấp nhận được sự thật rằng bản thân chưa chết sau tai nạn, còn nhập vào xác của ai đó tên Quế Anh. Ban đầu Tú cực kỳ sợ hãi, thần trí điên loạn khiến bác sĩ và y tá rất đau đầu, thường phải tiêm thuốc an thần cho cô để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau đó, Tú bắt đầu hồi phục và có những dấu hiệu tốt.
Hơn một tháng sau, Tú đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống mới. Việc đầu tiên cô làm sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện là dùng tài khoản facebook cũ liên hệ với người đang sống trong cơ thể mình.
Nếu hỏi tại sao Tú biết được thì cũng dễ thôi. Trên mạng đột nhiên xuất hiện một tài khoản tên “Minh Tú” khác, dùng ảnh của cô nàng làm ảnh đại diện, còn hoạt động năng nổ tích cực và thường xuyên đăng tải trạng thái này nọ.
Tú rất sốc, cực kỳ sốc khi phát hiện ra “mình” ở nhà đang hẹn hò với Hoàng. Điều khiến cô hoang mang hơn nữa là người kia vậy mà có thể biến một cơ thể đầy thịt mỡ thành dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu và đầy khí chất như vậy.
“Không tin nổi, đây là mình sau khi giảm cân?” Đầu ngón tay Tú run bần bật sờ vào màn hình điện thoại, sau đó, cô quyết định gửi một tin nhắn đến cho kẻ giả mạo.
Một ngày đẹp trời nào đó, Quế Anh vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì nhận được dòng tin nhắn khiến cô sững sờ.
“Tôi là Tú đây. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, cứ như một giấc mơ vậy. Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”
Quế Anh đờ đẫn nhìn dòng chữ kia, nhìn tài khoản gửi tin nhắn đúng thật là của Tú thì tim như ngừng đập. Cô đột nhiên vô cùng sợ hãi, sợ phải xa Hoàng, xa cha mẹ hiện tại, bỏ lại cuộc sống mà cô khó khăn lắm mới gây dựng được. Cô phải làm sao bây giờ?
Trong đầu Quế Anh không ngừng hiện ra những hình ảnh mà cô đã trải qua sau khi linh hồn bị hoán đổi và biến thành Tú. Có vui, có buồn, cảm xúc như một mớ dây tơ rối tung rối mù bện lại thành một cục. Cô khó thở cầm lấy điện thoại, gõ vài chữ, xóa đi, sau đó lại gõ rất lâu mới gửi.
“Ừ, khi nào gặp?”