Thằng Hoàng cứ làm như mình là thiếu nữ nhà lành bị lưu manh giở trò đồi bại, vẻ mặt hết sức thèm đánh, ngượng ngùng cái khỉ gì Quế Anh cũng chẳng biết. Cô giơ tay toan đập cho cậu ta một cái:
“Điên à? Không thấy đang nóng muốn chết hay sao mà mày còn mặc cái áo khoác dày bịch như thế?”
“Ô, à, hóa ra là thế!” Hoàng phát hiện bản thân hiểu lầm thì cười hì hì đầy ngượng ngùng, vội vàng cởi áo khoác rồi ném sang bên cạnh.
Cậu nhìn bạn gái mũm mĩm đáng yêu của mình, rụt rè hỏi:
“Mày thấy màu này sao? Tao nghe nói con gái thích hồng cánh sen nên mới mua đó.”
Nghe cậu ta nói câu này, Quế Anh điên tiết, một lần nữa mở hộp quà rồi cầm cây son hồng cánh sen lên quẹt qua quẹt lại trên môi, sau đó hỏi:
“Ừ rồi, giờ mày thấy sao? Đẹp không?”
Hoàng thành thật quan sát Quế Anh một lát, miệng giật giật:
“Nhìn quê quê mày ạ.”
Nói xong lập tức bị bạn gái trừng mắt nhìn, Quế Anh liếc muốn rớt con mắt ra ngoài, rút khăn giấy ở góc bàn lau vội cái màu sen trên môi, nói:
“Lần sau muốn mua gì thì thử rồi mua, biết không?”
Hoàng thấy tiếc vì lỡ mua phải cái màu không hợp, gãi đầu hỏi:
“Ừ được rồi, tao sẽ chú ý, mà mua rồi có đổi lại được không ta?”
Dù gì cũng là món quà đầu tiên mà bạn trai tặng, Quế Anh sẽ không quá khắt khe với cậu ta. Hơn nữa mấy tên ngốc như Hoàng biết chuẩn bị quà đã quý hóa lắm rồi, cô hừm một tiếng, nói:
“Thôi, cùng lắm thì sau này tao học trang điểm, chắc cái màu này còn dùng được.”
Tạm tha thứ cho cái sự lơ ngơ của Hoàng, Quế Anh ôm hộp quà vào ngực.
Ngày hôm sau đi học vừa hay đến phiên Quế Anh và Bảo trực lớp, cô mới đứng lên thì Hoàng ở phía sau hăng hái giơ tay, xung phong lên lau bảng. Cái vẻ hào hứng của cậu ta khiến giáo viên dạy Sử nhịn không được mà cười trêu:
“Hoàng nay ga lăng quá nhỉ?”
“Em mà cô, vừa đẹp trai vừa ga lăng.” Hoàng cười hê hê lau cái bảng vài lần, sạch bong kin kít, trong quá trình đó còn bị phấn bay vào mặt ho sặc sụa.
Cả lớp được một phen hả hê, Quế Anh chống cằm nhìn cái tên ngốc kia, cười không khép miệng lại được.
Thanh xuân có một người vì cô mà làm hết thảy mọi chuyện ngốc nghếch, vì cô mà chăm chỉ nỗ lực để đứng ở vị trí cao hơn. Cô tin rằng đây là sự sắp xếp của định mệnh.
Hoàng đi từ trên bục xuống, lúc đến chỗ Quế Anh thì duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra làm họng súng rồi gõ lên bàn của cô và nói:
“Pằng. Đây là phát súng tình yêu, mày đã bị vẻ đẹp trai của tao hớp hồn!”
Quế Anh phụt cười vì cái sự nhảm nhí của Hoàng, nhưng mà trong lòng lại thấy hết sức đáng yêu.
Thằng Bảo ngồi bên cạnh há miệng giả vờ ói:
“Ọe, tao muốn đổi chỗ!’
Cái bọn yêu nhau cứ thích làm mấy trò xàm xí trước mặt người ngoài như thế à? Bảo chúa ghét thằng Hoàng, từ sau khi chính thức yêu đương với Quế Anh thì ở đâu cũng thấy cậu ta đang điên điên khùng khùng trêu cô nàng. Miệng Bảo mắng “đồ điên”, trái tim lại như bị ghim cho một nhát dao chí mạng. Khốn kiếp, dám ngược đãi tâm hồn bọn độc thân này à?
Dường như cảm nhận được một ánh mắt hết sức đồng cảm với mình, Bảo ngóc đầu dậy, thấy Hà ngồi ở bàn trên đang quay đầu về sau và bĩu môi. Cô nàng dùng khẩu hình miệng nói với Bảo:
“Mày chôn bọn nó hộ tao.”
“Sức mạnh tình yêu của chúng nó cứ như vũ bão ấy, tao đấu không lại.” Bảo nhún vai bất lực.
Thế là hai đứa cô đơn chiếc bóng đều thở dài lắc đầu trước những lần phát cẩu lương của Hoàng và Quế Anh.
Hoàng đắm chìm trong hạnh phúc, giờ ra chơi, cậu chàng đột nhiên lôi điện thoại ra đổi biệt danh của Quế Anh thành “Bé mũm mĩm” rồi nói:
“Sau này tao sẽ gọi mày là bé mũm mĩm.”
“Đã mũm mĩm mà bé cái gì?” Quế Anh không hài lòng với cái biệt danh này lắm.
Cô nghĩ một lát, thấy mình đã có biệt danh thì Hoàng cũng cần, vì vậy ngoi lên đổi cậu thành “Boy độc miệng”.
Ai yêu đương như hai chúng nó cơ chứ? Người ta tình cảm ngọt ngào đặt những cái biệt danh vừa nghe là thấy đáng yêu, còn đây hết mũm mĩm rồi đến độc miệng. Hoàng cũng ghét bỏ cái biệt danh ấy nên đổi lại thành “bạn trai của mũm mĩm”, nhưng được một lát, Quế Anh tiếp tục đổi về như cũ, “boy độc miệng” thêm một cái trái tim màu đỏ phía sau. Đồng thời, cô cảnh cáo:
“Mày mà đổi nữa là tao đấm đó!”
“Chơi kì ghê…” Hoàng bĩu môi. “Nhưng may còn có trái tim ở phía sau, tao tạm chấp nhận.”
Tình yêu đi lên từ tình bạn sẽ rất khó mà thay đổi trong thời gian ngắn, ngoại trừ công khai bày tỏ sự yêu thích đối phương ra thì bọn họ trông giống một cặp bạn thân hơn một cặp đôi. Bởi vì nghe thấy có người nói thế nên Hoàng đang cực kỳ nỗ lực thay đổi, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến là xưng hô giữa hai đứa, nhưng xem chừng không thể cãi được.
Buổi chiều thứ sáu sau khi tan học, Hoàng và Quế Anh đi hẹn hò ở quán ăn vặt gần trường, sau đó cuốc bộ về nhà cùng nhau.
Hoàng nhìn bộ áo dài mới của Quế Anh, trong lòng tự hào không để đâu cho hết. Mặc dù hiện tại cô vẫn đang nỗ lực giảm cân, nhưng bấy nhiêu đây đối với cậu là đủ rồi. Mũm mĩm, tròn tròn, trông vừa đáng yêu vừa làm người ta có cảm giác muốn che chở. Sau khi giảm mấy chục ký, cô phải bỏ tiền ra may đồng phục đi học mới vì bộ đồ cũ quá rộng, quá thùng thình, ngay cả thợ may cũng nói khó mà sửa được, chỉ có nước đem vứt. Tất nhiên, dù may quần áo mới nhưng Quế Anh sẽ không thật sự ném đi mà giữ chúng lại ở nhà như một loại kỷ vật.
Giọng của Hoàng vang lên bên tai Quế Anh:
“Mày ơi, hình như sắp mưa rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thử, bầu trời không có một tia nắng nào, toàn bộ đỉnh đầu của họ đã bị mây đen bao phủ, gió thổi vù vù hất bay vạt áo và mái tóc dài của Quế Anh.
Cô kêu lên:
“Mưa chắc rồi! Đi lẹ!”
Hai đứa vội vàng tăng nhanh tốc độ, bước chân như bay, nhưng mà còn chưa được nửa đường thì cảm giác trên mặt lành lạnh. Một vài giọt mưa lất phất rơi xuống, chạm vào da thịt của họ.
Hoàng đưa tay che trên đầu Quế Anh, nói:
“Hay tìm chỗ trú rồi lát tạnh thì về?”
“Trú ở đâu bây giờ?”
Họ đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, chỉ thấy những người bán hàng trên vỉa hè đang vội vàng thu dọn đồ đạc, một số tiệm quần áo, tiệm bánh và quán cà phê cũng lục tục khép cửa. Hai đứa quay sang nhìn nhau, sau đó bật cười.
Quế Anh nói:
“Thôi vậy, ướt tí cũng chẳng sao.”
“Tao tắm mưa hoài có bị gì đâu, tao sợ mày đó.”
Hoàng nhớ tới lần trước Quế Anh vì giảm cân quá độ mà nhập viện, rồi mấy lần bị bệnh khác nữa, lo lắng hỏi:
“Hay tao ghé vào tiệm tạp hóa mua cái áo mưa nha?”
Lúc họ nói chuyện, mưa bỗng trở nên nặng hạt, lộp bộp rơi trên mái nhà và tán cây bên lề đường. Hoàng dùng cả hai tay cố gắng che đỉnh đầu Quế Anh, dù biết rằng chẳng ăn nhằm gì nhưng cậu vẫn theo bản năng bảo vệ bạn gái mình.
Hai đứa chạy bình bịch trên đường lớn rồi bị mưa xối một trận, tiếng mưa ào ào như trút nước. Quế Anh còn chưa kịp đồng ý với đề nghị của Hoàng thì đã ướt mem, nước lạnh tạt thẳng vào người cô khiến cô run lên:
“Trời má! Sao dự báo thời tiết nói hôm nay không mưa?”
“Mày tin cái đó cơ à?” Hoàng cười, mắt xuyên qua màn mưa dày đặc tìm kiếm chỗ trú.
Cậu trông thấy trước cửa một quán ăn có mái hiên khá rộng, vội kéo tay Quế Anh rồi di chuyển qua bên đó. Vừa chạy lên được vỉa hè, Quế Anh nghe thấy âm thanh “bựt”, dưới chân trống trơn.
Đôi giày sandal đáng thương của cô sau một lúc chạy nhanh trên đường đã chịu không nổi, ngay khoảnh khắc cô xông vào dưới mái hiên thì nó đã hy sinh và rơi lại sát vỉa hè.
Hoàng nhìn trân trối, Quế Anh cũng hết hồn, sau đó hai đứa phá ra cười.
Hoàng tháo ba lô phía sau đưa Quế Anh ôm, chính mình thì chạy ra nhặt chiếc giày của cô rồi chạy ngược vào mái hiên. Một vòng ngắn ngủn đó cũng đủ khiến cả người cậu ướt mem, từ trên xuống dưới đang nhỏ nước.
Đưa tay vuốt mặt để phủi hết nước mưa đi, Hoàng cầm chiếc giày nghiên cứu và nói:
“Không sửa được nữa rồi.”
“Vậy thôi, bỏ đi, mua cái khác là xong.” Quế Anh cũng ngó đầu vào nhìn.
Phần keo dán đã bung hẳn ra, dù sao đôi giày này cũng mua ở chợ giá không bao nhiêu, Quế Anh thấy bình thường.
Hoàng chậc một tiếng, đưa tay lau nước trên mắt, vuốt ngược mái tóc của mình ra phía sau. Khoảnh khắc này khiến trái tim Quế Anh đập nhanh hơn bình thường nhiều, cô trông thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của cậu khi vẫn đang cố gắng quan sát chỗ bị hỏng của chiếc giày.
Mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, xương gò má góc cạnh rõ ràng đầy nam tính. Cô chưa từng nghĩ Hoàng đẹp trai đến thế, có thể vì ngày thường cậu hay nhây nhây nên cô không chú ý. Vào thời khắc người con trai này chuyên chú, cậu ấy như biến thành người khác vậy.
Hoàng vọc mãi cũng bỏ cuộc, nhìn bên ngoài mưa rơi ào ào, cậu nói:
“Đợi tạnh bớt rồi về.”
Về sớm hay trễ cũng sẽ ướt thôi, nhưng bây giờ ra thì bị tạt đau điếng. Cậu đặt chiếc giày của Quế Anh sang một góc, lúc này mới chú ý bộ áo dài màu trắng trên người cô dính ướt và dán sát hết lên cơ thể.
Hoàng há hốc miệng, sau đó luýnh quýnh nói:
“Mở ba lô tao ra, nhanh lên!”
“Chi vậy?” Quế Anh đang ôm ba lô của cậu chàng mà ngơ ngác.
Hoàng đưa tay kéo khóa, lôi từ trong ba lô ra một cái áo khoác quen thuộc, may mà buổi sáng đi học vì sợ nắng cháy đầu nên cậu có thói quen mang theo áo ngoài. Cậu banh áo ra, một tay cầm ba lô lên rồi nói:
“Mặc áo khoác vào, con gái mặc áo dài mà dính mưa là tội ác đó.”
Bấy giờ, Quế Anh mới ý thức được chuyện mà Hoàng đang cố nói, cô tức giận che ngực:
“Tội ác gì? Do mày có suy nghĩ đen tối mới đúng!”
Hoàng bực bội trùm cái áo khoác lên người Quế Anh rồi liếc mắt nhìn ra ngoài, lúng túng:
“Thằng con trai nào không có mặt đen tối?”
Đó là sự thật không thể chối cãi, tận sâu bên trong mỗi người đều có dục vọng, nhưng bởi vì độ tuổi này còn quá nhỏ nên nó chưa rõ ràng mà thôi.
Hoàng bắt Quế Anh mặc áo khoác của mình vào rồi ở bên cạnh lẩm bẩm mắng ông trời:
“Thích thì nắng, thích thì mưa, đúng là kỳ cục.”
Dứt lời, gió đột nhiên trở nên mạnh và đáng sợ hơn, thổi mái tôn bên nhà đối diện rung rung như muốn bật nóc. Quế Anh sợ hãi đánh Hoàng một cái bộp:
“Mày im ngay! Phỉ phui cái miệng!”
Hoàng cũng hơi hoảng, không dám nói bậy nữa.
Tuy rằng mưa ướt vừa lạnh vừa khó chịu, nhưng khi ở cùng nhau, họ không cảm thấy đây là điều xui xẻo. Quế Anh biết rằng mai này khi đã lớn, khoảnh khắc họ bị ướt mưa sẽ trở thành một trong những ký ức tuyệt vời nhất của cô.
Phải mất hơn nửa tiếng, mưa mới bắt đầu tạnh dần. Hai đứa lạnh run, quyết định chạy thẳng về nhà luôn. Giày của Quế Anh bị hỏng nên Hoàng cầm giúp, một tay cầm hai chiếc sandal, một tay che trên đầu cô.
Về đến nhà, cả hai người đều như chuột lột. May mắn cho họ, lần tắm mưa này không khiến ai bị bệnh cả, nhưng vẫn bị ba mẹ mắng cho một trận vì cái tội đi học không chịu mang áo mưa theo.
Mấy ngày kế tiếp đi học, chào đón họ là kỳ thi giữa kỳ quan trọng. Hoàng chăm chỉ gấp đôi người khác, thậm chí khi bạn bè rủ đi chơi game cậu cũng từ chối thẳng thừng. Ở nhà học bài với bạn gái không vui hơn à?
Mặc dù bị chúng nó mắng là có bồ quên bạn, nhưng Hoàng cho rằng việc học chuẩn bị cho mùa thi không phải đang bỏ bê bạn bè.
Hoàng chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút họ ngồi học bài chung với nhau, Quế Anh ở đối diện nghiêm khắc dạy dỗ cậu. Nhưng mà, ngày vui thường chóng tàn.