Chiếc xe dần tiến vào khu biệt phủ của nhà họ Lâm. Hân Nghiên không khỏi cảm giác có chút gì đó bồn chồn và quen thuộc ở trong lòng. Cô xuyên qua vào lúc cử hành hôn lễ với Vĩ Tịnh nên chưa từng nhìn thấy ngôi nhà của nguyên chủ. Những cảm giác thân thuộc này đều do cơ thể nguyên chủ tự phát sinh ra.
Hân Nghiên nhìn vườn hoa đẹp đẽ với không ít loài quý hiếm được chăm sóc kĩ càng. Tất cả người làm vườn đều đồng thời dừng lại và cúi chào chiếc xe chạy tới. Một dòng kí ức bất chợt hiện lên trong đầu.
Năm Hân Nghiên năm tuổi, cô vui chơi trong vườn hoa như những ngày thường thấy. Gần đó, người làm vườn vừa đào một cái hố để chuẩn bị làm một cái hồ đá nho nhỏ theo lệnh Lâm ba. Tuổi trẻ nghịch ngợm với những thứ mới lạ. Cô mặc kệ lời cảnh báo mà càng lúc càng tiếp cận gần.
Tử Kỳ chỉ muốn dọa Hân Nghiên một lát, nào ngờ lại lỡ tay đẩy thẳng cô xuống hố đã được lấp đầy đá khiến đầu cô đập mạnh xuống. May mắn khi ấy hồ vẫn chưa đổ đầy nước nên thoát được một kiếp nạn khác.
Từ đó, Lâm ba Lâm mẹ chăm sóc Hân Nghiên rất kỹ càng vì sợ đầu óc con trẻ bị ảnh hưởng. Cuối cùng lại phát sinh ra một vị tiểu thư được cưng chiều hết mực, không có gì là không có được. Sống trong tình yêu thương vô bờ bến đó, cô trở thành một cô gái quá mức ngây ngô, chỉ cần ai cho cô viên kẹo ngọt thì cô liền mặc định người đó quan trọng cả đời.
Cửa xe mở ra vào lúc Hân Nghiên vẫn còn chìm đắm trong kí ức của nguyên chủ. Cô nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình của Vĩ Tịnh rồi nở một nụ cười an tâm. Cô không phải là nguyên chủ, tất nhiên sẽ không cư xử ngây ngốc mãi như thế. Hiện tại, hãy để cô trở thành vị tiểu thư hiểu biết lí lẽ thể hiện quyền lực của đồng tiền.
Vĩ Tịnh xách tất cả quà cáp, còn Hân Nghiên chỉ phụ trách nắm lấy cánh tay anh mà cùng đi vào nhà họ Lâm. Lâm ba Lâm mẹ đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn, vừa nhìn thấy con gái cùng chàng rể đi vào nói cười vui vẻ thì lòng trở nên bình lặng.
Mấy đêm qua, Lâm mẹ chẳng được một giấc ngủ yên. Bà trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, lát sau sẽ đến phòng của Hân Nghiên rồi nức nở. Lâm ba không khỏi thở dài an ủi:
“Bà khóc như thế thì người ta lại tưởng con gái mình bị gì mất.”
“Sao tôi không được khóc chứ? Tôi nhớ con bé quá. Không biết Vĩ Tịnh có biết chăm sóc con bé không. Nó kén ăn lắm.” Lâm mẹ dựa vào lòng Lâm ba.
Lâm mẹ luôn muốn đem lại những điều tốt nhất cho Hân Nghiên, hận không thể biến cô thành một nàng công chúa thực thụ. Mà cũng vì điều này mới dạy ra một vị tiểu thư coi trời bằng vung và rồi dần lầm đường lạc lối.
Bà đã đánh giá sơ bộ Vĩ Tịnh ngày hai gia đình gặp mặt. Biết danh tính của anh từ khi anh còn nhỏ, bà cũng giống với chồng mình mà tán thưởng vô vàn mặt tốt của người thừa kế Ninh gia. Nhưng thông qua ánh mắt anh nhìn con gái bà, bà biết anh không có cảm tình nào nên bà không muốn cô chịu khổ vì chồng không thương.
Tuy nhiên thời điểm Vĩ Tịnh cùng Hân Nghiên bước qua cửa, Lâm mẹ tức khắc thu lại sự lo lắng thầm kín. Ánh mắt của anh đã thay đổi, vừa cưng chiều vừa ẩn nhẫn tình yêu đối với cô. Còn con gái bà tươi tắn sắc hồng, có da có thịt chứng tỏ mấy ngày qua sống vô cùng tốt.
“Tôi đã bảo bà không cần phải lo lắng rồi mà.”
Lâm ba nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Lâm mẹ, sau đó hiển nhiên nhận được cú thúc vào bụng của bà mà chỉ có thể bất lực cười trừ.
Hân Nghiên và Vĩ Tịnh đồng thời cúi đầu chào Lâm ba Lâm mẹ. Cả hai theo sự hướng dẫn của trưởng bối bắt đầu làm lễ lại mặt, trình diện trước cửu huyền thất tổ. Sau đó, cả hai ngồi xuống cùng hàn quyên với hai ông bà. Còn chưa kịp nói gì thì trên lầu đã vang lên tiếng động lộp cộp.
Tử Kỳ đi xuống, đầu tóc rối bù chứng tỏ chỉ vừa mới tỉnh giấc. Dáng vẻ luộm thuộm vẫn còn bộ đồ sặc sỡ màu sắc. Lâm mẹ thấy con trai đi xuống thì nói vọng vào nhà bếp kêu người làm bưng canh giải rượu đến.
Tử Kỳ chẳng màng trong nhà có khách hay không mà thẳng thừng ngồi xuống với vẻ chán chường, ánh mắt nhìn Hân Nghiên và Vĩ Tịnh vô cùng khó chịu.
“Ồ, về đây làm gì thế? Hết tiền xài à?”
Hân Nghiên liếc nhìn Tử Kỳ một cái rồi chẳng nấn ná gì lại chỗ anh ta quá lâu. Cô chán ghét nhất là loài người như anh ta, ỷ bản thân sống trong gia đình giàu sang rồi tiêu tiền trưởng bối như nước chẳng nể nang gì ai. Hai anh em nhà này thật sự bị cưng chiều đến hư đốn.
“Mẹ, dạo này mẹ khỏe không ạ? Anh Vĩ Tịnh có mua thực phẩm bổ dưỡng cho mẹ ấy ạ.”
Hân Nghiên chính thức lờ Tử Kỳ sang một bên khiến anh ta tức tối. Cô niềm nở giới thiệu những phần quà cáp mà Vĩ Tịnh đã dày công chuẩn bị, thậm chí càng nói thì khuôn mặt càng hiện rõ vẻ hãnh diện về người chồng đẹp trai bên cạnh.