Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày

Chương 13: Em Sẽ Bảo Vệ Anh




Trôi qua thêm hai ngày, Hân Nghiên hưởng thụ cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, hết dọn dẹp nhà cửa rồi chờ Vĩ Tịnh trở về cùng nhau dùng bữa. Thời điểm cô nhận ra điểm hảo cảm của anh mãi dừng lại ở số ba mươi lăm thì bắt đầu có chút hấp tấp. Nhưng thấy anh về nhà trễ cùng gương mặt mệt mỏi, cô cũng không muốn tính kế lên người anh thêm. Chỉ trách cô quá thương người đẹp thôi.

Hân Nghiên ngồi bên cạnh Vĩ Tịnh, cùng nhau ăn trái cây sau bữa ăn và xem tin tức. Cả hai thường thường sẽ bàn luận về các sự kiện kinh tế và đưa ra quan niệm của cá nhân. Có nhằm lúc, anh khá bất ngờ khi được lĩnh ngộ kiến thức rộng và sâu từ cô. Chẳng phải vị tiểu thư danh giá như cô chỉ biết mẫu mã mới nhất của hãng thời trang đó đã ra mắt hay chưa sao?

Càng về sau, Vĩ Tịnh càng thưởng thức và nói chuyện tíu tít cùng Hân Nghiên. Cả hai không ai kém ai, vô cùng hợp rơ với nhau. Riêng ô bắt đầu suy xét về những sự việc trong tiểu thuyết. Cô cũng khá tán dương về kiến thức lẫn kinh nghiệm phong phú của anh. Mà với những thứ này ắt hẳn công ty Ninh không đi đến bước đường này như thế được. Chẳng lẽ vẫn còn bí mật gì ẩn sâu bên trong sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô khẽ co rút lại rồi không dám tiếp tục phán đoán. Cô âm thầm nhìn sang người chồng đẹp trai bên cạnh, chợt cảm giác sau lưng anh có nửa mảng sáng nửa mảng tối.

Đúng lúc này, điện thoại của Hân Nghiên chợt reo lên đánh tan sự lo sợ trong lòng cô. Người gọi đến là Lâm mẹ.

“Con nghe thưa mẹ.” Cô nhanh chóng bắt máy, lễ phép mở lời.

Ở đầu dây bên kia Lâm mẹ khẽ sững sờ xong nhìn lại điện thoại mình. Không hề gọi lộn số, vậy người vừa nói chẳng lẽ thật sự là con gái bà?

“À, ngày mai hai đứa về lại mặt cho đúng lễ nhé. Nhà cũng chẳng làm gì rùm beng đâu. Hai đứa chỉ cần trình diện trước bàn thờ cửu quyền là được rồi. Bàn cúng cứ để mẹ lo.”

Hân Nghiên vâng dạ, cùng Lâm mẹ nói thêm vài câu rồi mới cúp máy. Cô quay sang nhìn Vĩ Tịnh, nghĩ tới việc ngày mai có thể kéo thêm điểm hảo cảm lên thì vui mừng khôn xiết.

“Mẹ gọi chúng ta ngày mai về làm lễ lại mặt.”

Vĩ Tịnh gật đầu, đưa một quả nho đến bên miệng nhỏ chúm chím của cô:

“Ừ vậy mai mình về nhà ba mẹ. Anh cũng không bận gì cả.”



“Vâng.”

Cô mỉm cười dịu dàng, sau đó tiếp tục rúc vào lòng của anh xem truyền hình.

Sáng hôm sau, Hân Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy một mình trong phòng. Ở bên ngoài vang lên không ít tiếng ồn khiến cô tò mò. Thời điểm mở cửa ra, cô thoáng sững người vì ở trên bàn có không ít các hộp quà đầy đủ màu sắc.

“Cái này…”

Thấy Hân Nghiên ngơ ngác đi ra với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, Vĩ Tịnh thoáng bật cười rồi rót cho cô ly nước ấm.

“Anh mua chút quà ra mắt cha mẹ em. Dù sao về nhà em cũng không thể đi tay không.”

Hai tay cầm ly nước, cô chưa kịp tiếp thu vấn đề mà hỏi:

“Chẳng phải lần trước đã ra mắt rồi sao?”

Lần trước mà Hân Nghiên nói chính là cái lần cả hai nhà gặp mặt thông qua sự mai mối và đi thẳng đến quyết định kết hôn. Và sau đó cô đã đứng lên từ chối phũ phàng với lí do đã có người mình yêu.

Từ lúc sự kiên đó trôi qua, cả hai nhà cũng chẳng gặp mặt thêm lần nào. Vậy mà hôn lễ vẫn diễn ra vô cùng hấp tấp, bởi vì Lâm ba lo sợ cô sẽ bỏ trốn trong đêm, còn Ninh ba lại sợ con trai sẽ ế vợ.

Vĩ Tịnh xoa nhẹ mũi cô cưng chiều:

“Lần trước đó không tính.”



Đúng vậy, lần này khác hẳn. Anh đã lấy con gái nhà người ta, lấy đi lần đầu và nảy sinh tình cảm với cô nên việc ra mắt gia đình cực kì cần thiết. Hay nói cách khác, anh có chút hồi hộp vì thế chuẩn bị có chút lố tay.

Hân Nghiên nhìn Vĩ Tịnh không ngừng kiểm kê lại quà cáp thì chợt rung động. Khi một người đàn ông coi trọng bạn thì anh ta sẽ xem trọng cả nhà của bạn. Cô bước tới, nhẹ nhàng từ sau ôm lấy eo anh mà dụi dụi vài cái.

“Anh chờ em chút nhé rồi chúng ta qua nhà cha mẹ.”

Thời điểm cả hai lên xe thì cũng đã là hơn nửa tiếng sau. Hân Nghiên dường như chẳng bận bịu một chút nào, tất cả đều do một tay Vĩ Tịnh sắp xếp khiến cô yên lòng. Chợt nghĩ tới sự việc trong phòng cô dâu lần trước, cô e dè nhìn anh:

“Nếu lát nữa nhà em có nói gì xúc phạm anh, anh đừng bận lòng nhé.”

Vĩ Tịnh nắm lấy tay cô:

“Em yên tâm. Anh không sao đâu.”

Anh không dễ bị dao động đến thế. Bởi vì có câu sỉ nhục nào mà anh chưa từng nghe qua chứ, nhất là lúc nhà họ Ninh đang trong giai đoạn tụt dốc như hiện tại.

Hân Nghiên có chút đau lòng mà khịt mũi, sau đó nói ra một câu chắc nịch:

“Dù ra sao em cũng sẽ bảo vệ anh. Anh không cần phải lo lắng.”

Vĩ Tịnh nghe thấy thế thì bật cười rộ lên. Vợ anh sao lại đáng yêu đến thế chứ.

“Được, vậy phải nhờ vào em rồi, Ninh phu nhân.”